Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 692: Gửi một phần cơ duyên đi



Nhất định phải biết hắn không có tu vi, không có lực tinh thần, đương nhiên không dùng được trang bị không gian.

Nhưng con hổ cái lại nằm trước mặt ngươi, không đi chỗ khác, vậy chắc chắn là có nguyên nhân!

Tả Tiểu Đa cau mày, đột nhiên hỏi: “Trên cổ ngươi đeo gì vậy?”

“Trên cổ?” Quý Duy Nhiên sững người, bèn giơ tay tháo sợi dây chuyền xuống, nói: “Cái này ư?”

Đột nhiên hổ cái gào lên một tiếng!

Ngay khi thứ này xuất hiện, đột nhiên cả đám hổ vây bên ngoài rầm râm đứng lên cùng lúc, cùng gào rú.

Khí thế rung chuyển trời đất! Bỗng dưng mặt Quý Duy Nhiên tái đi lại. Đến lúc này, bất kì ai cũng biết chính thứ nhỏ bé này dẫn đến họa.

Tả Tiểu Đa đi đến cầm lấy, chỉ thấy đây là một viên trân châu to như trứng bồ câu, nhưng không biết sao trân châu lại vỡ một lỗ nhỏ.

Mà một luồng khí tức lúc ẩn lúc hiện, như có như không đang tràn ra từ trong vết nứt đó.

“Xem ra chính là thứ này rồi.”

Tả Tiểu Đa cầm dây chuyền, trầm ngâm: “Quý Duy Nhiên, hai ngày nay ngươi có ngã vì tai nạn bất ngờ?”

Quý Duy Nhiên ngẩn người: “Đúng rồi, quả nhiên Tả đại sư tính toán như thần, sáng sớm nay lúc gấp rút lên đường, xuống khỏi đường chính, không ngờ té ngã.”

“Ngã sấp xuống đất đúng không?” Tả Tiểu Đa hỏi.

Quý Duy Nhiên hoàn toàn bái phục gật đầu, không hổ là Tả đại sư, tính chuẩn vãi.

“Ừ, nếu ngươi không ngã sấp thì sao vỡ viên trân châu này.”

Tả Tiểu Đa giơ trân châu lên cho Quý Duy Nhiên xem. Quý Duy Nhiên mới phát hiện, trân châu mình luôn đeo đã bị nứt.

“Sao lại bị nứt rồi?” Quý Duy Nhiên sửng sốt.

“Bởi vì món đồ này xuất hiện vết nứt, làm khí tức bên trong tràn ra, sau đó... mấy đứa nó đến đây. Thứ bọn nó muốn chính là cái thứ ở trong đây.”

Tay Tả Tiểu Đa dùng chút sức, bóc ra lớp da ngoài ngoài ngọc bội, lộ ra hai viên đã bán trong suốt màu vàng.

Một lớn một nhỏ.

Viên lớn thì cỡ trái anh đào nhỏ, viên nhỏ thì không lớn hơn hạt đậu.

“Là cái này ư?” Tả Tiểu Đa đặt trước mặt hổ cái. Hổ cái không nói Tả Tiểu Đa cũng hiểu. Đây là một viên nội đan nứt vỡ, không biến ban đầu có bao nhiêu viên, bây giờ chỉ còn lại hai viên nhỏ.

Tả Tiểu Đa nhớ phản ứng của mấy con hổ, chắc hẳn nội đan này do tiền bối Hổ tộc để lại, mà chắc chẳn phẩm giai không thấp!

Nếu không bọn nó sẽ không điên cuồng như vậy.

Càng không làm chuyện tấn công người mất lý trí, vì bản thân bọn chúng biết, mình muốn tiêu diệt đám nhân loại trước mắt này không khó, nhưng nhân loại muốn làm vỡ thứ này lại càng dễ hơn!

Hổ cái nhìn hai viên nội đan be bé, lắc đầu vẫy đuôi, thở phì phò, thè lưỡi, thèm ăn nước dãi bay loạn, trong mắt đầy mong chờ.

Lại trưng ra dáng vẻ không dám.

Tả Tiểu Đa mỉm cười, đột nhiên cầm viên nhỏ kia lên, ném vào miệng hổ cái với tư thái nhanh như chớp, sau đó lại tách một viên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm nhỏ dùng vỏ đan gói lại một chút, kêu một lần rồi ném vào miệng hổ cái.

Biên độ động tác của hắn cực nhỏ, thủ pháp càng nhanh nhẹn hơn.

Dù Quý Duy Nhiên đứng kế bên cũng không thấy động tác gì, tất cả đã làm xong rồi.

