Phượng chủ bay đến trước hỗn độn, bật ra đôi cánh lửa, liên tục vỗ ra hỏa khí. Lạc Thanh Mi dùng Bát Diệm chi hỏa tấn công hỗn độn, nó bị thủng một mảng thịt nhưng người bị hút vào hố một lúc một nhiều, Tịch Nhiên thấy thế liền lo lắng vô cùng. Thân phận có là gì, bây giờ đối với nàng, cứu được phượng dân là điều quan trọng nhất.
Hỗn độn có càng nhiều dục vọng thì vết thương của nó lành càng nhanh, nó cũng ngày càng mạnh hơn, to lớn hơn. Lạc Ngư Phi không thể nào đứng yên được nữa, nàng bay về phía Lạc Thanh Mi.
" Mẫu thân, để con. "
Phượng chủ nghe thấy tiếng gọi của Ngư Phi. Thuật ẩn dung cũng biến mất, lộ ra dung mạo thật của nàng. Linh khí cũng tan biến, hỏa khí cuồn cuộn dâng lên.
" Mẫu thân, mọi người đi ngăn lại hố dục vọng trước đi, chỗ này để lại cho con. "
Lạc Tiềm Trúc nhìn thấy cô nương ban nãy đã tháo bỏ thuật ẩn dung liền chau mày. Ngũ Phượng nhìn thấy là Lạc Ngư Phi liền một giây cảm động, nhất là Mao Đông Đạo. Bạch Nam Tư nhìn thấy Lạc Ngư Phi liền một thoáng cả kinh, sau đó là phẫn nộ nhưng mọi chuyện tạm gác sang một bên, tất cả đều không nói gì cả, bay vào trong thành, tìm thấy hố dục vọng.
Sau lưng Lạc Ngư Phi hiện ra đôi cánh phượng hoàng, lửa toát ra cực kỳ kinh hãi, Bạch trưởng lão ở gần đó tiếp sức cũng kinh ngạc vô cùng. Đây là lần đầu tiên lão thấy thứ hỏa khí kinh nhân đến vậy.
Đôi mắt thoáng chốc đỏ rực, hai tay từ từ tụ khí, sinh ra Cửu Diệm chi hỏa, ngọn lửa đỏ nóng, lỡ đưa tay chạm vào, bàn tay ấy lập tức tan chảy ngay. Hỗn độn mở đôi mắt ra nhìn thật kĩ, phát hiện đối phương là người sở hữu Cửu Diệm chi hỏa, khắc tinh của mình liền một tiếng gầm biến thành hình người. Nhìn qua như kẻ ở lâu trên rừng, đôi mắt dữ tợn, cả người đen nhòm, gân xanh đều hiện cả lên.
" Một đám tiên nhân thấp kém, có được ngươi thì tài giỏi gì? "
Lạc Ngư Phi cong khóe môi.
" Thấp kém? "
Chưa đợi hỗn độn phản ứng với lời nàng vừa nói thì đã ghì chặt giữa không trung bởi những mũi tên lửa. Phía sau Lạc Ngư Phi xuất hiện một đạo hỏa lực uy vũ kinh thiên, tới Bạch trưởng lão cũng há hốc tròn mắt mà nhìn. Trên vòng tròn hỏa pháp tạo ra những mũi tên lửa, hai mắt của Lạc Ngư Phi xuất hiện ánh sáng đỏ.
Hỗn độn cố gắng vùng vẫy nhưng những mũi tên kia lại chẳng hề lay động, hắn muốn hiện về nguyên hình nhưng không tài nào làm được, từ vòng hỏa quang có những mảnh lụa bay ra từ từ tiếp cận và trói chặt hỗn độn. Lạc Ngư Phi hơi nghiêng đầu, mũi tên đã rất nhanh lao về phía hỗn độn, từng mũi tên sắc nhọn xuyên qua hỗn độn, lửa của Cửu Diệm chi hỏa thâm nhập vào tầng tầng lớp lớp mảnh thịt, mảnh lụa càng lúc càng siết chặt hơn. Hỗn độn hơi cong khóe môi, ánh mắt kì lạ hướng về Lạc Ngư Phi.
