Bốn phía xung quanh chỗ nước cạn, mọi người tụ tập lại rất đông. Tất cả đều từ xa xa ngắm nhìn một nam một nữ đứng ở chỗ nước cạn, vẻ mặt nghi hoặc có, mờ mịt cũng có, còn có nhiều người kinh ngạc sợ hãi.
Nguồn sáng biến mất cùng với Tuyết Quỳ và Ti Ỷ, còn Điềm Điềm bị lưu lại, lại bị nam nhân mà bản thân ngày nhớ đêm mong bắt gặp tận tay tận mắt.
“Chàng không phải đi biên giới sao?” Nàng vui mừng kêu to, trăm lần không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Lệ Nhận. Thân thể xinh xắn, không lãng phí
chút thời gian nào, lập tức nhào vào trong lồng ngực của hắn, ôm thật
chặt.
“Mấy ngày qua, ta rất nhớ chàng.” Nàng vội vàng nói ra hết tình cảm tương tư ôm ấp trong lòng.
Không giống như lúc trước, Lệ Nhận không hề nhiệt tình tiếp đón nàng, không
hề triền miên nhiệt liệt hôn nàng, hắn thậm chí không vươn tay, thân
hình cao lớn cứng ngắc như tượng đá, tùy ý nàng ôm, không có nửa điểm
phản ứng. Điềm Điềm hân hoan quá độ, còn nhốt lại cái cổ cường tráng của hắn, giống như con chim gõ kiến, tóc tóc tóc tóc mãnh liệt hôn lên
gương mặt tuấn tú. Nhưng mà, Lệ Nhận vẫn cứ lãnh đạm, tốc độ nàng dùng
sức hôn cũng chầm chậm lại.
“Lệ Nhận, chàng làm sao vậy?” Nàng nghi hoặc hỏi, nụ cười kiều mỵ ngọt ngào cũng đã biến mất.
Hắn không nói một lời, vẻ mặt nghiêm khắc, thẳng tắp nhìn vào trong mắt nàng.
“Chàng tức giận?” Nàng nhận ra được lửa giận trong mắt hắn.
“Chàng tại sao tức giận?” Nàng không giải thích được, mơ hồ cảm nhận thấy cơn giận của hắn không hề bình thường.
Bên trong cặp mắt đen thâm trầm, chỉ có lửa giận thiêu đốt, không hề thừa ra tâm tình nào khác.
Điềm Điềm còn muốn hỏi nữa, nhưng bàn tay to khoan hậu, dùng sức níu lấy
nàng, thô bạo kéo nàng lên bờ. Động tác của hắn không có chút tình cảm,
lực đạo mạnh mẽ, quả thực giống như là đang kéo một cái túi vải rách.
“A, a! Đau quá!” Da thịt mềm mại bị ma sát trên mặt cát, đau đến mức nàng
nhe răng trợn mắt, liên tục kêu thảm thiết. “Chàng làm đau ta! Mau thả…
Ai a, đau quá… Đừng kéo nữa…” Tiếng kêu đau đớn thảm thiết, một đường từ bãi cát vang đến trên bờ.
Nham thạch* trên đất liền, từ mấy trăm năm trước, đã được các thương nhân lữ khách đục đẽo, xây nên các thương phố và lữ điếm**, ngay cả đất đá vốn
thô ráp cứng rắn, trăm năm qua cũng đã bị bao nhiêu thương nhân lữ khách bước qua, giẫm đạp đến mức trở nên bóng loáng bằng phẳng. Bất quá, đất
đá dù là bằng phẳng, hay là cứng cáp gồ ghề, nhưng lúc bị Lệ Nhận lôi
xềnh xệch vào một gian lữ điếm bình dân, Điềm Điềm vẫn kêu đau không
ngừng. Đáng ghét! Bị lôi kéo té lên té xuống như vậy, đến ngày mai, nàng nhất định cả người sẽ đầy vết bầm tím!
