Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 693: Lan Hương Thảo



Nhưng không ngờ, mấy con Kiếm Sỉ Hổ lại hoàn toàn không có ý hại người! Vì vậy Tả Tiểu Đa mới đổi ý.

Nhất là sau khi thấy con hổ cái kia, ý nghĩ của hắn lần này lại chuyển sang một hướng cực đoan.

Chẳng phải là một viên nội đan vặt vãnh sao...

Cái này có là gì đâu?

Cho bọn chúng đi, đám hổ này vẫn rất dễ thương...

Tả Tiểu Đa bỏ qua cơ duyên lần này mà không hề chớp mắt. Thậm chí hắn không kiểm tra tỉ mỉ, cuối cùng nội đan cấp bậc gì.

Thực tế phải nói Tả Tiểu Đa không dám kiểm, hắn sợ mình kiểm thấy rõ rồi sẽ không nỡ.

“Đủ để vở kịch cung đấu này càng tưng bừng hơn, cũng rất tốt...” Tả Tiểu Đa tưởng tượng sau này hổ cái sẽ làm mưa làm gió trong hậu cung, đàn áp Tiểu Tam, Tiểu Tứ thở không ra hơi, không nhịn được cười ha ha, vui mừng

phấn khởi.

Hắn không hề biết, hôm nay bỏ qua cơ hội này, sau này sẽ tạo nên hai tồn tại như thế nào...

“Tả đại sư, hôm nay cảm ơn ngươi nhiều!” Quý Duy Nhiên biết ơn Tả Tiểu Đa rất nhiều. Hôm nay, hắn thật sự đã nghĩ mình chết chắc rồi.

Thú dữ nhiều như vậy, bất kỳ con nào cũng có thể nhẹ nhàng ngoạm mình bất cứ lúc nào!

Từ phản ứng của hai vị tông sư Đan Nguyên và bảo vệ đi theo, hoàn toàn có thể thấy được, vốn bọn họ không bảo vệ được mấy người thường như mình.

“Không có gì. Các ngươi đến đây làm gì?” Tả Tiểu Đa hỏi.

“Chúng ta đến trường Cao Võ để đăng kí.” Quý Duy Nhiên cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi của Tả Tiểu Đa.

“Vậy các ngươi không đi máy bay đến sao?” Tả Tiểu Đa có chút không hiểu; người bình thường mà còn ở Vẫn Tỉnh Bình Nguyên này chạy loạn? Không sợ bị ăn thịt sao?

“Khụ khu...”

Quý Duy Nhiên nhìn khoảng mười người bạn bên canh, vẻ mặt ngượng ngùng, những người khác cũng có chút xấu hổ.

“E hèm, các bạn học bọn họ đã bàn bạc, đi sớm mấy ngày, mọi người gom góp tiền thuê một đội bảo vệ, sau đó... Coi như đi du lịch... Lại nói, chúng ta mặc. dù không có tư chất tu luyện, nhưng cũng rất mong muốn được cầm kiếm tung hoành giang hồ... Khụ khụ khụ... Cũng muốn mở mang kiến thức một chút.”

Quý Duy Nhiên ngại ngùng nói.

Tả Tiểu Đa nói không nên lời.

Cái này, có gì để học?

Mở mang tầm mắt được một lần này thì cái giả phải trả chính là khó mà có thể giữ được cái mạng nhỏ này đó?!

“Chư vị, các ngươi hiện tại đã xem được phong cảnh đặc biệt của Vẫn Tinh Bình Nguyên chưa?” Tả Tiểu Đa cười híp mắt hỏi.

“Đã xem được... Khụ khụ khu...”

“Lần sau còn muốn tiếp tục xem không?”

“Không không..."

Mặt Quý Duy Nhiên đỏ bừng lên.

“Ha ha ha ha” Tả Tiểu Đa cười to: “Trường học của các ngươi ở đâu?”

“Phong Hải.” Quý Duy Nhiên có chút chờ mong, nói: “Tả đại sư hẳn là cũng qua bên kia báo danh phải không? Không biết mục tiêu Cao Võ của ngài là nơi nào?”

“Thật khéo, mục tiêu Cao Võ của ta cũng ở Phong Hải.”

“Vậy chúng ta...”

“Chỉ sợ không được.”

Tả Tiểu Đa lắc đầu tiếc nuối: “Các ngươi đi quá chậm, nếu như chúng ta cùng lên đường, chắc chắn sẽ không kịp khai giảng.”

“Vậy thì thật sự... đáng tiếc.” Quý Duy Nhiên mặt tràn đầy thất vọng. “Không sao, các ngươi tiếp tục đi hết con đường, sau đó thuận theo thương. đạo từ từ đi xuống, thương đạo vẫn được bảo vệ rất chặt chẽ. Nhưng sau này nên

bớt những chuyến đi như thế này thì tốt hơn. “ Tả Tiểu Đa mỉm cười dặn dò.


