Bởi vì quan trọng, bởi vì đặc biệt nên muốn chứng minh vị trí của mình trong lòng đối phương, cho nên muốn có được nhau, mới hôn môi. Khi Khắc Tai hôn người khác, phải chăng trong lòng hắn cũng cảm thấy hứng thú. Như vậy chẳng phải là bản thân mình đã không còn chút địa vị nào nữa hay sao? Đối với Khắc Tai mà nói cậu đã không phải là quan trọng nữa rồi…?
Ý nghĩ này khiến Sở Mộ Hân sợ hãi. Vẫn luôn trong sự bảo vệ của hắn, mỗi đêm đều nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn mà an tâm ngủ. Hắn không phải là đầu gỗ, đối với loại đền đáp này cậu tự nhiên cảm thụ một cách sâu sắc, cho đến tận khi cậu kinh ngạc phát giác, loại cảm giác này cũng không có khả năng phai nhạt khiến cho Sở Mộ Hân không biết làm thế nào cho thích hợp.
Đây là loại cảm xúc gì? Đau, không muốn, chua xót? Tất cả đồng loạt xông thẳng lên não. Cậu không muốn trong lòng Tư Đồ Khắc Tai có những người khác. Tại sao không thể chỉ có một mình cậu? Rõ ràng là hắn nói cậu là người quan trọng nhất, hắn nói hắn yêu cậu…A?
Yêu…Đây là yêu sao? Bởi vì yêu một người nên muốn trong mắt đối phương chỉ có mình. Bởi vì yêu một người nên muốn trong lòng đối phương chỉ tồn tại duy nhất chính mình. Bởi vì yêu một người nên không cho phép đối phương có cử chỉ, hành động thân mật với người khác…Là yêu sao?
Hóa ra là yêu hắn mà thôi.
Ánh mắt nhu tình vô hạn cùng ánh mắt chất chứa tình cảm sâu đậm của Tư Đồ Khắc Tai giao nhau.
“Tại sao lại chờ em, Khắc Tai?”
Tư Đồ Khắc Tai bất mãn hôn lên cái miệng nhỏ đang hỏi, hồi lâu mới rời ra.
“Em còn dám hỏi tôi vấn đề này sao? Lẽ nào em vẫn không hiểu? Tôi yêu em a, bởi vì yêu em nên tôi nguyện chờ em…
“Vậy nên em nguyện ý”. Sở Mộ Hân đường đột cắt đứt lời hắn.
“Hửm?”
Tư Đồ Khắc Tai không hiểu rốt cuộc Sở Mộ Hân muốn nói gì. Giơ tay gẩy loạn tóc hắn, Sở Mộ Hân bật cười
“Em yêu anh, Khắc Tai!”
Thỏa mãn nhìn phản ứng mà mình mong muốn, Tư Đồ Khắc Tai trợn to hai mắt, Sở Mộ Hân lặp lại lời nói vừa rồi
“Em yêu anh nhất!”
“Hân…Hân….Đây là thật sao? Tôi…không phải nằm mộng chứ?”
Tốn một khoảng thời gian lâu như thế, hiện tại câu nói như nguyện ấy được chính người trong lòng nói ra khiến Tư Đồ Khắc Tai có loại ảo giác như trong mơ. Ngộ nhỡ đây chỉ là giấc mơ liệu hắn có thể hay không không cần tỉnh lại?
Sở Mộ Hân xoay người một cái, đem Tư Đồ Khắc Tai đang ngốc lăng đặt dưới thân. Sức nặng đè lên thân khiến Tư Đồ Khắc Tai xác định, đây không phải là mộng.
Áp mặt Sở Mộ Hân xuống, Tư Đồ Khắc Tai dùng sức hôn lên đôi môi đang hé mở kia.
Sau khi xác định tình cảm, nụ hôn càng trở nên kích động hơn. Tùy ý để hắn cướp đoạt bừa bãi trong miệng mình, hưởng thụ một loại cảm xúc cực kì phong phú, Sở Mộ Hân cuối cùng rơi nước mắt.
Nước mắt rơi xuống bên môi Tư Đồ Khắc Tai khiến cho đôi môi hai người vốn đang tiếp xúc chặt chẽ thoáng chốc tách ra. Liếm đi giọt nước mằn mặn, Tư Đồ Khắc Tai một lần nữa đòi hỏi đôi môi đang sưng đỏ của Sở Mộ Hân.
“Ưm…”
Theo đầu lưỡi lướt qua mặt trong, Sở Mộ Hân khẽ rên rỉ, Tư Đồ Khắc Tai một lần nữa đặt cậu nằm ở dưới thân.
“Tôi yêu em, Hân, thật sự yêu em!”
“Em cũng yêu anh!”