(*nham thạch: lớp đất đá được tạo thành từ dung nham núi lửa)
(**thương phố: cửa hàng buôn bán – lữ điếm: nhà trọ nhỏ)
Vào trong lữ điếm, Lệ Nhận kéo nàng lên lầu hai, đi vào trong một gian phòng âm u, hung ác nhét nàng vào một góc tường.
“Đau quá!” Nàng kêu, giãy dụa ngồi dậy, vừa định muốn mở miệng ra mắng, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân huỳnh huỵch.
Hai nam nhân mặc xiêm y bằng vải thô, tranh nhau vọt đi vào, cao hứng phấn chấn báo cáo.
“Đại vương, các huynh đệ trà trộn vào những chiếc thương thuyền đi ngược
dòng sông, đã đem tất cả hàng hóa trong khoang thuyền ra ngoài kiểm tra
rõ ràng.”
“Đúng vậy, những chiếc thương thuyền kia, chỉ ghé lại Anh Vũ Châu bổ sung
lương thực, nước uống, thời gian dừng lại cũng không quá một ngày.”
Người bên cạnh cũng vội vàng nói. “Hàng hóa trên khoang nhất, mở ra đều
là hàng hóa tầm thường, nhưng mà khi đào sâu xuống dưới, tất cả đều là
binh khí và chiến giáp hoàn mỹ nhất, còn có một số loại vũ khí chúng ta
thậm chí còn chưa từng nhìn thấy bao giờ!”
“Kiểm tra cả năm chiếc thuyền, năm chiếc đều như vậy.”
“Đúng vậy, Đại vương, có muốn trước hết niêm phong lại tất cả những chiếc
thuyền này hay không? Đem tất cả những vũ khí cùng chiến giáp này để lại cho các huynh đệ dùng?”
Hai người một tung một hứng, lúc nói chuyện còn cực kỳ kích động quơ loạn
hai tay. Chẳng qua là, kết quả tốt mà bọn họ đạt được lại không được tán thưởng, ngược lại nhìn thấy Lệ Nhận sắc mặt khác thường, bọn họ cũng
biết sát ngôn quan sắc*, vội câm miệng không dám nói thêm gì nữa, đang
định thối lui sang một bên, biết điều một chút đợi lúc thích hợp lại bẩm báo tiếp, không ngờ lại phát hiện ra Điềm Điềm đang ngồi ở góc tường,
xoa xoa toàn thân đau nhức.
(*sát ngôn quan sắc: xét lời nói và xem sắc mặt để biết được tâm ý của người khác)
“Vương hậu!”
“Hạ thần tham kiến Vương hậu!” Hai người vội vã quỳ xuống.
Cho đến lúc này, Điềm Điềm mới nhận ra, hai người kia chính là cận thần của Lệ Nhận, một người trong lúc Lệ Nhận suýt chết đuối từng la hét muốn tự vẫn theo chủ. Không giống như lúc ở Thương Lãng quốc, bọn họ cởi bỏ
chiến giáp, mặc xiêm y bằng vải thô, khiến cho nàng nhất thời nhận không ra.
“Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Ách, hạ thần đi cùng Lệ Vương tới Anh Vũ Châu cải trang dò xét.” Hắn càng
nói càng nhỏ giọng, bởi vì sắc mặt của Lệ Nhận càng lúc càng khó coi đến cực điểm.
Điềm Điềm cũng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ.
Thì ra, nơi này là Anh Vũ Châu. Nàng rõ ràng nhớ, Anh Vũ Châu là nơi hai
dòng sông hợp lại, bởi vì là nơi dừng chân đầu tiên của thương thuyền
muốn tiến vào trung thổ tam quốc, cho nên trở thành vùng giao tranh của
ba quốc gia. Do lợi nhuận thương mại to lớn, quyền sở hữu Anh Vũ Châu
từng khiến cho tam quốc đại chiến, nhưng mà chiến tranh hao tiền tốn
của, hơn nữa một khi đã khai chiến, thương thuyền từ ngoại quốc cũng
không dám tới gần. Vì lợi nhuận lớn này, tam quốc miễn cưỡng làm một bản hiệp nghị, đem Anh Vũ Châu tấc đất tấc vàng thương cơ* vô hạn này, liệt vào vùng đất biên giới cùng nhau quản lý.
