Khuynh Cuồng

Chương 7: Tứ kinh thượng hoa



Đường phố bắt đầu lên đèn, nơi đây không phải thủ đô của Thượng Hy Thượng Kinh, mà là Bích Lệ Thành, cách xa thủ đô của đế quốc.

Bích Lệ, thành cũng như tên, vừa ưu nhã vừa diễm lệ, nơi đây được gọi là thủ đô thứ hai của Thượng Hy, độ phồn hoa xa xỉ lại tuyệt nhiên không thua kém kinh đô nửa phần, nơi đây nổi tiếng là phong nhã diễm lệ, mỹ nhân như mây!

Bích Lệ Thành bắt đầu cuộc sống về đêm, nơi đây không như Thượng Kinh thâm trầm mà kiêng dè, mà đêm tối ở nơi đây mới chính là thời điểm vui chơi phóng túng rực rỡ đèn hoa.

Cả đường phố tràn ngập trong thứ màu sắc mông lung xa hoa của tiết hoa đăng, đủ mọi thứ hoa đăng hình thái xinh đẹp mà đa dạng đem con đường ngày thường vốn dĩ phồn hoa xa xỉ nay càng thêm đẹp lung linh mờ ảo, như một mỹ nhân nhảy điệu Phượng Cầu Hoàng, vừa lẳng lơ vừa diễm lệ, sóng mắt mị hoặc lưu chuyển nét phong nhã trong ánh nhìn của Giang Nam cổ, giọng hát vừa bi thương lại thánh thót, chỉ cầu một đoạn tình duyên lưu luyến đã ngàn năm.

Bích Lệ Thành, chính là một nữ tử như vậy!

Xuyên qua đình đài lầu các hoa lệ, tửu lâu hoa lâu nhộn nhịp hương phấn, dòng người tựa như nước sông dồn dập đổ về, trải kín cả một con đường, ồn ào náo nhiệt cũng làm cho Bích Lệ Thành hưng phấn đến run rẩy.

Công tử văn nhã, thiếu niên tuấn tú, nam nhân phong lưu!

Tiểu thư duyên dáng, thiên kim xinh đẹp yêu kiều, nữ tử hoa lệ dụ hoặc!

Tất cả tạo nên một bức họa phồn hoa kinh điển của nhân gian, thế sự hồng trần, cũng không bằng một khắc trầm luân trong phồn hoa như mây khói, vì dễ tan biến, nên mới phải tùy thời nắm bắt, hưởng thụ nhân sinh không biết bao giờ mới hết tươi đẹp này.

– Đẹp hơn Thượng Kinh hay không?

Âm thanh nữ tử lạnh nhạt vang lên giữa chốn ồn ào náo nhiệt, lại rõ ràng truyền vào tai Thượng Kỳ, hoặc bởi vì Thượng Kỳ luôn chú ý đến nàng, nên mới dễ dàng nghe được…?

– Ân. Đẹp hơn!

Dạ Nguyệt phượng mâu có vẻ nhu hòa đi một chút, rút đi vẻ lạnh nhạt thường ngày, lại nháy mắt như yên hoa lặng lẽ nở rộ trên trời đêm. Hồng y như máu ôm lấy thân hình thon thả quyến rũ, từng hoa văn được thêu viền vàng chỉ bạc càng đem khí chất tôn quý của nữ tử phát huy đến cực hạn. Như vương giả lạnh nhạt nhìn xuống hồng trần, làm cho người ta chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, không dám khinh nhờn!

Một khắc đó, ai cũng ngơ ngẩn!

Nữ tử bất động thanh sắc, dường như đã quá quen thuộc với những ánh mắt đó, đi xuyên qua dòng người tấp nập.

Nháy mắt hồi thần, bóng dáng hồng y kia đã biến mất vô tung, tựa như một mảnh phồn hoa này, tan vào nhân thế!

– Ngươi có biết bốn nơi được mệnh danh là phồn hoa xa xỉ, lộng lẫy phóng túng, được mệnh danh là Tứ Kinh Thượng Hoa của đại lục?

Thượng Kỳ nghe Dạ Nguyệt hỏi, vui vẻ gật đầu, nó thật thích những lúc Dạ Nguyệt hỏi nó, được nói chuyện với nàng nhiều một chút, nó đã cảm thấy thật thỏa mãn.

– Có a, Thượng Hiên có Bích Lệ, Lạc Lăng có Thiên Tầm, Hiên Viên có Tử Ngọc, Long Nghiên có Đọa Lạc!

