Tiếu Khuynh Vũ cảm nhận được một luồng khí ôn nhu mà mãnh liệt đang chạy khắp nơi trong thân thể, một loại khát vọng thật sâu trong thừa dịp phát ra.
Y vô thức bám lấy phía trên thắt lưng của Phương Quân Càn, nhẹ nhàng vuốt qua. cơ thể Phương Quân Càn cường tráng ấm áp, cảm giác khi chạm vào giống như có một luồng nhiệt bức người đang tỏa ra, đồng thời cảm nhận ràng rõ từng mạch đập hữu lực bên trong cơ thể hắn, âm thanh ấy thật khiến người ta rơi vào cảm giác say mê.
“Quân Càn… “
Hai tiếng này mặc dù đã trong lòng gọi qua ngàn lần vạn lần, nhưng lại chưa bao giờ có thể tự nhiên như hôm nay, nhẹ nhàng như hoa khai, tự nhiên như nước chảy, không hề có một chút cố kị nào. Âm thanh vừa xuất ra khỏi môi, bất giác lại làm cho Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy e lệ, đôi má đỏ hồng của tiên nhân nhiễm thêm chút khao khát quyến luyến nơi trần tục, khiến cho Phương Quân Càn khi vừa nhìn thấy đã gần như không thể được bản thân.
Nghe Tiếu Khuynh Vũ cất tiếng nhẹ gọi, Phương Quân Càn dường như đã trở nên gấp gáp hơn, hắn dùng một tay đỡ lấy đầu của Tiếu Khuynh Vũ rồi mạnh mẽ áp môi xuống, nụ hôn lần này mang theo cảm giác bá đạo ngạo khí của quân vương, đầu lưỡi linh hoạt đẩy vào, hoàn toàn không phải là sự ôn nhu thương hương tiếc ngọc, thay vào đó chính là tham luyến đến điên cuồng.
Một tay Phương Quân Càn chế trụ chiếc cằm tinh tế, khiến cho đôi môi Tiếu Khuynh Vũ phải mở thật lớn ra, thừa nhận sự xâm nhập bá đạo của hắn, Phương Quân Càn hôn y thật sâu, không ngừng liếm lộng trong khoang miệng ấm áp, từng kẽ răng cũng được hắn lướt nhẹ qua, chiếc lưỡi hồng nhuận lại càng bị cuốn lấy không dứt.
Tiếu Khuynh Vũ cảm giác được một mảnh hỗn loạn, nụ nhôn mạnh mẽ cuồng loạn này không giống sự mơn trớn nhẹ nhàng thường ngày Phương Quân Càn vẫn thường hay bày trò chọc phá, khiến cho cả cơ thể y đều không tự chủ mà trở nên run rẩy.
Ngón tay thon dài của Phương Quân Càn lướt nhẹ trên khuôn ngực của Tiếu Khuynh Vũ, lực đạo trên ngón tay có chút tăng thêm, làm cho khuôn ngực mịn màng của y bất giác bị phủ thêm một màu hồng diễm lệ. Tiếu Khuynh Vũ xoay đầu qua một bên có chút né tránh, cả cơ thể do căng thẳng nên run rẩy không ngừng, làn da trắng noãn dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến lại càng lộng lẫy đến mức liêu nhân.
“Không được. ” Phương Quân Càn lúc này lại vô cùng kiên trì.
Biết y ngại ngùng không muốn hắn nhìn thấy, nhưng lúc này đây hắn muốn nhìn y cho thật rõ ràng, muốn khắc cốt ghi tâm hình dáng của người mà hắn tình nguyện tụ thủ thiên nhai, muốn ngắm cho kỹ vị tiên tử khiến hắn trầm luân mà suốt đời suốt kiếp cũng không nguyện thanh tỉnh, hắn muốn có được y, vĩnh viễn giữ chặt lấy y, không bao giờ để y vuột mất.
Buông tha cho bờ môi mỏng đã bị mút đến mức sưng tấy, Phương Quân Càn chậm rãi hôn lên hai đóa hồng anh, liếm cắn nhẹ nhàng, luân phiên thay đổi, một tay lại không nhanh không chậm trượt nhẹ theo vòng eo thon.
Trong bóng đêm xa xôi, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng thở dốc của Tiếu Khuynh Vũ càng lúc càng rõ ràng.