Sở Mộ Hân ngọt ngào đáp trả khiến Tư Đồ Khắc Tai muốn khắc chế dục vọng của hắn cũng không được. Vừa hôn Tư Đồ Khắc Tai vừa cởi bỏ quần áo trên người Sở Mộ Hân, bàn tay nhỏ bé của cậu cũng vội vàng thay hắn cởi quần áo cho đến khi giữa hai người không còn gì ngăn trở.
Tư Đồ Khắc Tai tham lam thưởng thức thân thể cân xứng kia, làn da trắng nõn tinh tế. Hắn hơi nhíu mày.
“Em gầy quá, Hân”
Sở Mộ Hân sớm vì ánh mắt cẩn thận xem xét của Tư Đồ Khắc Tai mà mặt mũi đỏ bừng. Cậu xấu hổ quay đầu ra chỗ khác.
“Đừng…Đừng nhìn nữa, thật mất mặt…a!”
Đầu ngón tay khẽ lướt qua xương quai xanh khiến Sở Mộ Hân kêu lên một tiếng sợ hãi lại chọc đến dục hỏa đốt người của hắn.
“Tại sao không nhìn? Hân, em thật xinh đẹp…”
Say sưa lưu lại những ấn kí, Tư Đồ Khắc Tai dùng một thái độ tựa như tôn thờ, cúi người khẽ hôn lên thân thể Sở Mộ Hân, từng chút từng chút một. Phảng phất như có như không, những tiếng ngâm khẽ quanh quất đáp trả lại từng nụ hôn của hắn.
Đi đến điểm nhô lên trên ngực Sở Mộ Hân, hắn ngậm rồi hút khiến thắt lưng cậu bị kích thích đến tê dại suýt chút nữa ngất đi.
“A…” Vừa muốn đẩy ra hình thức tra tấn buồn bực này lại vừa muốn chìm đắm trong ngọt ngào, hạnh phúc mê người ấy khiến khóe mắt cậu nổi lên một tầng hơi nước, hai tay gắt gao nắm lấy gối. Nhìn thấy Sở Mộ Hân đang bị hãm sâu trong kích thích của dục vọng, tay hắn chậm rãi di chuyển tới hạ thân của cậu, chạm vào phân thân đã đứng thẳng kia.
“Đừng ưm—”
“Gọi tên tôi, Hân”
“Khắc Tai, Khắc Tai…” Thần sắc cậu mê loạn, kích thích quá lớn khiến cậu dường như không có cách nào hô hấp.
Tay Tư Đồ Khắc Tai bắt đầu động tác lên xuống có quy luật, đem toàn bộ tiếng rên rỉ của cậu nuốt vào trong miệng. Cảm nhận người dưới thân đang run rẩy, Tư Đồ Khắc Tai yêu thương muốn cho cậu càng nhiều khoái cảm, hắn liền lưu luyến rời đi đôi môi hấp dẫn kia.
“Đừng…Tai…” Đôi môi ẩm ướt xinh đẹp mê người khẽ gọi tên người yêu.
“Ngoan, đừng nóng vội. Tôi muốn cho em thoải mái hơn”
Sở Mộ Hân bất an xoay người. Tư Đồ Khắc Tai không báo trước, cúi xuống ngậm lấy phân thân đã cứng rắn chảy dịch.
“Đừng a…Tai…Không…Ưm——–“
Cậu chưa từng trải qua loại khoái cảm lạ lẫm như thủy triều dâng trào cuốn sạch tất cả ý thức này. Từng lời từng chữ của hắn như có luồng điện chạy qua khiến cho Sở Mộ Hân lúc đầu căn bản đã không thể chống đỡ nổi giờ dục hỏa trong người lại cuồn cuộn bốc lên làm cho cậu có cảm giác bản thân đang cháy thành tro.
“Tai, Tai…đừng ưm…” Làm thế nào cũng không thể khắc chế được tiếng rên rỉ làm cho ý nghĩ muốn cậu trong đầu Tư Đồ Khắc Tai ngày càng tăng vọt.
Luồng nhiệt tập trung xuống bụng dưới, Sở Mộ Hân lắc đầu cắn chặt môi, những ngón tay bám chặt lấy cánh tay trần trụi của Tư Đồ Khắc Tai, kìm chế không được mà cong người giải phóng vào miệng hắn.
Một lớp mồ hôi mỏng rịn ra, Sở Mộ Hân mềm nhũn trong lồng ngực Tư Đồ Khắc Tai thở hổn hển. Hắn tà nịnh vươn đầu lưỡi liếm sạch chất lỏng trên ngón tay thon dài.
Nâng mí mắt nhìn hành động của Tư Đồ Khắc Tai, tuy cả người không còn sức lực đang nằm đó thở dốc nhưng trong lòng Sở Mộ Hân vẫn dấy lên một nghi vấn.
“Ừm…Tai, thứ đó…có thể ăn được sao?”
Ý định ban đầu chỉ là khiêu khích Sở Mộ Hân. Sau khi nghe câu hỏi này, Tư Đồ Khắc Tai chỉ muốn một phát đâm đầu chết luôn, ách, cái này không phải không thể ăn, chỉ là không phải ai cũng sẽ ăn…aiss…Cái này nên giải thích như thế nào.