– Không sai. Nhưng đang còn một địa danh nữa, đó chính là trung tâm của đại lục này, cũng là nơi duy nhất không chịu sự quản lí của bất kì đế quốc nào, nơi đó không có tôn ti trật tự, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết bằng thực lực, nhưng vẫn có giới hạn. Nơi đó mới là vua của Tứ Kinh Thượng Hoa, là đế vương phồn hoa xa xỉ nhất đại lục!

Thượng Kỳ chưa bao giờ nghe đến một nơi như vậy, có thể phóng túng lộng lẫy đến trình độ nào, mới có thể là vua của Tứ Kinh Thượng Hoa đây?

– Sư phụ, nơi đó là đâu?

– Nơi đó, có tên gọi là… Xích Vân Hồng Trần!

Xích Vân Hồng Trần…? Là Giam giữ đám mây kia tại nhân gian? Kéo đám mây cao ngạo xa xôi kia đọa nhập trần thế… sa đọa tại nhân gian phồn hoa như mộng này…?

– Xích Vân Hồng Trần… cái tên thật hay!

– Sư phụ, sau này chúng ta đến đó nhé, được không?

Thượng Kỳ mong đợi nhìn nàng, Dạ Nguyệt không nói gì làm cho nó vừa lo sợ lại vừa hụt hẫng. Một lát sau, âm thanh của nữ tử theo gió thổi vào tai của nó, mang theo chút mông lung mờ mịt, tựa như sắp theo cơn gió kia trôi đi mất:

– Nếu có cơ hội!

Thượng Kỳ híp mắt cười sung sướng, trong linh hồn như lấp đầy một loại mật ngọt. Nó không hiểu, tại sao mỗi lời nói mỗi hành động của nữ tử này lại tác động lớn đến cảm xúc của nó như vậy. Nó chỉ đơn thuần cho rằng, Dạ Nguyệt là sư phụ của nó, là người đã cứu nó, là người cho nó sức mạnh, nên dĩ nhiên nàng là người ảnh hưởng lớn nhất đến nó. Nhưng là… thứ cảm xúc này… có thật như vậy hay không?

Nhã Nhạc lâu là Bích Lệ Thành đệ nhất lâu, được hoàng thượng ngự bút phong bảng, nét chữ rồng bay phượng múa tràn ngập khí khái mạnh mẽ dứt khoát mà tôn quý, lại vẫn phảng phất một chút gì đó thanh nhã ung dung. Nét chữ nét người, thực sự không sai!

Nhã Nhạc lâu người đông như nước, nơi này thiết kế ưu nhã mà vẫn lộ ra hơi thở phồn hoa xa xỉ đặc trưng của Bích Lệ Thành. Nơi này người bình thường không thể vào nổi, bởi vì nếu nói đốt tiền, cả Bích Lệ Thành này, không nơi nào qua nổi Nhã Nhạc Lâu.

Nhã Nhạc lâu chia làm năm tầng lầu, tầng thứ nhất thường dành cho những người yêu thích nghe ngóng tin tức, nhân sĩ giang hồ hoặc những người đi ngang qua dừng chân nghỉ tạm. Tầng thứ hai thì yên tĩnh hơn nhiều, cũng phục vụ cho ăn uống. Tầng thứ ba hầu hết đều chỉ có vương tôn quý tộc, thương nhân giàu có mới vung tiền nổi, nơi này nhã gian xa xỉ thanh lịch, mỗi nhã gian đều được thiết kế đặc biệt không để cho thanh âm nói chuyện trong phòng lan ra bên ngoài, cách âm gần như tuyệt đối nhưng chất lượng đi đôi với giá tiền. Tầng thứ tư, cứ mỗi tháng một lần, sự kiện được chào đón nổi tiếng nhất ở đây chính là cuộc thi văn chương của những công tử tiểu thư. Ngàn vàng khó cầu!

Tầng cao nhất là tầng thứ năm, nơi này không phục vụ khách, mà dành cho lão bản của Nhã Nhạc Lâu!

– Một nhã gian!

Âm thanh lạnh nhạt của nữ tử kéo chưởng quầy về thực tại, nam nhân tuấn mỹ ngoài ba mươi cười ưu nhã, giơ tay khách khí mời:

– Tiểu thư, công tử, thỉnh!

Nam nhân bởi vì một chút thất thần của mình mà hơi xấu hổ, nhưng sau đó đã lấy lại được khí độ, chuyên nghiệp cười:

– Tiểu thư, công tử, nhã gian chữ Thiên chứ?

– Ân!

Thượng Kỳ nhìn nam nhân, hoa đào mắt thoáng qua một mạt u ám quỷ dị, dường như có sát khí ẩn dấu dưới đáy mắt của nó, chỉ là xuất hiện vài giây, không ai phát hiện.

