Người kia rong chơi trên không trung, nhìn xuống từ trên cao, hắn đã lan tỏa thần thức, xác định trong phạm vi ít nhất năm trăm dặm không còn cao thủ nào. tồn tại, hôm nay hai cô gái ở dưới này phải chết chắc rồi!
“Ha ha, dù Phượng Mạch Xung Hồn thành công thì đã sao?”
Người bịt mặt mặc đồ đen bước từng bước từ không trung đi xuống, giống như dưới chân có cầu thành vô hình, vừa đi vừa nói chuyện, rất là thong dong tự
nhiên: “Chẳng lẽ thật sự nghĩ như thế là có thể sống lâu à? Buồn cười!”
“Vu Minh quả nhiên là thần thông quảng đại, nói vậy ngươi đã ẩn nấp ở Thượng Kinh lâu rồi nhỉ?”
Mục Yên Yên rất tỉnh táo, nàng đang nỗ lực tìm cơ hội, bất kỳ cơ hội có khả năng nào.
Mạnh mẽ phá vây bỏ chạy là không khả thị, lấy năng lực mà đối phương bày ra, tốc độ của hắn hơn mình nhiều lắm, miễn cường hành động chỉ làm bản thân
bại lộ sơ hở hơn thôi, phá vỡ nó chỉ bằng một đòn duy nhất.
Hiện tại, cả người đã bị khí thế khóa lại, ngay cả cảnh báo cũng chưa chắc đã làm được.
“Mục Yên Yên, ta biết ngươi không cam lòng, rồi lại sợ gì không thử, biết đâu ngươi có thể bảo vệ học sinh ngươi dưới tay ta!”
Người mặc đồ đen cười lạnh, duỗi ra từ chiếc áo choàng đen, đôi tay thế mà lại thon dài trắng nõn.
Hắn vỗ hai tay, thản nhiên nói: “Bây giờ ngươi có thể nghĩ cách.”
Mục Yên Yên nhắm mắt lại lập tức mở ra, trên mặt lộ ra vẻ chói lọi trầm tĩnh, thản nhiên nói: “Niệm Nhi, ngay khi chiến đầu bùng nổ, ngươi lập tức bộc phát toàn bộ lực lượng chạy về phía Thượng Kinh... Vừa xông đến vừa cảnh báo, như vậy mới có một đường sống, như vậy, cô trò chúng ta mới có một đường sống!”
“Không cần suy nghĩ chuyện gì khác cả!”
Tả Tiểu Niệm nắm bảo kiếm trong tay, bình tĩnh nói: “Vâng!”
Tính cách Tả Tiểu Niệm trước giờ luôn bình tĩnh lanh lẹ, thẳng thắn quả quyết, tuyệt không làm ra chuyện ngu ngốc như kiểu 'ta không đi, muốn đi cùng nhau đĩ'.
Khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, sống chết đều do mình lựa chọn!
Trước giờ Tả Tiểu Niệm luôn là một người rất rõ ràng và hiểu chuyện.
Trong mắt nàng toát ra sự đau đớn tột cùng.
Kết quả tốt nhất hôm nay chính là trong hai cô trò, có một người sống sót.
'Thậm chí, hai sống một cũng là điều hết sức xa với!
Nàng đã biết Mục Yên Yên muốn làm gì: đối mặt với kẻ định như vậy, điều duy nhất Mục Yên Yên có thể làm chính là tự bạo để tạo ra công kích có lực sát thương mạnh mẽ, làm cho Tả Tiểu Niệm có cơ hội chạy thoát!
Cái gọi là 'Như vậy cô trò chúng ta mới có một đường sống' chẳng qua là cách cuối cùng của Mục Yên Yên vì nàng sợ chẳng may Tả Tiểu Niệm không chịu
chạy trốn một mình, thật ra Tả Tiểu Niệm hiểu điều này, Mục Yên Yên cũng hiểu!
Cho nên Tả Tiểu Niệm lựa chọn chấp nhận, đây là cơ hội duy nhất, cơ hội cuối cùng!
Tả Tiểu Niệm cũng nghĩ tới việc mình tự bạo để tạo cơ hội cho sư phụ, nhưng tu vi của nàng quá yếu, miễn cưỡng tự bạo cũng chưa chắc đã gây ra tổn hại đáng kể cho đối phương, hoặc là ngay cả phiền toái cũng không có...
Như vậy hai người đều chết chắc rồi! Chỉ có Mục Yên Yên tự bạo mới có một chút cơ hội! Đây là sự thật.
Xảy ra trên chiến trường, là lựa chọn giữa sống và chết mà vô số chiến sĩ đều phải gặp!
Đây không phải máu lạnh, chẳng qua nó là lựa chọn khắc nghiệt mà thôi, bởi vì, lúc này chỉ có thể chọn: người nào chết có giá trị hơn!
Mà không phải ngựa chọn, ai sống sót sẽ có giá trị hơn!
Mục Yên Yên và Tả Tiểu Niệm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mục Yên Yên hít một hơi thật sâu, khuôn mặt tuyệt mỹ lóe ra ánh sáng trong suốt, đôi mắt nhìn chằm chằm người mặc đồ đen, thản nhiên hỏi: “Người Côn Lôn đạo môn ta, nào luyến tiếc cái chết!”
“Tự bạo để ngăn cản ta? Ngươi cứ thử xem.”
Người mặc đồ đen cười nhạt, cơ thể hắn đột nhiên vụt một cái, một bóng người lao về phía Mục Yên Yên với tốc độ vô cùng nhanh, ngay giây phút hắn di chuyển ấy, lại có thêm một bóng người khác đồng thời tấn công về phía Tả Tiểu Niệm!