Sau khi cùng Quý Duy Niên trao đổi phương thức liên lạc, Tả Tiểu Đa chào tạm biệt những người khác rồi tiếp tục lên đường.

“Lão Quý, đến Phong Hải sẽ liên lạc lại.”

Tả Tiểu Đạ chạy thật nhanh về phía trước hơn trăm dặm, nhưng lại không thấy Lý Thành Long, không biết hắn chạy đâu rồi, sao không đến nơi đã thỏa thuận.

Nhưng mà Tả Tiểu Đa cũng không quá lo lắng Lý Thành Long sẽ đi vào bụng của Tinh thú, với học thức uyên bác của hắn, phương thức bảo toàn mạng sống

chưa chắn đã kém hơn mình.

Sau một lúc, rốt cuộc Tả Tiểu Đa đã tìm thấy Lý Thành Long giống như chuột chũi ở trong cái hố sâu tại một sườn núi.

“Tả lão đại!”

Lý Thành Long hưng phấn kêu một tiếng: “Mau tới đây, chỗ này có đồ tốt!”

Tả Tiểu Đa ngồi xổm ở cửa hang, nói: “Có thứ gì tốt?”

“Tạm thời chưa biết.”

Lý Thừa Long bò ra khỏi hang, thở một hơi rồi nói: “Những con Tinh thú này đuổi theo ta suốt chặng đường, ta sợ chúng sẽ chạy lại gần hơn, mang theo Tinh Hồn Ngọc ngươi cho ta, chạy ra ngoài hơn trăm dặm nữa, sau đó cất đi, linh uẩn đột nhiên biến mất, sau đó hơn nửa Tinh thú chạy tán loạn khắp nơi, chạy một

đoạn thì Tinh thú không đuổi theo nữa.”

“Ta vì bảo vệ mình, thấy gần đó có một cái hố liền chui vào; kết quả ngươi đoán xem là gì?”

Lý Thành Long mặt đây hưng phấn.

Tả Tiểu Đa thở dài, cụp mắt, mặt ủ mày chau giả vờ chấn kinh: “Trong động có đất sao?!”

“Tổ sư nhà ngươi!”

Lý Thành Long cười mắng: “Trong động có một khối Tinh Hồn Thạch, thể tích cực lớn, cái này đương nhiên không tính là gì. Nhưng ta nhìn kĩ một chút thấy cạnh Tinh Hồn Thạch, còn có một cái động khác, rất sâu.”

“Nói cách khác, nơi này lúc đầu chỉ có một cái hố, nhưng Tinh Hồn Thạch từ trên trời rơi xuống, vừa vặn đập vào, nếu không, sẽ không nện sâu như vậy... Ta vừa rồi thăm dò nghiên cứu động sâu này, phát hiện bên trong hình như có mùi thơm truyền ra; nếu như ta suy đoán không lầm, đây có thể là một cái hang động của Tinh Hồn Xạ cực kì hiếm thấy.”

“Bởi vì bị thiên thạch phá thiêt hủy, Tinh Hồn Xạ ban đầu chắc đã sớm rời đi, nhưng mà Tinh Hồn Xạ từng ở đây, nhất định sẽ có Lan Hương Thảo, cái này. không có chân, sẽ không thể chạy đi được.”

Tỉnh Hồn Xạ?

Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn một chút, sườn đồi này cằn cỗi, bao phủ bởi những mảng đất đỏ rực và có thể lờ mờ cảm giác được nhiệt độ dưới lòng đất cao hơn!

Trong cửa động thổi ra từng đợt khí nóng, nhìn thật sự có khả năng là Tinh Hồn Xạ đã từng sống ở đây. Lý Thành Long nói: “Giờ ngươi đã hiểu tại sao ta phải bận với cái này chưa, nói tới cũng thật trùng hợp, ta vừa ra khỏi hố, ngươi đã đến đây.”

Tả Tiểu Đa quan sát kĩ hơn thì phát hiện Lý Thành Long đã đào sâu gần 20m, thế này mà là vừa mở rộng cửa động, rõ ràng mọi việc đã hoàn thành.

“Lan Hương Thảo có công dụng gì? Cũng đáng chút tiền... không nhiều lắm, chất đầy cũng có mấy trăm ngàn thôi, đáng là gì?”

Tả Tiểu Đa không thèm nhìn nói: “Chỉ có ngần ấy tiền mà Phù Phù ngươi cũng để mắt sao?Thật sự khiến ta xem thường ngươi, mau tránh ra, để cho ta đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.