Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 589: C589 Giết chết bọn họ



“Nhị Trung chúng ta, trong cuộc thi ba năm về rước đã bắt đầu giành được thành tích tốt, lọt vào thứ hạng cao = đây là thành tích trước nay chưa từng có, hạ gục Nhất Trung thành Bác Dương, trường học vốn thường được xếp ở các vị trí thứ tám chín mười trong các năm trước. Kể từ đó, hai bên đều luôn băng mặt mà không bằng lòng”

“Hai năm trước, giữ vững vị trí thứ chín, lại lần lượt đánh bại Nhất Trung thành Bác Dương và Thập Tam Trung ở Phong Hải. Nhưng vào thời điểm đối chiến năm trước, bầu không khí chiến đấu đã rất là hung hiểm... Nghe nói một học viên của Thập Tam Trung ở Phong Hải sau khi trở vẽ, đã không được chữa trị kịp thời dẫn tới tử vong”

Hồ Nhược Vân nói: “Thù hận đã kết hạ như vậy, cho nên... Ngàn vạn lần không thể lơ là chủ quan!”

La Liệt ở bên cạnh nói: “Thật ra còn hơn thế nữa, chúng ta và Thập Tam Trung ở Phong Hải sớm đã có... Năm đó cô Hồ của các ngươi.”

Hồ Nhược Vân ngất lời nói: “Thầy La!"

Câu này đã ngăn La Liệt nói tiếp.

La Liệt thở dài, chỉ đành im lặng, không nói tiếp

Tả Tiểu Đa trong lòng khẽ động, dường như hơi suy nghĩ, nhưng nét mặt lại giả bộ như không nghe ra, hai mắt sáng lên: “Ồ, như này thì chẳng phải là giống như ân oán giang hồ, oan oan tương báo sao, ta thích!”

"..."

Thật lâu sau Hồ Nhược Vân vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Phải chăng là tên nhóc này nghe không hiểu tiếng người?


Sao còn muốn oan oan tương báo... Uhm, mặc dù thật sự là oan oan tương báo.

“Tóm lại, tất cả các ngươi ai cũng phải cẩn thận! Một khi bắt đầu trận đấu... Tất cả đều do mấy người các ngươi làm chủ, việc chúng ta có thể làm, cũng chỉ là ngồi xem ở một bên, ngay cả nói chuyện đưa ra lời cảnh báo cũng không được, nhiều nhất, cũng chính là khi tình thế nguy cấp, có thể thay mặt các ngươi nhận thua!"

Tả Tiểu Đa cười trừ hai tiếng, đảo mắt.

Chuyện này, có vẻ chơi cũng vui đấy...

Lại còn có thế liên quan đến chuyện bị thương trước đây của cô Hồ?

Chiều ngày mười sáu.

Đội đại diện Nhị Trung thành Phượng Hoàng đã tới thành Nam Kế, nhận phòng được sắp xếp sẵn ở khách sạn Linh Tuyền.

Vào sáng ngày mười bảy.

Hồ Nhược Vân dẫn đội đi ăn sáng, vừa ra khỏi thang máy, thì tình cờ thấy một đội từ phía đối diện đi tới.

Người đàn ông trung niên đứng đầu trông có vẻ âm trầm, nhưng mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy Hồ Nhược Vân, bước nhanh lại, nói: "Ồ, thật trùng hợp, đây chẳng phải là cô Hồ từ Nhị Trung thành Phượng Hoàng sao?"

Hồ Nhược Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, thản nhiên nói: “Hóa ra là thầy Lý từ Thập Tam Trung thành Phong Hải, xin chào”

Tả Tiểu Đa cảm nhận được lưỡng sát khí phát ra từ người Hồ Nhược Vân, nó giống như là ảo giác, rồi lập tức biến mất.

La Liệt ở bên cạnh khẽ quát một tiếng: “Họ Lý kia! Lần này lại là ngươi!”

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Trong giọng nói, tràn ngập sự tức giận.

Đám người Tả Tiểu Đa càng ngày càng cảm nhận được chuyện xưa

Phía sau thầy Lý này, khi sáu học sinh nghe thấy năm chữ 'Nhị Trung thành Phượng Hoàng', mắt của cả đám đều sáng lên, đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Mà đám người Tả Tiểu Đa cũng quay đầu nhìn lại, ánh mắt của hai bên không hẹn mà cùng nhìn vào một chỗ.


