Cẩm Vân khẽ nhắm, khuôn mặt xinh đẹp nhưng giờ đây tựa như phủ đầy tuyết trắng nhợt nhạt không chút sức sống. Nhắm mắt thấy trong bóng tối, một nam tử không phải cha nàng, ôn nhu với cô nhưng lãnh huyết với bao người khác.
Nam tử tuấn mỹ đó có thể nói là đẹp nhất trong cả cuộc đời cô, khoảnh khắc ở cùng với hắn là thời gian hạnh phúc nhất mà cô muốn dừng lại. Nhưng giờ đây, buộc phải đem chúng dưới suối vàng.
Thứ cô yêu thương nhất, níu giữ nhất lại bỏ cô mà đi, người mà cô từng gọi là bằng hữu tốt nhất trở thành phu quân của mình. Nhưng lại là hôn quân, đem mọi vọng tưởng, mơ ước, tiền đồ của cô đập đổ. Muội muội kết nghĩa tình thâm sâu đậm nhất Huyết Băng Linh bị cô nghi ngờ đuổi khỏi bang. Thử hỏi giờ đây cô còn gì, còn gì để níu giữ bởi cuộc sống này????
Từ khi sinh ra, cô đã mang mệnh khổ, không thể cùng người mình yêu đi đến trùng trùng điệp điệp. Dù người đó có là hắn, uy phong đến đâu, bá đạo đến thế nào vận mệnh cũng khó thấy đổi.
Vận mệnh, hắn và cô từng nhiệt huyết đến đâu, mạnh mẽ đối mặt đến thế nào cũng chẳng thể xoay chuyển càn khôn của nó.
Còn năm bước...
Cô buông bỏ mọi thứ rồi. Điều cô nuối tiếc nhất là...Cất cao giọng nói, âm vang mãnh liệt vang khắp căn phòng:
- Ăn năn không dứt, máu và nước mắt một đời
Hận không thể trở về, giấc mơ ngày xưa cũ...(Nửa kiếp hồng trần, một khúc du ca_Diệp Lạc Vô Tâm)
Trong phút chốc, cô thấy chính mình trẻ lại thời thanh xuân đẹp nhất một đời người, trở lại nơi cũ của bao nhiêu huynh đệ. Hắn đứng đó, nở nụ cười cất tiếng nói trầm trầm âm nhẹ như mây trôi:
- Vân nhi, ngươi đúng là ngốc quá, có như vậy thôi cũng đi lạc!!! Đi, chúng ta vào cùng bàn chuyện đám cưới với đám huynh đệ, mùng tám cưới rồi mà giờ vẫn chưa được gì hết.
Cô thấy Huyết Băng Linh kiều diễm nở nụ cười:
- Sau này cưới rồi phải sinh con gái, con gái nha, để ta còn dạy nó cầm kỳ thi hoạ nữa.
Cô nở nụ cười khách sáo và bình yên:
- Không dám, không dám đâu!!!!
Còn hai bước.
Có lẽ chết đi chính là hạnh phúc. Cha cô từng nói: Nhiều khi, ngu ngốc cũng chính là một ân huệ....
Cô nâng niu thanh kiếm tựa như một báu vật quý giá. Đúng vậy nó chính là chìa khoá để đi đến cánh cửa thế giới bên kia.
Chết thật sự có đau không nhỉ? Hay nó nhẹ nhàng và nhanh chóng? Cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Cô chỉ cần một kiếm nữa thôi là có thể mãi mãi vĩnh cửu chìm trong ảo mộng.
Một giọt nước mắt óng ánh trận ra khỏi mi mắt dày, rơi sóng sánh xuống nơi thảm đỏ tươi, màu trắng của y phục