Tiều Nhan Tức dựa theo linh khí Hoa giới trên người Tịch Nhiên mà tìm đến biệt phủ của Bất Di, chàng dừng lại trước cửa phủ, cuối cùng vẫn là thở dài, đi đến quán trọ gần đó mà ở lại. Tiều Nhan Tức đoán có lẽ, thân phận ấy sớm muộn cũng sẽ bị cả Phượng thành phát hiện ra. Đối với người sau này sẽ là Phượng Đế thì họ vẫn quan tâm rốt cuộc nàng có phải Linh Oán hóa thành hay không. Trong mắt của họ, Ngư Phi chính là tai vạ, chỉ cần là nàng, thì chắc chắn có thị phi. Năm đó khi nàng ra đời, trên trời phân nửa hóa hồng quang hiện ảnh Chu Tước, phân nửa hóa hắc quang hiện ảnh Hắc Điểu, ai cũng bán tín bán nghi, sau đó quả trứng kia thối rửa, sinh ra hỏa khí ngập trí, hồng quang thoáng chốc bị hắc quang bao lấy. Ai cũng chắc nịt rằng nàng, Lạc Ngư Phi chính là Hắc Điểu, kẻ tai họa Linh Oán năm xưa. Khi đó chàng hoàn toàn đặt tâm vào việc tu luyện, sau này khi xuất quan, đã thấy trong viện có thêm một tiểu hài tử, cẩn trọng dò la kinh mạch, cảm thụ hỏa khí chàng mới yên tâm rằng Lạc Ngư Phi là Phượng Hoàng mà thôi, nàng mang Cửu Diệm Chi hỏa cũng không thể khiến cho họ an tâm chỉ khiến cho họ một lòng muốn diệt trừ mà thôi.
Thế nào là có nhà mà không thể về? Lạc Ngư Phi chính là như vậy. Nàng luôn mặc niệm rằng, Thiên tộc là nhà, nàng ở đó có thể tùy hứng, có thể bỏ qua cái lớp giáp sắt mà Nhan Tức tạo cho nàng, ở đó cũng khiến nàng rất an tâm, một tia lo sợ cũng chẳng mảy may nảy mầm. Chỉ là khi ở Phượng thành, nàng không được như vậy, những tưởng nàng có thể dành nhiều thời gian hơn cho mẫu thân nhưng nhận lại là sự đuổi xua, sự căm phẫn, sự ghét bỏ. Họ đều không thích nàng. Nàng có thể làm gì đây?
Chàng thở dài trong lòng một tiếng, lời nói năm xưa chàng vẫn luôn đặt nặng trong lòng. Muốn bảo vệ nàng, phải bảo vệ chúng sinh này, lời đã nói ra, quyết phải làm được.
Sớm hôm tinh mai, có hai nam tử ngồi trong mái đình trước cây Ngô Đồng, nhàn nhạt thưởng trà, phiếm chuyện. Tịch Nhiên ngồi trước chiếc gương đặt ở trên bàn, nàng sửa soạn tóc tai gọn gàng, tinh tế, đeo lên mạn che, búi tóc xinh đẹp, xiêm y ngay ngắn, màu hồng phấn dịu dàng thướt tha, mang theo hương hoa tươi mát càng thêm phần duyên dáng. Đây chính là dáng vẻ của Tịch Nhiên. Cánh cửa dần mở ra, ánh mắt Tiều Nhan Tức dừng lại trên cô nương trước mắt, chàng im lặng mỉm cười, giá mà nàng mãi mãi như thế thì tốt quá. Cử chỉ dáng đi đều nhã nhặn, tuy vẫn còn nét tinh nghịch, hoạt bát nhưng vẫn là điềm nhiên.
" Đại ca ca an, Nhị thống lĩnh an. "
Mao Bất Di nhìn nàng với ánh mắt có chút khó hiểu. Đây là công chúa ư? Dịu dàng thế, lẽ nào bị trúng tà rồi?
" Muội muội an. Ngồi đi. "
Nàng thay đổi cũng khiến cho người ta có chút choáng ngộp, bộ dạng này, ai nhìn vào lại nghĩ là Lạc Ngư Phi cơ chứ.
