Trên thực tế, Tả Tiểu Đa biết được từ chỗ Lý Thành Long, về cơ bản Kiếm Sỉ Hổ không ăn thịt người, trừ khi con người xâm phạm lãnh thổ bọn chúng.
Nói cách khác, đám Hổ này không phải loại Tinh Thú rất hung dữ.
Nhưng hôm nay xúm lại chỗ này, chắc hẳn có nguyên nhân khác.
Tả Tiểu Đa lại ném ra mấy miếng thịt, vỗ vỗ đầu con hổ lớn đang bận ăn.
Con hổ tức giận quay đầu, lộ ra răng nanh, lộ ra mặt hung ác: “Gào ú u gào!”
Lại dám vỗ đầu bổn vương!
Thật to gan!
Tả Tiểu Đa lại võ võ, giơ tay chỉ về đống lửa trước mặt.
Con hổ mơ hồ, đột nhiên gật gật cái đầu xù lông.
Lần này Tả Tiểu Đa chắc chắn, quả thật bên trong còn có nguyên nhân.
Hắn đi ngang qua đám Hổ răng kiếm này một mạch, nơi hắn đi qua, từng miếng từng miếng thịt chín thơm phức được bỏ xuống, cứ như nhân viên chăn nuôi cần cù, đang cho lợn ăn...
Mọi người trong vòng lửa nhìn đến ngớ ra!
Người này... trâu bò vãi!
Nhìn chàng trai kia, một mạch cho hổ ăn như dạo chơi ngang qua sân vắng.
Thật là đẹp trai quá đi...
Tay áo bay bay, dáng người cao cao, gương mặt tuấn tú, khóe miệng mỉm cười, quả là...
Mấy cô gái trẻ trên trong chỉ cảm thấy trong lòng chộn rộn, trong phút chốc. quên đi cả sợ hãi.
Tả Tiểu Đa đi mấy bước vào vòng lửa, trong lòng nảy ra nhiều ý lấy làm tiếc, biết thế này từ sớm, chỉ bằng không kêu Phù Phù chạy...
Không thể không nói, hình như lần này Phù Phù chạy oan...
, chàng trai này...” Trong lòng cao thủ Đan Nguyên cảnh Thương Minh kia vô cùng sốc, lại mạo muội lời chào hỏi giang hồ.
“Không có gì.”
Tả Tiểu Đa cười cười nói: “Ta thấy hình như các ngươi bên này có rắc rối nên qua đây xem thử, bây giờ xem ra trong tay mấy người các ngươi có thứ chúng nó coi trọng, mới bị thu hút đến, vây mà không giết, bởi vì chúng chỉ muốn các ngươi giao ra vật kia.”
“Tin rằng thông qua việc ta giao lưu với đám hổ, các ngươi hẳn có thể đoán ra chúng nó không có ác ý gì. Chỉ là không biết thứ gì của các ngươi thu hút chúng nó đến đây vậy?”
“Cái này thật sự không biết, nếu biết là thứ gì đã ném ra để giải vây từ lâu rồi.” Hai vị tông sư Đan Nguyên cảnh nước mắt nước mũi tèm lem. Bọn họ duy trì thương đạo quanh năm, nào không biết điều này chứ.
“Nếu biết đã ném ra từ lâu rồi, quả thật không biết món gì lại dẫn mấy thánh này đến nhiều vậy!”
“Đồ của mọi người đều ở đây, đều để ở đây... Chúng ta tìm cả buổi cũng không phân biệt được cuối cùng mấy con hổ này thích...”
Vẻ mặt mọi người đều nghi ngờ khó hiểu.
Như tông sư Đan Nguyên này nói, nếu biết là thứ gì thì lúc đâu đã ném ra rồi, dù là thứ hiến thấy thế nào, sao có thể quan trọng bằng tính mạng nhiều người như vậy?
Tả Tiểu Đa nhìn một vòng, cũng nhức đầu.
Thật sự không nên để Phù Phù chạy đi, nếu hắn ở đây có thể nhìn ra rồi, mặt này là sở trường của hắn.
Đột nhiên.
Tả Tiểu Đa nghĩ ra ý gì đó nói: “Ta đi tìm người quen đến.”
Tìm người quen?
Mọi người lại nghi ngờ không hiểu.
Nhìn Tả Tiểu Đa quay người đi, lại đi đến giữa đám Hổ răng kiếm lần nữa.
Người nào đó ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu con hổ lớn, sau đó quay đầu chỉ chỉ, sau đó nắm chân con hổ lớn kéo về phía đống lửa bên kia.
Sau đó lặp lại động tác một lần.
Con hổ lớn hiểu ý, ngẩng đầu, hơi do dự: “Gào ú, à ú, gào ú?” “Không sao đâu." Tả Tiểu Đa làm lại động tác lần nữa.
Buông lỏng tay, nhún nhún vai, lại bày tỏ người của mình vô hại.
Con hổ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó hai tai vỗ vỗ run run, giơ chân hổ to lớn ra vỗ vỗ hổ cái: “Gào ú...”
Dịch: Ngươi đi đi! Hổ cái ngẩn ra, kêu mấy tiếng gào ú tủi thân. Dịch: Ngươi không yêu ta nữa, trước kia ngươi không như thế này...