Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 684: Một cảnh biệt ly hai cảm xúc.



Ngay tối hôm đó, hai người mệt mỏi kiệt sức về đến nhà, đột nhiên từ xa xa nhìn thấy, đèn trong nhà lại sáng!

"Trong lúc nhất thời, hai người chợt thấy từ đáy lòng dâng lên một dòng nước nóng.

Đó là một loại cảm động đã lâu!

Lúc trước cha mẹ ở nhà, mỗi một ngày đều về nhà muộn, thấy ánh đèn kia cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng vào giờ phút này, sau thời gian xa cách lâu như vậy, trong lúc bất chợt lại nhìn thấy đèn nhà sáng rỡ.

Quả thật là cả trái tìm như được hòa tan!

“Oa!!!"

"A!!!"

Chị em hai người như nổi điên chạy lên lầu, mệt mỏi khắp người, dường như cũng trong nháy mắt đó, hoàn toàn tan biến.

“Cha ơi cha ơi cha ơi...."

Tả Tiểu Đa chợt đẩy cửa ra, ha ha cười lớn, lao vào.

Tả Trường Lộ từ ghế sa lon ngẩng đầu lên nở nụ cười, Ngô Vũ Đình từ phòng bếp đi ra, Tả Tiểu Đa xông thẳng tới ôm lấy Ngô Vũ Đình, ha ha ha cười lớn, ngay sau đó lại ôm mẹ xoay vòng quanh: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ muốn chết.."

Vừa nói vành mắt đã đỏ hoe.

Tả Trường Lộ trừng mắt, rụt tay về

Cái thẳng bé này một đường xông đến kêu cha ơi, kết quả đi ôm mẹ...

Chán thật chứ?

Tả Tiểu Niệm thở hổn hển vào cửa: “Cha!”

Tả Trường Lộ rốt cuộc cũng tìm được an ủi: “Ôi chao! Con gái ngoan của ta!”

Bên kia, Ngô Vũ Đình bị Tả Tiểu Đa xoay vòng đến đầu óc choáng váng, tức giận vỗ một cái: “Để ta xuống nhanh, ngươi cũng lớn như vậy rồi, cao bằng cha ngươi rồi, tính khí sao còn như đứa trẻ vậy”

“Không thả! Con không thả đâu!”

Tả Tiểu Đa nói: "Để xuống hai người lại vứt bỏ chúng con rồi tự đi ra ngoài chơi”

“Ha ha ha ha, lần này sẽ không đâu.”

Kích động một hồi lâu, người một nhà mới ngồi xuống từ từ nói chuyện phiếm.

“Cha, mẹ, khoảng thời gian này hai người đã đi đâu, tại sao đi lâu như vậy, ngay cả buổi lễ tốt nghiệp của chúng con cũng bỏ lỡ?” Tả Tiểu Đa vội vã hỏi.

“Ừ, chúng ta đi gặp mấy người bạn cũ." Tả Trường Lộ cười một tiếng, nói: “Thuận tiện, ngắm phong cảnh một chút”

Hoàn toàn không nói tỉ mỉ.

Tả Tiểu Đa và Tả Tiếu Niệm đều vô cùng bất mãn, nhất là Tả Tiểu Đa, cha mẹ bỏ lỡ thi đấu Long Hổ bảng còn có thể nói thực lực bản thân hạn chế, biết rõ buổi lễ tốt nghiệp của mình sắp tới, sao không trở lại sớm hơn năm ba ngày, như vậy không phải là sẽ kịp hay sao.

“Kể chỉ tiết một chút đi ạ” Tả Tiểu Niệm than phiền.

“Các ngươi cũng không nhận ra, nói với các ngươi cũng vô ích” Tả Trường Lộ bất đắc dĩ cười: “Hai đứa đó? Đột phá chưa? Thuận lợi không?"

Ngô Vũ Đình ở một bên, im lặng liếc một cái.

Lời nói này của Tả Trường Lộ cực kỳ dõi trá, hai người bọn họ ở bên ngoài xác nhận Phượng mạch xung hồn thành công mới đi, dọc theo đường đi xem truyền hình trực tiếp Tả Tiểu Đa tranh giải trên mạng đều thành bài tập thông lệ.

Thậm chí Ngô Vũ Đình còn tìm ra con gái của mình từ trên khán đài.

Thật ra so với Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, chính mình cũng đã biết rõ tình hình bọn chúng, bây giờ Tả Trường Lộ hỏi thăm, vậy mà một chút cũng không đỏ mặt.

