“Nhưng mà, đây vẫn là một bảo vật đáng được trân trọng.”
“Bởi vì bên trên đấy có tập hợp... Xương máu của các cường giả không gian cùng các nhà khoa học hệ không gian của toàn bộ đại lục! Còn là bằng chứng sắt đá về mối huyết thù giữa đại lục Tinh Hồn và Vu Minh!
Ánh mắt Diệp Trường Thanh trở nên phức tạp, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve Diệt Không Tháp, cuối cùng chìa tay đưa sang.
“Ta vẫn luôn có suy nghĩ giống như ngươi, khi muốn ổn định tâm tình nghiên cứu kỹ năng sẽ lập tức tiến vào Diệp Không Tháp này. Chỉ là bây giờ, ta đã không cần dùng đến nữa...”
Diệp Trường Thanh mỉm cười một chút, nói: “Chỉ cần dùng thần niệm nối liền với Diệt Không Tháp là ngươi có thể đi vào trong đó tu hành rèn luyện kỹ xảo của ngươi. Nhưng mà phải chú ý, chính là thời gian tu luyện của mỗi lần không thể vượt quá ba ngày! Bởi vì bên trong không có linh khí bổ sung, tiêu hao linh khí của bản thân quá mức sẽ có hại vô ích với chính mình, việc này ta tin ngươi hiểu được.”
“Bảo bối này, cho... cho ta hả?!”
Tả Tiểu Đa ngạc nhiên mừng rỡ đến nỗi trái tim suýt nổ tung.
Có lế cái tháp nhỏ này đối với Diệp Trường Thanh mà nói đã không còn tác dụng gì nữa, nhưng đối với Tả Tiểu Đa mà nói thì tác dụng lại vô cùng lớn!
Bí mật tu luyện chùy pháp chính là đòn sát thủ lớn nhất cũng là đòn cực mạnh cuối cùng của Tả Tiểu Đa!
Bởi vì đòn sát thủ chân chính của hắn không thể để cho người khác biết!
Tháp này ở trong tay người khác có lẽ chỉ là một không gian trữ vật cỡ lớn và là nơi tĩnh tâm. Nhưng đối với Tả Tiểu Đa mà nói, có tháp này mới là chân chính hổ mọc thêm cánh.
“Cho ngươi đói”
Diệp Trường Thanh thản nhiên nói: “Năng lực của ngươi đã đạt tới tiêu chuẩn để ta cho ngươi cái tháp này, nhưng mà... nếu kiểm tra cuối học kỳ này ngươi tiến bộ không nhiều, không đạt được tiêu chuẩn mà ta mong muốn thì ta sẽ lấy lại cái tháp này, điều kiện này ngươi có thể thừa nhận không?”
Tả Tiểu Đa vui vẻ ra mặt, vội vàng nhận lấy Diệt Không Tháp, gật đầu như gà mổ thóc: “Hiệu trưởng, ngươi yên tâm, ta sẵn lòng chấp nhận khảo hạch của
ngươi mọi lúc mọi nơi, hoan nghênh thường đến!”
Hắn nói xong thì quý báu muôn phần mà thu Diệt Không Tháp vào trong nhẫn không gian của mình.
Hành động giống như là sợ Diệp Trường Thanh ngay tiếp theo sẽ lấy lại Diệt Không Tháp vậy.
Diệp Trường Thanh cảm thấy có chút khó chịu, sao vừa đến thời khắc quan trọng thì tên nhóc này lại nói chuyện không đứng đắn gì cả, cái gì mà hoan nghênh thường đến, đây là mấy lời quái quỷ gì chứ.
Quả là làm giảm giá trị vô cùng, hiệu trưởng ta là cái loại người này sao?
Hừ, Tả Tiểu Đa ngươi coi ngươi là ai thế hả?
Nhưng mà bây giờ ý nghĩ mừng như điên đã tràn ngập trong bụng Tả Tiểu Đa-
Quá sung sướng!
Có cái này rồi thì thật sự không sợ thứ gì nữa rồi.
Mặc dù lúc luyện chùy với Tả Tiểu Niệm ở thành Phượng Hoàng, chị em hai người đều phải lén lút, rất khó đã ghiần thoải mái; muốn nói đến lần đã ghiền nhất vẫn là vào buổi tối ngày đó ở Phượng Mạch xung hồn!
Nhưng là bây giờ mỗi ngày đều có thể đã ghiền rồi!
Diệp Trường Thanh cười cười nói: “Tư chất của ngươi không tồi, cơ duyên cũng tốt, nhất định phải... nhân lúc đại chiến còn chưa đến lượt ngươi phải ra trận... năm giữ trụ cột hoàn toàn! Những thứ khác ngươi không cần xen vào.”
Ánh mắt hắn từ từ nhìn ra phương xa, thản nhiên nói: “.. Cũng không cần quan tâm.”
“Dạ, hiệu trưởng.” Trong lòng Tả Tiểu Đa tràn đầy biết ơn nói.