Nam nhân chưởng quản đưa hai người vào nhã gian chữ Thiên, đưa cho nàng cùng Thượng Kỳ một danh sách đồ ăn, không kiêu ngạo không siểm nịnh ôn nhu cười:

– Mời tiểu thư cùng công tử chọn món!

– Sư phụ, người chọn hộ đồ nhi luôn đi! Đồ nhi chưa đến đây bao giờ, không biết nơi này có gì ngon!

Thượng Kỳ ôn nhu lấy lòng nhìn nữ tử cười. Nó có vài điều không hiểu, sư phụ của nó rốt cuộc bao năm qua lấy tiền ở đâu mà nuôi nó vậy? Nó cũng chưa bao giờ thấy Dạ Nguyệt đi ra ngoài kiếm tiền, cũng không thấy người nào đến đưa tiền cho nàng. Vậy mà bao năm qua hai sư đồ nó vẫn ăn sung mặc sướng, so với hoàng cung cũng chỉ kém hơn chút thôi.

Lại nói, sáu năm qua nó vẫn liên tục tự nấu đồ ăn, nó còn chưa bao giờ thấy sư phụ của nó nấu ăn đâu, dường như nàng toàn mua đồ ăn ở bên ngoài, cũng có thể là ăn luôn bên ngoài. Cho đến 3 năm trước, trù nghệ của nó đã tốt lắm, từ đó trở đi đảm nhận luôn nhiệm vụ nấu ăn cho hai người, nó cũng rất sung sướng hạnh phúc được phục vụ Dạ Nguyệt!

– Đem hết món ăn ngon nhất của quán lên đây! Thêm một bình trà Tuyết Tích!

– Được, tiểu thư cùng công tử xin chờ một chút!

Nam nhân đi ra khỏi nhã gian sau đó cẩn thận đóng cửa lại. Thượng Kỳ nhìn Dạ Nguyệt, hỏi ra vấn đề mà nó đã thắc mắc từ lâu:

– Sư phụ, người lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Câu trả lời của Dạ Nguyệt làm cho nó ngoài ý muốn:

– Tử Vong rừng rậm có một kho báu có thể nhấn chìm hoàng cung của ngươi đấy. Dùng cả đời cũng không hết!

– Thật sao?

Thượng Kỳ luôn tin tưởng lời nói của Dạ Nguyệt, chỉ là nó muốn nói chuyện cùng nàng nhiều hơn một chút mà thôi!

– Ngươi sẽ sớm có cơ hội nhìn thấy thôi!

Phượng mâu không rõ ý tứ lạnh nhạt liếc qua nó, sau đó thu hồi tầm mắt.

Không hiểu sao Thượng Kỳ đối với ánh mắt của nàng có một dự cảm bất an không rõ, tựa hồ có chuyện gì đó mà nó rất không thích sắp xảy ra. là nó nghĩ quá nhiều sao…?

– Sư phụ, đồ nhi vẫn luôn muốn hỏi, mắt của người là làm sao vậy?

Sáu năm qua mặc dù đã hỏi nhiều lần, nhưng mỗi lần cũng chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất.

… Không liên quan đến ngươi…

Mỗi lần như thế đều làm cho Thượng Kỳ ủy khuất cùng thất vọng không thôi, nhất là mấy năm gần đây, cơ hồ đem nó bức đến sắp phát điên. Tại sao lại không liên quan đến nó đâu, nó là đồ đệ của nàng, là đồ đệ duy nhất của nàng, hai người bọn họ là người gần gũi với nhau nhất trên thế gian này, đáng lẽ mọi việc của nàng nó đều phải được biết, đã sáu năm, thế mà nữ tử này vẫn luôn thần bí như vậy, vẫn đem khoảng cách của nó và nàng phân định rõ ràng như vậy. Nó cực kỳ căm ghét thứ cảm giác này, chỉ muốn đem nó hủy diệt, chỉ cần không có khoảng cách này, nó sẽ càng thân thiết hơn với Dạ Nguyệt, sẽ càng thêm quan trọng với nàng!

– Ngươi tựa hồ rất muốn biết sao?

Dạ Nguyệt nhìn sâu vào đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của nó, đôi phượng mâu sâu thẳm không đáy như đem linh hồn nó hút vào, giam cầm tận sâu bên trong, không thể thoát ra!

– Đúng vậy, sư phụ, đồ nhi muốn biết, bất cứ việc gì liên quan đến người đồ nhi đều muốn biết!

Thượng Kỳ căng thẳng nhìn nàng, dường như ánh nhìn của nó không thể dứt ra khỏi đôi phượng mâu sâu thẳm kia. Cuối cùng, sau sáu năm, nó cũng nhận được câu trả lời:

– Được, ta nói cho ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.