(*thương cơ: cơ hội thương mại)
Ở trên Anh Vũ Châu, tam quốc có thế lực riêng của mình, duy trì thế trận thăng bằng trong thái độ khủng bố.
Cũng khó trách ngay cả Lệ Nhận khi đến nơi này cũng phải đổi thành xiêm y
dân thường. Nếu như hắn lấy thân phận quốc vương của Thương Lãng, tiến
vào vùng đất tam quốc cùng quản lý, chẳng những sẽ đả thảo kinh xà*, hơn nữa sẽ đem lại nhiều nguy hiểm không đáng có.
(*đả thảo kinh xà: đánh vào cỏ làm kinh động rắn, VN mình lại nói ngược lại là ‘đánh rắn động cỏ’)
“Thì ra là, chàng lấy cớ muốn dò xét biên giới, nhưng thật ra là đến đây.”
Điềm Điềm ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Nhận thủy chung vẫn ngồi một bên, không hề mở miệng, giọng nói có chút oán giận. “Nếu như muốn lên thuyền, tại
sao chàng không cho ta đi theo? Như vậy rất nguy hiểm, ta sẽ lo lắng…”
Thanh âm nghiêm nghị, cắt đứt lời nói của nàng.
“Đủ rồi, câm miệng cho ta!” Vẻ mặt của hắn, vừa hiểm ác vừa đáng sợ.
Nàng bị thanh âm tựa như tiếng sấm oanh tạc khiến cho bả vai run lên.
Trải qua mấy ngày nay, nàng từng nhiều lần nhìn thấy bộ dạng lúc phát giận
của Lệ Nhận, nhưng chưa từng thấy hắn tức giận dữ tợn đến như thế, tựa
hồ muốn dùng ánh mắt sắc bén kia xẻo xuống từng mảnh thịt trên người
nàng. Ánh mắt khi hắn nhìn nàng, không chỉ có tức giận, mà còn có cừu
hận cực độ.
Điềm Điềm nghi hoặc cực kỳ. Nàng rốt cuộc là đã làm cái gì, khiến cho hắn
thay đổi hẳn thái độ, dùng cái ánh mắt như thế này nhìn nàng?
Hai nam nhân đứng một bên, căn bản không dám hỏi nhiều, chỉ có thể đứng tại nguyên chỗ, cúi rạp đầu, nhìn chằm chằm mũi bàn chân của bản thân. Cho
đến Lệ Nhận phất tay, ý bảo bọn họ lui ra, hai người mới thở phào nhẹ
nhõm, vội vã lui ra ngoài, cũng không quên đóng kín cửa.
Chẳng qua là, mặc dù cửa đã đóng lại, nhưng hai cái bóng người vẫn chưa chịu
rời đi. Lớp vải áo lòi ra dưới khe cửa cũng tiết lộ sự thật bọn họ vẫn
đang trốn ở ngoài nghe lén.
“Cút!” Lệ Nhận thét lớn.
Ngoài cửa lập tức truyền đến bang bang, thanh âm kia rất có quy luật, giống
như là thân thể bị té xuống cầu thang, huỵch huỵch lăn xuống lầu. Điềm
Điềm không khỏi hoài nghi, hai người muốn nghe lén rồi lại không có can
đảm kia, có khi nào thật sự dùng phương thức lăn xuống cầu thang để rời
đi hay không?
Nàng hì hì cười trộm, quay đầu lại, nghênh đón nàng vẫn là cặp mắt đen so với đao kiếm còn sắc bén hơn của Lệ Nhận.