Ánh mắt của đám người Long Vũ Sinh tràn ngập sự đề phòng và chiến ý hừng hực, nhưng khác với đám người Long Vũ Sinh.

Hai mắt Tả Tiểu Đa lại lộ ra vẻ tò mò, nhìn qua đó. như một đứa trẻ tò mò.

Khi chạm ánh mắt sắc bén của đối phương, rõ ràng vẻ mặt của Tả đại sư đã bị đối phương làm cho chấn động, nghiêng đầu tránh né, rồi lập tức quay đầu về.

Bị đối phương dọa nhưng ngay sau đó lại tỏ ra mạnh mẽ như chưa hề yếu thế.

Mặc dù sự thay đổi này chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng trong mắt của sáu người đối diện đã có chút suy nghĩ, trong lòng đều có chung một nhận thức: Học viên của Nhị Trung thành Phượng Hoàng năm nay, hình như hơi yếu đuối

Không khỏi nổi lên sự khinh thường ở trong lòng.

Chỉ nghe thầy Lý kia chào hỏi: “Cô Hồ, mấy năm không gặp, phong thái vẫn như xưa, càng ngày càng xinh đẹp, thật đáng mừng”

Hồ Nhược Vân thản nhiên nói: “Nếu thầy Lý không có chuyện gì nữa, vậy bọn ta xin phép đi ăn cơm trước”

Thầy Lý kia cười rồi nói: “Nghe nói lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt của quý giáo, đã mất cách đây ít lâu? Aiza, chúng ta không tới chia buồn, thật sự là đã thất lễ rồi.

Hồ Nhược Vân bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sắc.

bén. Đang định ni Dư Mạc Ngôn đã lao ra, ánh mắt như muốn bốc hỏa: "Tên họ Lý kia, ngươi ăn nói cho tử tế!"

Thầy Lý kia cười ha hả, giống như không xem đây. là sự ngỗ nghịch, nhưng ánh mắt lại ngầm ra hiệu.

Một nam học sinh cao gầy bên kia, hẳn là đội trưởng của Thập Tam Trung thành Phong Hải, đã bước. ra, nói: "Sao, lão hiệu trưởng của các ngươi không chết sao, nàng chết rồi, thì bọn ta không được nói tới nữa à? Chẳng lẽ, ngươi không nói ta không nói, tất cả mọi người cũng không nói thì có thể sống lại sao?”

“Từ đầu tới cuối, thầy Lý chỉ là đang tỏ vẻ tiếc thương, học sinh của Nhị Trung thành Phượng Hoàng các ngươi, còn có chút phép tắc gì không, giương cung bạt kiếm như vậy là muốn làm gì?”


“Ngươi!” Long Vũ Sinh siết chặt nắm đấm, lao ra ngoài.

“Dừng lại!" Hồ Nhược Vân ngăn hẳn lại, nói: "Đánh nhau trước khi thi đấu, sẽ bị nghiêm phạt” quay đầu nói: "Thầy Lý, hẹn gặp nhau ở đấu trường”

Thầy Lý kia thản nhiên cười: “Được thôi vậy thì hy vọng các ngươi đủ năng lực để có thể gặp chúng ta rên đấu trường, ta vô cùng muốn mở mang kiến thức, Nhị Trung thành Phượng Hoàng, sau khi không có lão hiệu trưởng, còn có thể có mấy học viên thiên tài!"

“Ngươi sẽ nhìn thấy sớm thôi. Ánh mắt của Hồ Nhược Vân trở nên sắc bén.

Thầy Lý cười khà khà: “Cô Hồ khôi phục tu vi rồi, khí thế bức người đúng là chưa từng có! Lợi hại lợi hại..”

Bỏ lại câu nói nửa chừng, cứ như vậy mà dẫn theo học sinh nghênh ngang rời đi

Ánh mắt Dư Mạc Ngôn như bốc hỏa, hét lớn: “Trên đấu trường, ta sẽ không thủ hạ lưu tình!”

Thầy Lý kia dừng lại một chút, quay đầu cười nói: “Thật tốt, bọn ta cũng không định thủ hạ lưu tình, đúng là người cùng một lòng, lòng cùng một ý, giống nhau, giống nhau”

"Đáng giận!”

Ngực Dư Mạc Ngôn như muốn nổ tung: “Tả lão đại, khi đối phó với trường học này, ta xin lên sân thi đấu, ta phải lên sân thi đấu!"

Đám người Long Vũ Sinh cũng tức giận tới đỏ mặt tía tai, hai mắt bốc hỏa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.