“Gào...

Một tiếng gào kinh ngạc của hổ cái còn chưa kêu xong đã bị Tả Tiểu Đa véo miệng, sau đó lại nhẹ nhàng vỗ vỗ miệng nó.

Hổ cái cũng thông minh, lập tức biết điều ngậm miệng lại, cố gắng nuốt hai thứ kia xuống hết.

Sau đó, trong đôi mắt to tràn đầy cảm kích và thân thiết.

Đuôi phía sau giống như quạt gió vẫy vãy, đây là biểu hiện vô cùng hớn hở, cũng là biểu hiện thân thiết nhất.

Ngoài xa sau lưng, hổ hớn lại lên cơn ghen, thấp giọng gầm gừ. Cái đồ lảng lơ này!


Chắc chẳn là để ý tên thú hai chân kia rồi...


Đầu ông đầy sẽ không đột nhiên mọc lên cặp sừng đấy chứ? Còn thừa lại một viên.

Hổ cái quay đầu gào u hai tiếng, hổ lớn cảnh giác tao nhã chầm chậm đi đến, cơ thịt trên người rung động, thật sự rất đẹp đế hùng tráng.

Người hổ cái dịch chuyển ra, để lộ từng chút nội đan kia.

Mắc hổ lớn sáng lên, cảm kích nhìn hổ cái, nhanh chóng tiến về trước, nhanh chóng ăn lấy.

Dẫn đến một trận rối loạn trong đám hổ. Nhưng lắng xuống ngay lập tức.

Hổ lớn nuốt nội đan xuống, vẫy vẫy đuôi, rất kiêu căng gật gật đầu với Tả Tiểu Đa, sau đó, ngoảnh đầu đi.

Đi được mấy bước, bất ngờ quay lại, nghi ngờ nhìn hổ cái sau lưng. Sao ngươi vẫn không đi?

Thật sự để ý tiểu tử này rồi ư?

Về sẽ chỉnh đốn ngươi thật kỹ!

Hổ cái gầm gừ hai tiếng rồi đứng lên, dùng đầu cọ cọ chân Tả Tiểu Đa, sau đó lùi về hai bước, lưu luyến bịn rịn nhìn Tả Tiểu Đa, trở người nhảy lên đi theo hổ lớn.

Một tiếng ầm vang lên, mấy trăm con Kiếm Si Hổ cùng vọt lên cao, cùng gào thét mà đi.

Tả Tiểu Đam khẽ thở dài.

Lúc đó đánh với ngươi nhiều lần như thế, thăng cấp tu vi, cuối cùng đánh đến mức ngươi chuyển nhà... Cơ duyên lần này, bồi thường cho ngươi một chút.

Thật ra Tả Tiểu Đa có thể cảm nhận được.

Quý Duy Nhiên đeo nội đan vỡ này, không những là vật tộc Hổ răng kiếm muốn có, mà đối với bản thân mà nói cũng là một cơ hội.

Dựa vào tướng học mà nói, mỗi chạm, mỗi trổ đã định trước, mọi thứ đã gặp được cũng đều có ý nghĩa.

Mà mình đến đây, vừa đúng lúc gặp chuyện này, cũng ngay hôm nay, Quý Duy Nhiên té ngã, khiến vật này hiện ra, dẫn đến nguy hiểm.

Nếu mình để lộ ra tất cả át chủ bài, dùng vũ lực cưỡng ép hóa giải nguy nan lần này cũng có thể làm được.

Đại chùy phối hợp ám khí và kiếm pháp, còn có hai vị tông sư Đan Nguyên cảnh giúp đỡ, không hẳn không thể giết tan tành mấy con Kiếm Sỉ Hổ.

Trời sinh Quý Duy Nhiên không thể tu luyện, thứ này trên người hắn không những vô dụng, ngược lại còn là mầm mống tai họa.

Mà báu vật này lại khiến mình trở thành ân nhân cứu mạng của hắn một cách hợp tình hợp lý hợp lẽ đương nhiên.

Nội tình bên trong nội đan vỡ này đủ để tu vi của bản thân tăng lên Tiên Thiên đỉnh phong, không chút áp lực, sau đó một vòng áp chế mới cảnh giới Chân Nguyên xao động không ngừng, chí ít có thể giảm mấy tháng thời gian thăng cấp!

Đây là một cơ duyên!

Ban đầu Tả Tiểu Đan cũng tính như vậy.

Nên hắn mới trực tiếp đi qua từ đám Kiếm Si Hổ, hễ có con hổ nào cử động miệng, Tả Tiểu Đa có thể đại khai sát giới một cách hợp lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.