Lần xa cách trước, con không lưu luyến, nhưng khi thật sự đi, lòng con cái đã bay ra bên ngoài, Thế giới lạ lãm rộng lớn không gì sánh được khiến bọn họ không buồn phiền đã chìm vào cuộc sống phong phú, đa dạng màu sắc, vô cùng kích thích.
Mà nỗi khổ biệt ly của cha mẹ sau khi chia xa con cái.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi giây.
Đều nhớ da diết, đều tựa cửa ngóng trông.
Ngày thứ hai xa con, theo thói quen đứng trước cửa nhà nhìn, lại đến lúc tan trường rồi... đợi không được mới nhớ, đã lên Cao Võ rồi, thế là lại buồn sầu một lúc lâu.
Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long xuất phát từ cửa đông thành Phượng Hoàng, lao nhanh một mạch, đến khi ra khỏi thành Phượng Hoàng mấy mươi dặm, leo lên đỉnh núi cao nhất, đứng trên tảng đá ở đỉnh núi, quay đầu nhìn quanh.
“Bên kia kìa, đó là nhà ta!”
Tả Tiểu Đa sững sờ nói.
“Đúng rồi, cha mẹ ta đều ở nhà.”
Lý Thành Long cũng hơi xuất thần.
“Không biết từ Phong Hải vẽ nhà mất bao lâu nhỉ?”
“Ngươi thôi đi, nếu đột nhiên về nhà chắc chắn sẽ dọa bọn họ nhảy dựng, không chừng nghĩ xảy ra chuyện gì rồi.”
“Nhưng nếu đột phá Anh Biến, mấy tiếng cũng có thể bay về.”
“Nói cũng phải."
“Chắc mẹ ta khóc rồi.”
“Mẹ ta cũng vậy."
“Haizz..."
"Đi thôi.”
“Ừ."
Hai bóng dáng lao xuống núi như tên bắt, đi đến Vẫn Tinh Bình Nguyên.
Cuối cùng, ngọn núi cao sau lưng che lấp thành Phượng Hoàng.
Suốt quãng đường vào Vẫn Tinh Bình Nguyên, một khi rời khỏi lớp màn bảo vệ, mưa sao băng trên đầu trút xuống với trạng thái không dày đặc lắm, nện thành từng hố từng hố xung bên người
Đưa mắt nhìn ra, có thể thấy sao băng liên tục rơi xuống trước mắt.
Đây là cửa ai khó khăn đầu tiên của tu giả Tiên Thiên sau khi tu vi có thành tựu, phải nhận để vào giai đoạn tu hành tiếp theo.
Cũng là một cửa ải sinh tử!
Cao Võ yêu cầu tự học viên tốt nghiệp trường võ phải độc lập hoặc học viên dùng cách tổ chức theo nhóm di chuyển đến các trường Cao Võ, dụng ý là nhanh chóng thích nghĩ với bầu không khí sống còn, môi trường sống, trạng thái sống mà Tiên Thiên và vố giả thượng cấp phải đối mặt!
Nếu có sự giúp đỡ từ bên ngoài, ví dụ như người thân hoặc thuê người mạnh hơn hộ tống, chỉ khiến đương sự nảy sinh cảm giác ỷ lại và đánh giá sai về khả năng tồn tại của mình, sau khi bỏ đi sức mạnh bảo vệ, sớm chiều không bảo đảm.
Như bây giờ có thể thấy, cả Vẫn Tinh Bình Nguyên giống như chiến trường khói lửa, đạn pháo rơi xuống liên tục, dù không hắn là quá dày đặc, nhưng lực sát thương là thật chứ không phải giả, chân thật đủ để giết chết người.
Dù là người thường hay người tu hành còn yếu!
Nếu gặp phải mưa sao băng lớn như thế, trong đó gồm cả thiên thạch vật liệu lạ, cao thủ cũng có thể bị nện chết!
Đương nhiên trên Vẫn Tỉnh Bình Nguyên vẫn có đường, với cả đường lại khá an toàn.
Nhưng mấy đường này đều là đường nhiều thương gia hàng năm lui tới hợp thành liên minh, cách một đoạn thì cần có người che chắn, bảo vệ con đường, lâu dần, trên đường hình thành một phương thức kinh tế đặc biệt: Phí qua đường!