" Tịch Nhiên, hôm nay muốn đi đâu? "
Tiều Nhan Tức rót trà cho nàng, chàng lên tiếng hỏi trước. Tịch Nhiên im lặng một chốc. Nàng nhớ tỷ tỷ từng nói, ở Phượng thành có miếu Nhân Duyên, là Linh Oán và Nhật Quang đã xây nên, thờ phụng thần Nguyệt lão lại vì muốn thêm chút dáng vẻ cho Phượng thành nên mới tạo ra nó. Tịch Nhiên lại nghe nói, miếu này cũng linh lắm nên nàng muốn đến đó dạo một phen. Cũng không hẳn vì ham chơi mà còn vì nghe nói, năm xưa Linh Oán từng ban ra chỉ ước ở đấy, từng nét đều do Linh Oán viết ra, không biết tại sao, chỉ là nàng cảm thấy Linh Oán này rất thân thiết dẫu chưa từng gặp, lại cảm thấy cực kì tò mò về Linh Oán này.
" Đến miếu Nhân Duyên đi. "
Mao Bất Di có hơi chau mày nhưng vẫn tươi cười đồng ý. Nhan Tức vẫn luôn mỉm cười cũng không để lộ chút biểu tình nào cả. Đợi dùng xong bữa sáng, Tịch Nhiên mới cài trâm hoa rực rỡ, y phục cũng sặc sỡ hơn, ban nãy nàng vận đơn giản chỉ vì chưa dùng bữa, sợ rằng sẽ làm bẩn y phục. Tiều Nhan Tức thở dài, cái tánh màu mè này chả biết giống ai, sao lại có thể là người bên cạnh được chàng dạy dỗ cơ chứ? Chàng vận một bộ y phục màu lục, làm từ vải Kim Lưu Tỏa, cực kì quý giá, lại tỏa sáng lấp lánh màu lục xinh đẹp. Nếu nói sặc sỡ, thì hai người kẻ tám lạng người nửa cân, chả ai thua ai. Mao Bất Di cũng không chịu thua kém, vận hẳn bộ y phục đỏ chói nổi bật, nhìn nhức hết hai mắt mà. Ba người này như thể không vận sặc sỡ là sẽ không cam chịu vậy.
Ba người dời gót đến miếu Nhân Duyên, vừa đến đã thấy cây nhân duyên treo đầy vải đỏ, người đến người đi, ai cũng mang vẻ ý tình thấm màn xuân. Tịch Nhiên đoan trang đi phía trước, nàng đi đến trước cây nhân duyên, nhìn những thẻ gỗ ước nguyện liền cảm thấy phấn khích đôi phần.
Lật xem thử một tấm, bên trong ghi:
" Nguyện đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không xa."
Đời đời kiếp kiếp....
Tịch Nhiên cũng đến chỗ giỏ hoa lớn, lấy ra thẻ gỗ, ghi lên đó vài dòng rồi treo lên cây. Tiều Nhan Tức thấy thế đi tới, có chút tò mò.
" Ghi gì đó? "
Chỉ thấy Tịch Nhiên lắc đầu, chàng cũng không hỏi thêm, thấy Mao Bất Di cũng ghi lên thẻ gỗ thì cảm thấy có chút bơ vơ. Treo thẻ gỗ lên cây nhân duyên, ba người họ cùng tiến vào miếu thờ. Tịch Nhiên quỳ gối, thành tâm khấn vái Nguyệt Hạ Lão Nhân. Mao Bất Di đứng cạnh Nhan Tức. Phượng thành cũng có nơi phàm tục thế này, đã là thân tiên còn cầu khấn gì nữa cơ chứ. Tình kiếp muốn đến ắt sẽ hiện thân, cần gì phải cầu.
Ta mong cho Nhan Tức nhìn thấu Tử Sa ngọc của ta.
Tịch Nhiên mỉm cười, vái lạy xong liền cùng hai người kia đi dạo trong hoa viên. Ở hoa viên muôn màu muôn vẻ, hoa thơm cỏ lạ, Tịch Nhiên tinh mắt nhìn thấy một tấm gỗ ở giữa đồng hoa.