Vừa tiến gần đến ngọn nguồn của nơi bí ẩn, Phương Quân Càn cảm nhận được Khuynh Vũ bắt đầu có chút giãy dụa, cơ thể yếu ớt run lên né tránh muốn đẩy hắn ra, thế nhưng bàn tay hắn không để ý đến sự chống cự yếu ớt của y mà cứ nhẹ nhàng trườn đến, bao phủ lấy vị trí tư mật chậm rãi vuốt ve, khiến cho bên dưới một mảnh ẩm ướt, những tiếng rên rỉ tự không tự chủ tràn ra như có như không, Tiếu Khuynh Vũ cảm giác trước mắt một mảnh mơ hồ choáng váng.
Lý trí Tiếu Khuynh Vũ vốn định mạnh mẽ chống đỡ, thế nhưng thân thể lại hết lần này tới lần khác đối nghịch lại y, ngọc hành bị kích thích càng lúc càng ngẩng cao đầu, khoái cảm như thủy triều không ngừng ào ạt ập đến. Rơi vào tình cảnh ấy, Tiếu khuynh vũ nhất thời bối rối đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể e thẹn cắn môi tìm cách tránh đi không dám cùng Phương Quân Càn đối mặt.
Phương Quân Càn trông thấy bộ dáng của Tiếu Khuynh Vũ đáng yêu như thế thì ý nghĩ muốn bắt nạt y lại càng tăng thêm, lực đạo trên tay hắn đột ngột mạnh hơn, kế đó ra sức vuốt ve liên tục ma sát.
“Ahhh…Quân… Quân Càn… đừng…” Tiếu Khuynh Vũ đứt quãng kêu lên, trong âm thanh nghe ra có chút sợ hãi, cũng có chút khẩn trương, nhưng quan trọng nhất vẫn là nồng đậm hương vị của tình ái.
“Khuynh Vũ….” Phương Quân Càn thì thầm vào tai y, thong thả cảm nhận những điều mà trước nay hắn chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy.
Khuynh Vũ của hắn thì ra là quyến rũ mê người đến mức này, nghĩ đến đây Phương Quân Càn không khỏi có chút hối hận, sớm biết rằng Khuynh Vũ sẽ có phản ứng như thế thì lúc trước hắn đã không cần phải cực khổ áp chế chính mình.
Phương Quân Càn rất thích một Tiếu Khuynh Vũ như thế, yếu ớt, nhu mỵ, còn có chút đắm chìm vào dục vọng của nhân gian, khác xa với Tiếu Khuynh Vũ của thường ngày, lúc nào cũng bất nhiễm bụi trần, luôn luôn cao ngạo thanh lãnh, hắn thừa nhận muốn nhìn y đánh mất lý trí như thế quả là một thói hư tật xấu ích kỷ của bản thân, thế nhưng… trên cơ bản hắn không thể khống chế, Tiếu Khuynh Vũ quá mức xinh đẹp, khiến cho hắn bất giác muốn nảy lên một cảm giác giày vò, thậm chí là kéo y cùng mình trầm luân, mãi không thanh tỉnh.
Phát hiện Tiếu Khuynh Vũ một mực cố gắng khống chế thanh âm của chính mình, Phương Quân Càn khẽ nhíu mi, động tác ma sát càng lúc càng nhanh hơn, khiến cho Tiếu Khuynh Vũ bất giác rên rỉ không chịu nổi kích thích, y bám chặt lấy hắn, hơi nâng người tạo thành một đường cong quyến rũ, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, bờ môi mỏng khẽ hé ra, đê mê tận hưởng khoái cảm.
Phương Quân Càn nhẹ nhàng đem cơ thể xích lõa của hắn áp chặt vào người y, chuyên chú nhìn người dưới thân tình mê ý loạn, động tác xoa nắn càng lúc càng nhanh, rốt cục, ngay tại thời điểm Tiếu Khuynh Vũ đạt đến cao trào hắn liền hung hăng đặt xuống môi y một nụ hôn thật mạnh mẽ.
Bao nhiêu tiếng rên rỉ muốn tuôn trào cuối cùng bị Phương Quân Càn nuốt hết vào trong, Tiếu Khuynh Vũ mở to mắt, tiêu cự mơ hồ, lại một lần nữa không hề chống cự tiếp nhận sự bá đạo của Phương Quân Càn.