Hồ Nhược Vân đi qua mở cửa, nhìn một cái, Tả Tiểu Đa lúc này đang ngoan ngoãn đứng ở cửa, mặt đầy thật thà: “Thầy cô, chúng ta đi ăn cơm chứ? Bây giờ đã là sáu giờ chiều rồi”
Hồ Nhược Vân thở dài bất lực, định nói gì đó, rốt cục vẫn không mở miệng, vỗ vỗ bả vai Tả Tiểu Đa, nói: “Đánh giá không tệ. Từ xưa đến nay, chưa từng có ai”
Tá Tiểu Đa mặt đầy đôn hậu, còn có chút ngượng ngùng nói: "Đều là cô Hồ dạy tốt ạ”
Rốt cuộc Hồ Nhược Vân tức giận nói: “Những mưu tính thủ đoạn kia của ngươi, cũng không phải là ta dạy, công lao này ta cũng không dám nhận!”
Tả Tiểu Đa gãi đầu một cái, vẻ mặt vô tội, dường như không biết vấn đề ở chỗ nào, nghe mà không hiểu.
Bữa cơm buổi tối hôm đó, cũng không có phụ huynh tham dự.
Cha mẹ Tả Tiểu Đa không có ở nhà, năm người còn lại thì không nghĩ đến cha mẹ của mình.
“Mọi người tới làm gì? Mọi người cũng không quen biết, đến chẳng qua cũng chỉ nói một đống lời cảm ơn, thật sáo rỗng..."
“Đừng tới, mọi người tới sẽ chỉ khiến cho bầu không khí ngột ngạt...”
Vạn Lý Tú còn trực tiếp gọi điện thoại cho cha nàng: "Chúng ta cảm ơn thầy cô là lòng biết ơn của chúng ta, mọi người tới thực sự có nhiều lời chúng ta ngại nói, thầy cô cũng không tiện nói, mọi người không thấy ngượng sao... Vì để tránh cho mọi người xấu hổ, cha cũng không cần tới đâu”
Nhưng mà rõ ràng cũng chỉ có sáu đứa bé cùng vợ chồng Hồ Nhược Vân, thế mà vẫn có bốn người say khướt.
Hồ Nhược Vân uống đến cuối cùng, lại thất thố đến mức gào khóc.
Một mặt, nàng sầu não vì đánh giá của Tả Tiểu 'Đa, mặt khác, nàng thực sự luyến tiếc, đối với mấy đứa nhỏ này, nhất là đối với Tả Tiểu Đa, Hồ Nhược Vân thực sự vạn lần không nỡ, nhìn bọn nhỏ cuối cùng cũng trưởng thành, muốn đến học phủ cao hơn.
Mặc dù biết mình sẽ vui cho chúng, chúc mừng bọn chúng, nhưng tâm tình này vẫn không nỡ bỏ, là từ trong lòng tuôn ra, khó chịu khó hiểu.
Nàng ôm Tả Tiểu Đa, khóc như mưa, nói một tràng.
“Có thời gian nhất định phải trở lại thăm thầy cô một chút, cô sẽ nhớ ngươi.”
...
Rốt cuộc chia tay, Lý Trường Giang đón xe đưa Hồ Nhược Vân đã ngủ mê man đi.
Vừa về đến nhà, Hồ Nhược Vân bất ngờ tỉnh táo lại.
“Ngươi không ngủ à?” Lý Trường Giang ngạc nhiên hỏi.
“Sao có thể ngủ thật..."
Hồ Nhược Vân chậm rãi nói: “Chẳng qua là, ta thực sự không khống chế được tâm tình của mình, khiến cho bầu không khí trở nên bi thương... Con đường tương lai của bọn chúng tốt đẹp như vậy, bầu không khí quá bi thương cũng không tốt”
"Ừ."
Lý Trường Giang nhẹ giọng than thở: “Thiên tài chỉ giới"
“Đến đây, xem mấy đứa học sinh tặng ngươi cái gì này” Lý Trường Giang nói.
"Ta không xem” Hồ Nhược Vân thở dài.
“Xem một chút đi, đây là Vạn Lý Tú tặng... Một ít linh dược tẩm bổ Bổn Nguyên, đều rất hiếm thấy, rất quý giá. Đây là của Lý Thành Long, là một bức tranh sơn thủy; đây là của Dư Mạc Ngôn, một món đồ trang trí tự tay làm.."
Lý Trường Giang vừa thu dọn, vừa nói rõ từng cái một.
Hồ Nhược Vân yên lặng ở một bên.
“Đây là của Tả Tiểu Đa.." Lý Trường Giang vừa mới nói, Hồ Nhược Vân ngay lập tức xoay đầu lại, hai mất sáng lấp lánh
“Chết tiệt!”
Lý Trường Giang vừa mới lấy ra, đã kêu lên một tiếng.
“Tặng cô giáo Hồ hắc thạch đầu”
Bên trong một cái túi không lớn, bất ngờ là năm mươi viên hắc thạch đầu.
"Đây là... Đây là Tinh Hồn Ngọc cực phẩm!"
Lý Trường Giang lập tức ngây ngẩn!
Loại Tinh Hồn Ngọc cực phẩm này, cả đời Lý Trường Giang cũng chỉ gặp một lần!
Đó là trong một bữa tiệc, chủ nhân lấy ra khoe khoang, thật sự là đồ chơi này quá ít ỏi quá hiếm hoi.