" Hữu Ý Tương Nan. Cầu Dĩ Bất Đắc. "
Chữ viết rất đẹp, Tịch Nhiên vừa nhìn đã thấy ngưỡng mộ rồi. Mặc dù nói nàng bên cạnh Tiều Nhan Tức, chữ của chàng cũng rất đẹp nhưng chả biết tại sao, có rèn bao nhiêu cũng không thể tiến bộ được. Một lòng cảm thán, Tịch Nhiên lại phát hiện ra thêm tấm gỗ nữa, bên trên viết:
" Lưỡng Tình Duyệt Ý. Tát Loạn Tâm Can. "
Nét chữ này cũng rất đẹp. Tiều Nhan Tức nhìn qua lộ ra vẻ có chút tầm thường, hai tấm gỗ là do hai người viết. Mao Bất Di hơi chau mày, hắn dường như có chút lạ lùng, đôi mắt một chốc đã lộ vẻ thương xót, đau lòng, khi nhìn qua Tịch Nhiên lại bất giác mỉm cười.
" Ngươi xem, chữ đẹp thật đấy. "
Tịch Nhiên nhìn thấy có một hồ nước lớn thì đi đến, bên hồ có cây liễu xinh đẹp, nàng đi đến đó, vui vẻ mà hít một hơi sâu. Tiều Nhan Tức lẳng lặng ở phía sau nàng, có lẽ dù là lúc trước hay là hiện tại thì phía sau nàng sẽ luôn có Tiều Nhan Tức.
" Ta nghe nói, Đại thống lĩnh đã ngưỡng mộ Đại công chúa từ rất lâu rồi. "
Phía bên hồ có hai cô nương tay cầm quạt, yểu điệu nhẹ nhàng đang đi đến, họ vừa đi vừa nói chuyện. Ăn vận một cam một vàng.
" Đúng vậy, cũng không rõ là điện hạ có thích Đại thống lĩnh hay không? "
Cô nương kia nhanh chóng đáp lời, Tịch Nhiên im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của họ.
" Chỉ tiếc, nếu có thích cũng không thể bên nhau, cô biết mà, điện hạ cao quý lại là hoàng tộc Lạc thị, thống lĩnh họ Mao ấy hoàn toàn không xứng với người. "
" Ngài ấy anh dũng như vậy, nếu mà thật sự được điện hạ để ý thì quả thật cũng không phải là trèo cao, đĩa đeo chân hạt. "
Tịch Nhiên ngẫm lại, đúng là Đại thống lĩnh rất quan tâm a tỷ. Mao Tống Tuyệt nhìn qua trông có vẻ hung hăng nhưng quả thật khi đối với a tỷ thì rất dịu dàng, chu đáo. Nhớ năm đó, nàng nghe tin a tỷ bị bệnh thì cực kì lo lắng, lén về Phượng thành một chuyến. Hôm đó tuyết rơi dày đặc, cực kì lạnh, nàng đến trước phòng a tỷ, chưa kịp vào thì thấy có người đang đến thì vội nắp sau cây Bồ Đề lớn. Nàng chỉ thấy Đại Mao bưng đến một chén thuốc, bên cạnh là một hủ kẹo, hắn nhẹ nhàng gõ cửa.
" Công chúa, ta đến đưa thuốc. "
Khi ấy hắn nhẹ giọng cực kì, vốn dĩ chuyện này nên để Tuyết Nhung bên cạnh a tỷ làm nhưng chỉ nghe nàng ấy nói là Đại Mao muốn làm nên cũng không cản. Thuốc là hắn tự tay sắc cho, cũng là hắn chuẩn bị cho phòng của a tỷ thêm vài cái lò sưởi, hắn biết a tỷ yếu ớt cũng rất sợ đắng nên chu đáo chuẩn bị thêm kẹo ngọt, uống thuốc đắng vào là có kẹo làm dịu lại ngay. Nàng khi ấy chỉ cảm thấy hắn quan tâm a tỷ thật, cũng không nghĩ nhiều. Xem ra là hắn thích a tỷ lắm.
Hôm ấy dưới hiên đình, khi nàng nhắc đến kì vũ, chỉ thấy a tỷ sắc mặt không đổi, một chút tâm tư cũng không để lộ mà lắc đầu, thoáng qua thấy được đôi chút thất vọng của hắn.
" Bất Di, nếu a tỷ thích Tống Tuyệt thì ta không cản đâu. Hắn rất tốt với a tỷ a. "
Mao Bất Di tiến lên một bước.
" Lời này của người, ta thay hắn đa tạ người. "
Nàng vui vẻ gật đầu.
Ta cầu cho nàng bình bình an an, hưởng trọn niềm vui của thế gian.
Nhân sinh liệu chàng yêu ta thì tốt quá, nhỉ?