Lại một tiếng rống dữ dội. “Đừng có giả bộ nữa!” Lệ Nhận nghiến răng nghiến lợi, nắm tay lại đấm một quyền, bàn đá trước mặt nứt vỡ. “Ngươi đừng
nghĩ có thể giả điên, giả ngốc nữa, những mánh khóe kia cũng đều vô
dụng, ta đã biết ngươi là gián điệp.”
Bị kết tội oan uổng, làm cho nàng chợt nhảy dựng lên, kịch liệt liều chết lắc đầu. “Ta không phải là gián điệp gì đó mà!”
Lệ Nhận cười giận dữ. “Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi cùng hai nữ nhân ngoại
quốc nói chuyện với nhau.” Cảnh tượng ở chỗ nước cạn lúc nãy, khiến hắn
phẫn hận đến độ muốn đào cặp mắt của mình ra.
“Ngươi không ngờ rằng ta cũng đi tới Anh Vũ Châu, cho nên mới hẹn các nàng kia ở chỗ này gặp mặt, đúng không?”
“Không phải như thế.” Nàng cuống quít phủ nhận, đến lúc này mới hiểu ra chuyện này thật đúng là hiểu lầm lớn. “Các nàng ấy là bằng hữu của ta, chúng
ta bị…”
Đáng chết, nàng nên giải thích thế nào đây?
Mới vừa rồi lúc gặp mặt nhau, Tuyết Quỳ và Ti Ỷ đều mặc xiêm y đắt tiền,
đường nét hoa văn và chất liệu đặc biệt, rõ ràng không giống với Thương
Lãng quốc. Tam quốc đối địch đã lâu, nhân dân ba nước rất ít qua lại.
Đừng nói chi nàng bây giờ thân phận đang là Vương hậu của Thương Lãng
quốc, lại bị bắt gặp! Bết bát hơn chính là, bị Lệ Nhận bắt gặp… Ba người các nàng nói chuyện với nhau, dĩ nhiên sẽ khiến hắn hiểu lầm.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, là ai phái ngươi tới?” Lệ Nhận khí thế bức
người, thần sắc âm trầm cực điểm. “Là Thú Vương? Kiêu Vương? Hay ba
người các ngươi căn bản chính là thủ hạ của Nữ vương Tham Lang quốc?”
Tim của hắn, đang đau đớn. Loại đau đớn này giống như là có người cầm ngọn đao đốt nóng đỏ rực đâm vào ngực hắn.
Hắn cũng không rõ, tại sao khi phát hiện ra nàng cùng địch nhân thông đồng, nàng bụng dạ khó lường, lại làm cho hắn đau lòng như thế. Sự thống khổ
này, hắn trước kia chưa bao giờ trải qua, cũng như, hắn trước kia cũng
chưa bao giờ quan tâm một nữ nhân quá nhiều như thế.
Nàng xinh đẹp động lòng người, mới ngắn ngủi mấy tháng, chẳng những được
thần dân kính yêu, thậm chí còn khắc sâu vào nội tâm của hắn. Nụ cười
của nàng khiến cho hắn lơ là phòng bị, còn nước mắt của nàng, lại càng
hữu hiệu đến chết tiệt, khiến cho tim hắn rung động thật sâu sắc.
Song, những nụ cười kia, những giọt nước mắt kia, tất cả đều là giả dối!
Sự thực đã phơi bày trước mắt, nữ nhân này lại còn muốn tiếp tục giải thích gì nữa.
“Lệ Nhận, hãy nghe ta nói, chàng thật sự đã hiểu lầm.” Điềm Điềm lo lắng
tiến lên, muốn chạm vào tay hắn, lại bị hắn lãnh khốc hất ra.
“Lệ Nhận, hãy nghe ta nói, chàng thật sự đã hiểu lầm.” Điềm Điềm lo lắng
tiến lên, muốn chạm vào tay hắn, lại bị hắn lãnh khốc hất ra.
“Ba người chúng ta, đều không thuộc về bất kỳ quốc gia nào. Chàng còn nhớ
không? Ta từng nói qua với chàng, ta là từ một nơi rất xa tới.”