Ngay lúc Tư Đồ Khắc Tai đang rơi vào trạng thái tự vấn, Sở Mộ Hân chủ động hôn hắn, đầu lưỡi vươn ra thăm dò di chuyển trên bờ môi hắn. Đang lúc dục hỏa bốc lên cuồn cuộn, Tư Đồ Khắc Tai lại một lần nữa áp lên thân hình mảnh khảnh của Sở Mộ Hân.
“Vừa rồi thoải mái không?”
Sở Mộ Hân thành thật gật đầu, ra sức ôm lấy bờ vai vừa cường tráng vừa cân xứng. Tư Đồ Khắc Tai lưu lại những dấu hôn trên da thịt ẩm ướt mồ hôi, say mê không dứt.
“Ưm…Vậy còn anh…Tai?”
Mặc cho trò chơi của tiểu gia hỏa kia như đang nhẹ nhàng chạm vào cơ thể mình, ngón tay Tư Đồ Khắc Tai không an phận mà di chuyển càn quấy lên vai lên cổ Sở Mộ Hân, làm cho cậu vừa cảm thấy ngứa muốn tránh lại cảm thấy thoải mái muốn tiếp tục. Tại nơi bị đảo qua đảo lại truyền đến từng đợt tê dại khiến thân thể cậu nổi lên một cảm giác kì lạ.Cậu chịu không nổi cắn lấy bả vai hắn rên rỉ.
“Tôi muốn em, Hân!”
Trong mắt Tư Đồ Khắc Tai không còn một chút ý tứ trêu chọc nào chỉ có khoái ý khiến người ta không thể lí giải cùng hít thở không thông. Hắn hôn Sở Mộ Hân càng sâu hơn, lưỡi hai người quấn quýt triền miên không thể phân biệt được.
Ngoài trời, trận mưa to vẫn chưa có ý định dừng.
“…ưm…” lần thứ hai ngậm lấy dục vọng của Sở Mộ Hân làm cho thắt lưng mỏi nhừ lại truyền đến từng trận khoái cảm không dứt gần như muốn ép cậu đến phát điên, mơ hồ cảm giác như mình sắp chết. Trộm nhìn ham muốn của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai chính là muốn nhấm nháp sự ngây ngô này của cậu.
“Tai…không…từ bỏ…a…”
“Không thể từ bỏ, Hân”
Đầu lưỡi ác ý lướt qua đỉnh mẫn cảm khiến Sở Mộ Hân phút chốc nín thở. Loại cảm giác cực lực muốn giải thoát lại muốn đắm chìm sâu trong khoái cảm cơ hồ muốn làm cậu phát cuồng.
Dòng nhiệt lưu quen thuộc vọt cao tới mức không chịu nổi, Sở Mộ Hân biết mình sắp giải phóng, bàn tay nhỏ bé muốn đẩy Tư Đồ Khắc Tai ra.
“Tai, Tai…em không được…buông ra…a…”
“Vẫn không thể”
Ngay trước lúc giải phóng, Tư Đồ Khắc Tai rời đôi môi, Sở Mộ Hân thống khổ rên rỉ.
“A…Tai…tại sao…”
“Đến lượt tôi, Hân. Nào, đừng sợ”
Tư Đồ Khắc Tai mềm giọng an ủi, để Sở Mộ Hân nằm sấp trên giường. Tư thế này khiến Sở Mộ Hân nhớ lại quá khứ, cậu biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Dù đây là người cậu yêu nhưng Sở Mộ Hân vẫn không nhịn được mà run rẩy. Tư Đồ Khắc Tai nhìn thấy liền ôm cậu vào lòng.
“Đừng sợ, chỉ cần nghĩ đến tôi là được rồi. Nhớ kĩ, tôi yêu em, Hân. Tôi yêu em.Tôi sẽ không làm tổn thương em.”
Giọng nói Tư Đồ Khắc Tai phảng phất như có ma lực khiến Sở Mộ Hân dần dần thả lỏng người. Khắc Tai, sẽ không làm tổn thương cậu, cậu yêu hắn…
Đầu ngón tay dính chất dịch trắng đục lúc nãy chậm rãi thăm dò phía sau Sở Mộ Hân.
“Đau…”
“Rất đau sao? Hân?”
Nhìn khuôn mặt cậu không còn chút máu, Tư Đồ Khắc Tai đau lòng hôn lên đôi môi mím chặt của cậu, nhẹ cười, Sở Mộ Hân chậm rãi lắc đầu.
“Không…không sao, Tai”
“Hân…”
Tư Đồ Khắc Tai nhẹ nhàng thong thả cư động ngón tay, chú ý đến biểu tình của Sở Mộ Hân dần dần dịu xuống mới tăng thêm một ngón tiến vào.