Ngọn lửa trong mắt nàng dần biến mất, Lạc Ngư Phi rơi từ trên cao xuống, lọt vào hố dục vọng cùng lúc nhóm người bay đến. Mao Bất Di nhìn thấy Lạc Ngư Phi bị hố dục vọng nuốt chửng thì không suy nghĩ nhiều mà lao về, một luồng ánh sáng lướt qua hắn đang bay đến chỗ của Lạc Ngư Phi.
Hỗn độn bên ngoài nhân cơ hội đó rời đi theo đám mây đen đang rút về. Hố dục vọng cũng biến mất theo làn khói. Ban đầu bọn họ đuổi theo hố dục vọng, Lạc Thanh Mi dùng lửa của Bát Diệm chi hỏa thêu đốt từ bên trong nhưng không mấy ăn thua, bà lại thi triển Hỏa Liên tấn công hố dục vọng, Ngũ Phượng cũng thi triển tuyệt kĩ của mỗi người, những tưởng hố dục vọng đã tan biến nhưng khi họ bay trở về cổng thành lại nhìn thấy Ngư Phi bị hút vào trong, Mao Bất Di bay nhanh vào ứng cứu.
Lạc Tiềm Trúc bề ngoài tỏ ra lo lắng nhưng ánh mắt lại mang theo một tia địch ý. Bạch trưởng lão đứng gần đó ngơ ngác ra cũng chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy Nhị điện hạ biến mất cùng hố dục vọng.
Lạc Thanh Mi vô cùng lo lắng, phái bốn người còn lại trong Ngũ Phượng đi tìm kiếm hỗn độn, tìm cách cứu Nhị điện hạ. Bạch Nam Tư không nói gì cả, hai mày chau lại, dường như rất tức giận. Phượng chủ đi vào thành cùng Bạch trưởng lão và Lạc Tiềm Trúc dẫn theo binh lính hỗ trợ phượng dân bị hố dục vọng làm tổn thương.
Hỗn độn lấy dục vọng của con người làm thức ăn, hố dục vọng mà nó sinh ra chuyên hút những người có tham vọng làm mờ mắt. Nó cũng có một tuyệt chiêu, khi nó nhìn chăm chăm vào địch thủ, nó sẽ xâm nhập vào kí ức, tìm ra nỗi sợ tiềm ẩn, khai phá tham vọng của đối phương rồi triệu hồi hố dục vọng kéo người đó vào bên trong. Khi nó nhìn thấy kí ức của Lạc Ngư Phi, thứ mà nàng sợ hãi nhất chính là bị bỏ rơi, luôn tham cầu tình yêu thương từ mẫu thân cũng tham cầu tình yêu từ Tiều Nhan Tức.
Bạch Nam Tư chôn chân tại chỗ, ban nãy hắn thật hận bản thân vì không lôi được Lạc Ngư Phi ra. Hắn tuy ghét nàng nhưng thân là con trai của trưởng lão đứng đầu trong tộc cũng không phải kẻ hồ đồ. Lạc Ngư Phi chính là Phượng Đế tương lai đã được định sẵn, nếu năm xưa không phải vì lỗi lầm của Kiều Ý Nhi và hắn thì có lẽ nàng đã không gặp chuyện. Bao năm qua hắn vẫn luôn cố sức tu luyện, hắn không muốn chỉ là một vị công tử không giúp được gì, gặp chuyện là chạy như năm đó.
Chỉ cần Lạc Ngư Phi trở về, thăng thành Thượng Thần, sau đó trích huyết ở động Linh Phiến, cửa động mở ra, nàng tu luyện bên trong đến khi đạt được cảnh giới tầng thứ chín thì có thể làm lễ kế thừa vị trí Phượng Đế này. Căm ghét là chuyện của riêng hắn nhưng việc này hệ trọng đến cả một tộc nhân, hắn không thể càn quấy. Bạch Nam Tư thật sự rất kiêu ngạo, ban đầu kết giao với Kiều Ý Nhi vì cô ta cũng giống hắn, kiêu ngạo thành thói. Sau đó không biết trời cao đất dày mà xung đột với Ngư Phi là hắn sai nhưng sau đó Bạch trưởng lão cũng đã hạ mình đến xin lỗi Phượng chủ nên không ai làm khó Bạch Nam Tư. Hắn hổ thẹn trong lòng nhưng lại quá kiêu ngạo, không muốn hạ mình, giao đấu với Lạc Ngư Phi là ý nguyện của hắn nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa làm được, người đang ở trước mà lại để mất đi, thật đáng tiếc.