Hắn cười nhạt. Điềm Điềm cắn cắn môi, ngay cả khi bị đẩy ra, vẫn không chịu từ bỏ.
“Đúng rồi, nguồn sáng kia!” Nàng vội vàng vừa nói, vừa kéo lấy ống tay áo của hắn. “Chàng cũng nhìn thấy nguồn sáng kia đúng không? Đó chính là thiên sứ, là người đưa chúng ta tới đây, muốn chúng ta thúc đẩy tam quốc hợp
tác, cùng nhau chống lại Tham Lang quốc.”
“Nguồn sáng kia cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Hắn hoàn toàn không tin, thái độ
lạnh lùng. “Ngươi cho rằng ta sẽ còn tin tưởng những lời ngươi nói?”
“Ta nói đều là sự thật!”
Hắn lắc đầu, trong lòng đau đớn. “Ta sẽ không bị gạt nữa.”
Trái tim Điềm Điềm như trầm vào vực sâu tuyệt vọng. Nàng nhìn ra được, Lệ
Nhận đã không muốn nghe cho dù nàng giải thích thế nào, hắn nhận định
nàng là gián điệp, hơn nữa còn nhận định những lời nói, hành động của
nàng trước kia, tất cả đều là đóng kịch lừa gạt hắn.
Nàng không muốn như vậy!
Nàng có thể không cần nhiệm vụ, không cần tánh mạng. Nhưng mà, nàng không
muốn bị hắn hiểu lầm tâm ý của nàng, toàn bộ đều là sự thật, không có
nửa điểm giả dối.
Trong nháy mắt, Điềm Điềm cũng không chịu nổi nữa, nàng đứng ở giữa gian phòng, ngửa đầu lên trần nhà hô to.
“Bước ra đây!”
Nàng tức giận vừa kêu, vừa vung quyền.
“Anh xuất hiện cho tôi!” Chuyện cho tới nước này, chỉ có thể để cho cái tên
thiên sứ ngu ngốc kia trực tiếp nói chuyện với Lệ Nhận, sự việc may ra
mới có cơ hội thay đổi.
Giọng nói lo lắng vang vọng trong phòng.
Lệ Nhận thủy chung vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
“Tôi không muốn hắn hiểu lầm tôi!” Điềm Điềm nắm tay lại dùng sức quát lớn,
khóe mắt đã nóng lên. “Anh mau xuất hiện đi, cho dù có lấy lại mạng của
tôi cũng không sao, nhưng mà anh bây giờ phải lập tức xuất hiện cho tôi, chứng minh cho hắn biết lời tôi nói tất cả đều là thật!”
“Đừng đóng kịch nữa.” Thanh âm lạnh lẽo từ phía sau truyền đến.
Nàng vẫn không chịu buông tha. “Có nghe hay không? Bước ra đây!”
“Đừng phí sức, đừng nghĩ có thể gọi viện binh.” Hắn cười lạnh. “Bên ngoài lữ
điếm này toàn bộ đều là người của Thương Lãng quốc, viện binh của ngươi
không xông vào được đâu.”
Điềm Điềm hít sâu một hơi, hung hăng dậm chân, rốt cục không nhịn được mắng
lên tiếng. “Chết tiệt, anh, cái đồ thiên sứ hành sự bất lực, đầu tiên là hại tôi nổ chết, sau lại hại tôi thiếu chút nữa chết đuối, anh không có đầu, cho nên cũng không có não sao? Anh có nhìn thấy không, nếu như anh chịu không xuất hiện, tôi liền sẽ…”
Đột nhiên, nguồn sáng kim quang hiện ra. Giữa nguồn sáng thoát ra tia chớp
màu lam loang loáng, đánh thẳng vào bên chân Điềm Điềm.
Tia chớp tới cực nhanh, nhưng Lệ Nhận động tác còn nhanh hơn, chớp mắt đã
kéo nàng ra. Tia chớp đánh xuống mặt đất, khiến cho sàn nhà chắc chắn bị đốt thành một vệt nám đen lớn.
