Nàng đã thoát ra khỏi chợ và sải bước hướng tới cái võ đài kia cùng với đồng đội mới của mình. Túi đựng cung tên vắt ngang vai, cung cầm tay thấy hơi mỏi, bịn rịn mồ hôi trơn tuột. Trên đường đi, Thần Minh nói chuyện rất nhiều, trên trời đến dưới đất. Hoá ra cậu ta là Thái tử Hoả Ngục, vì phải thực hiện một sứ mệnh gì đó nên phải bỏ nước ra đi, Tử Hoàng thì ngược lại, xuất thân trong một gia đình binh chiến, trong một lần thanh tẩy phản đồ, cha anh bị vu oan, cả gia đình bị giết cả, chỉ ngoại trừ anh còn sống (mặc dù đã bị đâm gần nát hết nửa cơ thể).
Hừm. Nàng chỉ là đang nghi ngờ, không biết Tử Hoàng có phải chăng là những sinh vật bất tử trong các bộ anime không? Rất có khả năng!
- Này, mấy người có phải Binh Đoàn Huyết Lang không?- Một nữ tử (trông có vẻ) yếu đuối, vận một bộ đào y, mi cong, mày rũ vô cùng xinh đẹp và hoàn mỹ khiến cho nam nhân nào cũng phải dâng lên cảm giác muốn đùm bọc, che chở.
Phía sau ả ta là hai nữ tử khác vận bộ lục phục để chiến đầu, hai tay cầm hai thanh kiếm nạm ngọc, nhìn bề ngoài thôi đã thấy choá mắt vì sự đắt đỏ của nó và sự phung phí của chủ nhân.
Thần Minh gật đầu một cái, tâm trạng thả lỏng hơn nàng nhiều (Có phải là do quá lạc quan, lạc quan đến mù quáng rồi hay sao?), tươi cười rạng rỡ:
- Đúng vậy. Chào, tôi là Thần Minh từ.....
"Bốp" Cậu giơ tay bắt chào giữa không trung, nhưng ngay lập tức bị ả ta dùng một gậy đánh bầm. Giữa lòng bàn tay, một vết bầm tím sưng lên rỉ máu.
Nàng xoa xoa đầu. Ai da! Đúng là người ngoại quốc có khác, không thể nào hiểu được sự cạnh tranh quyết liệt ở đây rồi. Chưa từng va chạm thì không thể nào hiểu được, vậy ắt hẳn đất nước cậu ta ai cũng thân thiện....ừm thế nào nhỉ....giống như bộ tộc trong rừng không ta?
...
À mà thôi đi, nghĩ đến cảnh tượng những thổ dân nhảy tưng tưng tưng chào bằng tiếng người tối cổ là nàng muốn quỳ rồi.
Ả ta hừ lạnh:
- Ra là chỉ có một đám ngoại tộc vô dụng, đệ nhất cung thủ? Ra là chỉ hữu danh vô thực!
Cô gái đứng bên trái ả lên tiếng, tay vuốt vuốt tóc rõ lên mặt, bàn tay nhỏ nhắn nhưng không phải tay búp măng nên cảm thấy hơi thô thiển, đôi mắt rạng ngời lên khi di chuyển lên người của Thần Minh:
- Tiểu thư, người không nên động thủ uổng phí như vậy. Hạ gia chủ sẽ không vui đâu! Nhưng....em thấy trong đám người này, anh chàng tóc vàng kia là ổn nhất, có thể thông qua cuộc thi này...
"Sặc" Nàng suýt nôn mữa. Oắt đờ. Đây là loại nữ nhân trơ trẽn gì thế này, nói ra câu đó mà không biết ngượng hả? Cô ta có còn là nữ nhân không? Đúng là cậy chủ lộng quyền.
Nàng chợt nghe thấy tiếng soạch, quay đầu lại phía sau, trong lòng bàn tay của Tử Hoàng, một quả cầu ám hệ nồng đậm giữ trong tay, đôi mắt chuyển sang màu vàng đồng, đồng tử co rụt lại, chẳng khác gì một con dã thú:
- Cô....
Nàng khoác tay, lòng bàn tay trái đặt lên cổ tay của hắn, truyền một chút thuỷ lực để hạ hoả, hay cùng lắm là cho tâm trạng tốt lên:
- Không cần! Không nghe ĐÁNH CHÓ PHẢI NGÓ MẶT CHỦ hay sao?
Sau đó ném cho cô ta một cái nhìn sắc lẻm, quan sát khuôn mặt đang dần dần tái nhợt kia một lúc, sau đó ửng đỏ lên, lùi bước nép vào sau lưng chủ, nhỏ giọng kêu lên khẽ:
- Tiểu....tiểu thư.....
Loại người này không cần nói nhiều, nàng ra hiệu cho hai người, ngay lập tức ly khai tránh xa, không nàng sẽ khi không nôn hết cả buổi sáng mất.