Nhưng câu này lại như mở công tắc nói của Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa, hai chị em chen lấn báo cáo chuyện, thu hoạch của mình trong khoảng thời gian này, vụ.

Ngô Vũ Đình làm cơm xong, đặt rượu lên, ăn uống xong, dọn bàn xong, hai người vẫn chưa nói xong.

Lần này đến cả Tả Tiểu Niệm vẫn luôn dịu dàng ít nói cũng biến thành người ba hoa.

Nhưng vẻ mặt Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình không hề bực mình chút nào, từ đầu đến cuối đều nồng nhiệt lắng nghe, từ đầu đến cuối đều treo nụ cười dịu dàng trên mặt, thật sự là người nghe tuyệt nhất.

Vốn không nhìn ra được bọn họ biết hết, gương mặt hào hứng, chân chân thực thực.


Nhiều chuyện, con trai con gái đều bỏ bớt khoảng thời gian gian nan nhất, nguy hiểm nhất, dường như tất cả đều dễ dàng.

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cảm ngộ tấm lòng của con trai con gái, trong lòng hai người đều rất dễ chịu, ấm áp.

Bọn trẻ không dễ dàng gì

Cũng chỉ có cuộc thi của Tả Tiểu Đa bị hắn thổi bay lên trời, khoác lác liên tục đến nỗi không thể nhìn thẳng.

Mãi đến khi nói đến chuyện đi Cao Võ báo danh mới ngừng lại.

“Ba ngày sau phải đi rồi?”

Cuối cùng Ngô Vũ Đình mới hỏi một câu, trên mặt lộ ra ý lưu luyến dày đặc.

Tả Tiểu Đa hăng hái động viên: "Cha, mẹ, hai bon con đều đi, hai người ở đây làm gì? Hay là hai người đi Phong Hải với con đi? Bây giờ chúng ta có tiền rồi, cả nhà chúng ta đến đó lại mua nhà, ổn định trong nhà mới”

“Cả nhà chúng ta vẫn sống cùng nhau, tốt biết bao?”

Tả Trường Lộ cười cười: "Ngươi nghĩ ngươi có thể ở lại Phong Hải cả đời sao? Đến sau này người chuyển từ Phong Hải đến Thượng Kinh, chúng ta lại lên Thượng Kinh mua nhà an cư sao? Vậy có phải ngươi tu luyện thành công đi Nhật Nguyệt Quan, chúng ta lại phải dời nhà đến đó với ngươi không?"

Tả Tiểu Đa ho một cái, nói: “Chỉ cần cả nhà chúng ta không xa nhau, phiền phức một chút cũng có sao đâu, mua thêm mấy bất động sản thôi mà, bây giờ con trai cha biết cách hái ra tiền, mua mấy căn nhà có đáng là bao?”

Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Ngô Vũ Đình mỉm cười: “Bọn ta không đi đâu cả, ở thành Phượng Hoàng đợi các ngươi”

“Mẹ!" Tả Tiểu Đa làm nũng.

Nhưng là nũng nịu cũng vô dụng, phải chuyển sang huy động Tả Tiểu Niệm: “Chị Tiểu Niệm, ngươi nói cha mẹ chúng ta đi”

Tả Tiểu Niệm vẫn luôn nhìn Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình, trên mặt thoáng tia lo âu, đột nhiên vành mắt đỏ lên, mở miệng hỏi:

“Cha mẹ, lần này hai người về, sao lại già đi nhiều như vậy?"

Tả Tiểu Đa nghe thấy thì hơi sững người.

Nhìn kỹ thì thấy trên mặt Tả Tiểu Đa và Ngô Vũ Đình thật sự hốc hác hẳn, bên tóc mai lại lấm tấm tóc bạo, điều này đối với vợ chồng Tả Trường Lộ mà nói thì quả là thay đổi cực kỳ lớn.

Lòng Tả Tiểu Đa bất giác run lên: “Cha mẹ, các người xảy ra chuyện gì? Sao lại... như thế này?"

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đưa mắt nhìn nhau, nói: “Các ngươi lớn rồi, đương nhiên chúng ta cũng già đi, nếu mãi không già, há chẳng phải thành yêu quái rồi sao?"

“Nhưng cũng không đến mức nhanh như vậy!”

Tả Tiểu Đa sốt ruột nói: "Cuối cùng là có chuyện gì? Phải chăng có liên quan đến lại lịch bối cảnh thân phận của hai người?

Ngươi cũng nói chúng ta lớn rồi vây bây giờ có thể nói nguyên nhân đầu đuôi rồi chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.