Cho dù bị hận ý che mắt, nhưng mà ở trong thời khắc nguy cấp nhất, Lệ Nhận
vẫn xuất thủ không chút nghĩ ngợi, kéo nàng ra phía sau, dùng thân thể
to lớn, thay nàng ngăn trở bất kỳ nguy hiểm nào.
“Trong số ba người, chỉ có cô là không có lễ phép nhất.” Bên trong nguồn sáng truyền đến tiếng oán trách bất mãn.
Cái đầu nhỏ của Điềm Điềm từ sau lưng Lệ Nhận lộ ra. “Ai bảo anh chậm quá,
hô nửa ngày cũng không xuất hiện.” Nàng đáp trả, cho dù trên sàn nhà vẫn còn vệt khói nóng bốc lên, nàng vẫn là không hề khách khí. “Đây là
nghĩa vụ của anh!”
“Nghĩa vụ?” Thanh âm bên trong nguồn sáng tỏ vẻ rất nghi hoặc. “Là sao?”
“Bởi vì anh đem Tuyết Quỳ và Ti Ỷ trở về, lại bỏ tôi ở lại, còn bị hắn nhìn
thấy chúng tôi gặp nhau, hại hắn hiểu lầm tôi.” Nàng nói một cách thản
nhiên.
Bỗng một lưỡi đao sắc bén, phá vỡ không khí, bổ về phía nguồn sáng. Lại một
tia chớp lóe lên. Lần này, tia chớp đánh thanh đao trong tay Lệ Nhận bay ra ngoài cửa sổ.
“Hắc.” Nguồn sáng cười cợt nói. “Người này, so với nữ nhân kia lại càng không lễ phép.”
“Ngươi rốt cuộc là cái quỷ gì?” Lệ Nhận nhìn chằm chằm nguồn sáng, sức mạnh
cường đại mới vừa nãy đánh vào đao, đến giờ vẫn chấn động khiến hai tay
hắn vẫn còn tê dại.
“Ta không phải là quỷ.” Giọng nói bên trong nguồn sáng bất mãn kháng nghị.
“Ta thích loài người gọi ta là thiên sứ, hoặc là thần thánh.”
Lệ Nhận nheo mắt lại, hoài nghi còn lớn hơn khiếp sợ. “Cho nên, nhưng lời nàng nói cũng là lời nói thật?”
“Không sai.”
“Là ngươi phái nàng tới?”
“Trên thực tế, ta chỉ “đưa” nàng tới, cũng kể với nàng một ít chuyện. Còn
nàng ở chỗ này làm những gì, đều là suy nghĩ của nàng, ta không có liên
quan.”
Lệ Nhận trầm mặc hồi lâu, thần sắc nghiêm nghị, không có nửa điểm muốn hòa hoãn.
“Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Có lẽ thần thánh là do quốc gia khác dùng ảo thuật biến hóa ra, muốn tiếp tục lừa gạt ta.”
“Lá gan rất lớn!” Thanh âm bên trong nguồn sáng ngữ điệu vẫn rất thảnh
thơi. “Vậy chi bằng, ta đánh ra một tia chớp nữa trước ngực ngươi, để
ngươi tự mình cảm nhận xem, đây đến cùng có phải ảo thuật hay không.”
Giữa nguồn sáng, lại có ánh sáng màu lam nhạt lóe lên.
Điềm Điềm núp ở phía sau, vội vàng chạy ra, giống như là sư tử mẹ bảo vệ sư tử con, vội vàng ngăn chặn ở phía trước.
“Không cho anh thương tổn hắn.” Nàng cảnh cáo.
“Chỉ là một đòn thôi.” Nguồn sáng đung đưa, vẻ vô cùng mong đợi. “Hắn rất
cường tráng, sẽ không chết, nhiều nhất chỉ là khiến cho hắn nằm mấy
tháng không thể cử động.”
