Bởi vì động một chút, một khi thân thể mình không gánh được nữa, bỗng nhiên buông tay mà đi, Cao Võ Tiềm Long mất đi sự trấn áp của mình thì chỉ sợ trong vòng một năm sẽ ngã khỏi thần đàn, sau mấy năm nữa sẽ rơi vào những trường Cao Võ đứng cuối, tương lai sau này có còn Cao Võ Tiềm Long hay không cũng không thể nói trước được.
Cao Võ Tiềm Long là nơi biết bao thế hệ dốc hết tâm huyết xây dựng, là cái nôi xuất thân của bao nhiêu là anh hùng tướng lĩnh, một sớm một chiều diệt vong?!
Thử hỏi làm sao Diệp Trường Thanh dám dễ dàng làm việc?!
Tuy rằng bỏ mặc Cao Võ Tiềm Long bây giờ đã trở thành nơi của một đám chính khách, một đám hám lợi đen lòng, một đám mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng Diệp Trường Thanh bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi, đau khổ chống đỡ mà chờ đợi!
Chờ đợi một cơ hội.
Chờ đợi một người.
“Tiểu Đa, bất kể là ngươi thật sự dùng tướng pháp hay là dùng phương pháp. gì khác, đã nhìn ra những việc này vậy ngươi có thể có phương pháp giải quyết gì không?”
Diệp Trường Thanh nhẹ giọng hỏi.
Hắn hỏi câu này vốn cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Kết luận này Diệp Trường Thanh cũng không tin tưởng là Tả Tiểu Đa dựa vào. xem tướng gì đó mà nhìn ra được, đủ loại hiện trạng tồi tệ của Cao Võ Tiềm Long tin rằng đã sớm rơi vào trong mắt người có tâm, cũng không tính là bí mật gì.
Những lời nói của Tả Tiểu Đa nói ra cũng không xem là chuyện gì không thể nói, nhưng Hiệu trưởng Diệp vẫn cứ hỏi một câu phương pháp giải quyết cũng là ôm một hy vọng nhỏ nhoi.
Tả Tiểu Đa trầm ngâm một lát, lặng lẽ nói: “Hiệu trưởng, ngươi viết một chữ ta xem thử. “Viết một chữ sao?”
Diệp Trường Thanh cũng trầm ngâm một lát, ngón tay khẽ nhúc nhích, trên mặt đất bỗng hiện ra một chữ.
Giết!
Hắn nhớ tới tình trạng hỗn loạn mấy năm nay của Cao Võ Tiềm Long.
Mà chính mình bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể thực hiện thủ đoạn quản lý mạnh mẽ cứng rắn, chỉ có thể như nước ấm nấu ếch mà chậm rãi chống cự, trong lòng sao có thể không buồn bực, đây rốt cuộc nhịn không được có một loại xúc động muốn bùng nổi
Đó là một loại đè nén hậm hực cực độ trong ngực, còn có sát ý dâng trào mà viết xuống chữ này.
Đây đúng là suy nghĩ chân thật trong lòng hắn: không để ý gì đến người đứng phía sau, không để ý gì đến bối cảnh, không để ý đến ảnh hưởng, không để ý đến hậu quả gì!
Trực tiếp nghiền nát đám cặn bã kia!
Giết chết!
Giết ra một thiên hạ thái bình!
Một chữ này viết đến hung ác hào hùng, huyết sắc vô biên.
“Trên đầu tiểu nhân có một thanh đao!”
Tả Tiểu Đa tỉ mỉ nhìn chữ này, nói: “Hiệu trưởng, khắp nơi trống trải, ngọn giáo cạnh đầu đao, có tâm giết chóc, tay không cầm đao.”
“Nguyên nhân chính của hoàn cảnh khó khăn lại ứng với chỗ này.”
“Chẳng qua chữ mà hiệu trưởng viết này... ngọn giáo bên này hơi cao, cho dù chữ này viết đến hung ác hào hùng, tràn đầy sát ý nhưng luôn có chút không hài hòa, nhưng mà sự không hài hòa này cũng là ngươi vì tăng thêm sát ý mà viết, nổi lên khí thế.”
“Dựa theo vị trí mà nói, góc bên này ở chỗ phong hải lấy đông; trợ giúp, chủ tự đông mà đến, một khi phong vân tế hội thì nguyện vọng này sẽ thành sự thật.”
“Cho nên nói cần có sức mạnh từ bên ngoài đến làm người cầm đao cho ngươi, thay ngươi rút đao xử phạt!”