Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 62: Bạch Lâu



Bạch lâu là một quán rượu có trang trí vô cùng trang nhã, không cầu kì kiểu cách cũng không quá xa hoa, những gì nàng có thể thấy là những chiếc đèn lồng, những bức tường màu trắng sứ, thay vì,là màu trắng ngà mà người ta thường ngộ nhận. Vô cùng tinh tế.

Nàng hơi lơ đãng một chút, liếc mắt ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh nơi đây một cách vô cùng thưởng thức. Đúng là trang trí rất đẹp, rất hợp gu của nàng. Mùi hương của tinh dầu lavender  nhè nhẹ xộc vào mũi, nếu như nàng không quá thính thì hẳn đã bị lẫn lộn với những loại mùi thức ăn và trà rượu ở Bạch Lâu.

Nguyệt Thiên Thư nhớ không lầm thì người nam tử duy nhất sử dụng loại hương này trong kinh thành, chỉ duy nhất Bạch công tử- Bạch Vân Dương.

Trời sinh được thính giác của nàng vô cùng tuyệt vời và xuất chúng, nếu thua thì chỉ thua loài chó một chút, chuyện tìm được thứ mùi đó xuất phát từ đâu, chỉ là chuyện tôm tép, chẳng thể nào làm khó Nguyệt Thiên Thư này.

- Của tiểu thư đây ạ! - Tiểu nhị đem bánh màn thầu ra ngoài, chiếc bánh trắng trắng nóng hổi được đem ra, mặc dù rằng bánh màn thầu là loại bánh bao không nhân như qua bàn tay chế biến của Bạch Lâu đều có hình dạng bắt mắt, hương cũng không tệ.

- Bao nhiêu tiền? - Nàng nhanh gọn lẹ tính tiền, không lôi thôi. Chủ yếu nàng đến đây để tìm người chứ không phải để ăn uống, nếu xét về ăn uống thì khẩu vị của Hạ Đào tỷ nàng ăn quen rồi.

Tiểu nhị nhìn khắp người nàng bằng ánh mắt vừa tò mò vừa ngưỡng mộ, cung kính cúi chào, nở một nụ cười thân thiện:

- Vị khách ở phía kia đã trả tiền giúp tiểu thư rồi ạ, ngài ấy còn mời người đi qua ăn cùng ngài ạ.

Vừa nói, tiểu nhị vừa vung tay lộ làn da màu bánh mật về hướng cách bàn nàng hai ba bàn, có một nhóm người ngồi ở một bàn lớn gồm ba bàn thường gộp lại, tổng cũng hơn mười mấy người. Nhưng thật ra, người ta cũng có thể dễ dàng nhìn thấy rằng người đứng đầu nhóm người đó là ai. Chính là một thanh niên tầm hai mươi, cao ráo sáng sủa, mái tóc đen và dài buộc đuôi gà. Hắn nở một nụ cười với nàng khi Nguyệt Thiên Thư lỡ đưa mắt đến quan sát:

- Hắn ta là......

Tiểu nhị rất vui vẻ chen lời:

- Tiểu thư từ đâu tới, đây là Phượng công tử, trưởng nam Phượng gia, Phượng Lâm. Tính tình ôn hòa, tốt bụng, Phượng gia cũng là gia tộc gia thế nhưng mà đến giờ mặc dù đã rơi vào mắt xanh của bao nhiêu vị tiểu thư lớn nhỏ vậy mà vẫn chưa động tâm. Haixx, gần đây nhất là Nhị tiểu thư Nguyệt gia đã công khai theo đuổi người, còn đem rất nhiều lễ vật đến, vậy mà....

Nàng nhìn tên tiểu nhị một cách khinh bỉ, có cần phải đầy đủ và chi tiết đến  vậy hay không. Phượng gia đương nhiên là mặc dù ta biết không nhiều nhưng mà trước đây cũng đã từng chạm mặt nhau không ít lần rồi. Nhất là đó là cựu hôn phu của nàng nữa chứ. Còn hành động nở nụ cười thả thính kia khi nãy chắc chắn là của trai chưa vợ rồi. Cần có đầu óc là đủ rồi, nghe tên này nói đúng thật là bại não. Mà.....nàng cũng không ngờ rằng nhị tỷ của nàng cũng có khẩu vị nặng như vậy...haha, cựu hôn phu của em gái, mặc dù đã từ hôn nhưng với danh nghĩa là một nữ nhân danh gia vọng tộc ít nhất cũng nên giữ cho mình chút thể diện. Lần này đúng là tỷ ấy đã thực sự động lòng rồi.

Nàng nhếch mép cười cảm ơn tiểu nhị rồi cầm màn thầu lên ăn vô cùng thoải mái. Nếu ngươi đã mời đương nhiên ta không hề khách sáo rồi. Hương vị cũng không tồi, đáng tiếc khẩu vị lại không hợp mấy với Nguyệt Thiên Thư, nên cho thêm chút đường, nàng từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt, vô cùng thích. Nhưng kể từ khi xuyên không, chưa từng có loại đồ ngọt nào làm nàng vừa ý, Hạ Đào tỷ.....làm thức ăn vẫn thiếu độ ngọt mà nàng cần.

- Nguyệt Ảnh cô nương, cô có hứng thú tham gia cùng chúng tôi hay không?- Dáng vấp của Phượng Lâm ngay lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Ấn tượng đầu tiên của nàng về hắn ta là vô cùng lịch lãm, thư sinh, nho nhã, và tinh tế. Phượng Lâm dù sao cũng là người sinh ra trong một gia tộc lớn, nên thâm tâm cả hắn ta cũng được che dấu rất kỹ lưỡng. Một mái tóc đen bay bay bởi cái gió nhè nhẹ xuyên qua từng lớp cửa sổ của Bạch lâu, mùi hương thanh nhã của những cây cỏ dại mọc ven đường ám lên người hắn ta, ánh mắt phong lưu đa tình, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sâu như đáy thoát ẩn thoát hiện tâm tư của một nam tử phong trần, phóng khoáng. Nhưng mà....nàng cảm thấy hắn an toàn, loại cảm giác của nữ nhi, vì vậy nàng cũng không quá phũ phàng với Phượng Lâm:

-Ừm, ta không thích nơi đông người cho lắm, hơn nữa, lần này ta đến đây để tìm người!

- Cô tìm Bạch Vân Dương công tử đúng không? Cũng vừa hay, hắn ta mới gọi ta đến đây!- Phượng Lâm cong mắt, hướng mắt cười to hào sảng.- Thật trùng hợp, nếu không phiền, Nguyệt Ảnh cô nương, chốc nữa hắn gặp riêng ta, ngươi có hứng thú không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.