“Không được!” Nàng kiên quyết lắc đầu.
Kim quang thở dài một hơi. “Tôi thấy hắn vừa mới mắng cô, cô cũng bị mắng
sắp khóc đến nơi, cô lại còn khăng khăng một mực che chở hắn như vậy?”
Điềm Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.”Ai cần anh lo!”
“Tốt, không cần thì thôi, tôi đi đây.” Nguồn sáng nhạt dần từ từ biến mất.
Nàng vội vàng kêu la. “Uy uy uy, anh vẫn không thể đi được!”
Nguồn sáng khôi phục độ sáng, bay vòng quanh Điềm Điềm và Lệ Nhận, lộ ra vẻ rất không kiên nhẫn.
“Cô còn muốn thế nào?”
“Anh phải làm chút ít chuyện, để cho hắn tin tưởng, anh thật sự là thiên sứ.”
“Phiền toái như vậy.” Nguồn sáng lẩm bẩm oán trách. “Cô muốn tôi làm những thứ gì?” Aiz, nữ nhân này thật đáng ghét mà!
“Đem tôi và hắn cùng nhau trở về cung điện Thương Lãng quốc.” Nàng ôm lấy Lệ Nhận, nói lên yêu cầu. “Nhanh một chút, bây giờ làm liền đi.”
“Biết rồi biết rồi.” Nguồn sáng bay vòng vòng quanh hai người. Càng lúc
chuyển động càng nhanh, ánh sáng giống như bị sợi tơ vàng bị kéo ra,
quay chung quanh bên cạnh hai người, sau đó, một tia sáng chợt lóe lên.
Tia sáng chiếu xa vạn trượng, chói mắt nhưng ấm áp, một chút cũng không
hề nóng. Ánh sáng màu vàng như vô số sợi tơ trói hai người ở bên trong.
Nguồn sáng, Điềm Điềm và Lệ Nhận, trong nháy mắt biến mất không còn thấy gì nữa.
Rầm! Bọn họ cùng lúc ngã vào trong nước. Nước có chút lạnh, nhưng mà cũng
không sâu, Điềm Điềm giãy dụa trong chốc lát, rất nhanh ngồi dậy.
Nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện ra nàng cùng Lệ Nhận đã trở lại
bên trong cung điện, hai người đang ngâm nước ở trong ao ngự hoa viên,
ngâm đến mức toàn thân ướt đẫm.
Đáng giận! Cái tên thiên sứ nhỏ mọn kia nhất định là cố ý!
Nàng nhỏ giọng trộm mắng, quay đầu nhìn về Lệ Nhận bên cạnh, lại phát hiện
ra hắn đang nhìn bốn phía, vẻ mặt mờ mịt, giống như là mới vừa từ trong
giấc mơ bị gọi dậy một cách thô lỗ.
“Lệ Nhận?” Không có phản ứng.
“Lệ Nhận!” Vẫn là không có phản ứng.
Điềm Điềm có chút luống cuống, vội vàng bò đến trước ngực hắn, đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt tuấn tú.
“Chàng không sao chứ?” Nàng lo lắng hỏi. “Chàng đụng vào đâu sao? Đụng vào chỗ nào rồi? Có đau hay không? Mau cho ta xem.”
Lệ Nhận mở trừng hai mắt, thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại.
Đây là cung điện hắn từ nhỏ đã lớn lên, nơi này từng cọng cây ngọn cỏ hắn
đều vạn phần quen thuộc. Tuyệt đối không thể nào nhận sai. Ngay cả cái
ao nước này, hắn cũng ghi nhớ rất kỹ, khi hắn còn vị thành niên, từng ở
bên bờ ao luyện kiếm, để lại trên bức tường bên hông ao nước những vết
kiếm thật sâu.
Hắn đưa tay ra lục lọi, quả nhiên sờ thấy vết kiếm bên cạnh ao.
Cho nên, đây đều không phải là ảo giác.
“Đây là thật sao? Chúng ta thật sự đã trở lại?” Hắn nhìn tiểu nữ nhân trước
ngực, cả người vẫn còn bị vây trong trạng thái khiếp sợ quá độ. Hắn vẫn
luôn không tin những chuyện thần tiên ma quỷ, nhưng mà tất cả trước mắt
lại khiến hắn không thể không tin.
Từ Anh Vũ Châu trở lại cung điện, đi thuyền hay là cỡi ngựa, cho dù tốc độ có nhanh đến mấy, cũng phải tiêu tốn cả một ngày. Vậy mà, nguồn sáng
kia chỉ trong giây lát đã đưa bọn họ trở lại đây.
Điềm Điềm ướt đẫm, dùng sức gật đầu, khuôn mặt chờ đợi.
“Chàng nguyện ý tin tưởng ta?” Bàn tay nhỏ bé của nàng, níu chặt lấy lớp áo
trước ngực hắn, thần sắc khó nén được sự căng thẳng. Trong lòng nàng,
vẫn đang nhớ đến sự lên án lúc nãy của Lệ Nhận.
Hắn không nói gì nhìn nàng, một hồi lâu sau, mới chậm rãi gật đầu.
Cảm xúc thư giãn xông lên đầu, hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt cứ như vậy
lăn ra ngoài. “Ta thật sự không phải là gián điệp.” Đáng ghét, nàng
trước kia đâu có hay khóc như vậy!
Lệ Nhận vươn tay, ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn lên cái trán ẩm ướt ngượng ngùng của nàng.
“Thật xin lỗi.” Hắn nói nhỏ.
“Chàng hù dọa ta.”
“Thật xin lỗi.” Hắn vẫn nói, thành tâm thành ý.
Nàng rúc vào trong lồng ngực hắn, run rẩy hít thở, bởi vì suýt chút nữa mất
đi, cho nên lại càng quý trọng vạn lần. “Ta cũng không đúng, trải qua
mấy ngày nay, cũng đã quên nói chuyện chính sự với chàng.”
Đầu ngón tay non nớt của nàng, vẽ vẽ vài vòng tròn ở trước ngực hắn. “Thật
xin lỗi, ta yêu chàng, yêu đến mức cái gì cũng quên mất, quên mất phải
giải thích rõ, cũng quên mất phải cố gắng thuyết phục chàng…”
Bàn tay to độ lượng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của nàng lên.
Lệ Nhận dùng một vẻ mặt chuyên chú quá độ, khàn giọng mở miệng.
“Nói lại lần nữa xem.” Ngữ khí của hắn gần như là khẩn cầu.
Nàng có chút mờ mịt. “Nói cái gì?”
“Câu nói kia.”
“Ô, ta cũng không đúng, cũng đã quên mất!”
“Không phải là câu này.” Trong ánh mắt chuyên chú của hắn có một loại khát vọng sâu sắc.
Nàng ngẩn người nghĩ một lát, mới phát hiện ra mình mới vừa rồi vô tình tiết lộ bí mật sâu nhất trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bỗng dưng đỏ bừng, chôn ở trước ngực hắn, không dám cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
“Điềm Điềm.” Hơi thở nóng rực, giọng nói ở bên tai nàng vang lên. “Nói cho ta biết.” Hắn khẩn cầu.
Nàng không cách nào cự tuyệt hắn, chỉ có thể nhỏ giọng lặp lại một lần.
“Ta yêu chàng.”
Lệ Nhận hít sâu một hơi, ôm nàng càng chặt hơn, đặt khuôn mặt nàng trước
ngực nhích tới vị trí gần trái tim hắn nhất. Câu nói tuyệt đẹp kia như
một cơn mưa ngọt, làm mát trái tim thủy chung luôn khô khốc hoang vu của hắn.
Đời này kiếp này, hắn sẽ không bao giờ buông nàng ra nữa!
Hắn cúi đầu, tựa vào vành tai nàng, cũng đem bí mật trong lòng nói cho nàng biết.