Khuynh Tâm

Chương 7



Mặt trời tỏa ra từng tia sáng rực rỡ, nét cười của cậu cứ như thế khắc sâu trong tâm trí anh.

Cứ như thế…

“Nắng Ban Mai…”

Tư Đồ Khắc Tai nhìn dòng chữ trên tấm kính thủy tinh, là tiệm cafe sao? Thoáng thấy có mấy ghế ngồi, còn có người ngồi ở chỗ đó… cảm giác kia trông rất quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu…

Tư Đồ Khắc Tai chậm rãi tiến lại gần cửa kính để nhìn rõ hơn, khoảng cách với bóng dáng ngay đằng sau cánh cửa được rút ngắn lại. Xuyên qua cửa kính trong suốt, ánh mặt trời dịu dàng rơi trên bóng dáng ấy, những sợi tóc mềm mại tùy ý vương vấn trên đầu vai, cậu khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tấm kính thủy tinh trong suốt như muốn làm cái gì đó, trên môi cậu khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt. Là cậu, chính là cậu.

“Mộ Hân”

Phát hiện ra tầm mắt của Sở Mộ Hân dường như cũng đang hướng về phía mình, Tư Đồ Khắc Tai tựa hồ quên mất là mình có thể đi vào trong tiệm. Hắn vội vàng tiến lên trước, đi đến trước mặt Sở Mộ Hân, cách một tấm kính.

Ô…? Sở Mộ Hân vẫn còn đang chìm trong mộng tưởng, trong đầu vừa nghĩ đến, người đó liền hiện ngay trước mặt. Thân ảnh ngày càng trở nên lớn và rõ nét. Đúng, là đôi môi ấy, ngày đó vì sợ hãi mà khóc nhưng….

Ngay lúc đó, Tư Đồ Khắc Tai dùng đôi môi của hắn chạm vào môi Sở Mộ Hân, thật ấm áp, thật thoải mái…Trong vô thức, Sở Mộ Hân nhắm mắt lại, nghiêng người về phía trước chạm môi lên cửa kính.

Tư Đồ Khắc Tai mở to mắt nhìn hành động của Sở Mộ Hân. Cậu ấy…hôn mình?Đó là hôn mình sao? Nhưng…sao có thể như vậy được? Trong đầu còn đang một mảnh hỗn loạn, cơ thể đã tự động tiến đến trước cửa kính, Tư Đồ Khắc Tai cũng hôn lên môi Sở Mộ Hân. Con hẻm không người qua lại, nắng chiều ấm áp chiếu rọi qua tấm kính thủy tinh, ấm áp như chính đôi môi đỏ mọng kia.

Chậm rãi mở mắt ra, lúc này Sở Mộ Hân mới phát hiện, hóa ra bản thân không phải đang mơ. Là thật, chính là anh ấy. Anh ấy đang ở rất gần. Bóng của cậu trên tấm kính thủy tinh đang chiếu ngược lên người Tư Đồ Khắc Tai. Thực vui, Sở Mộ Hân nhìn rồi nở nụ cười. Tư Đồ Khắc Tai yên lặng nhìn Sở Mộ Hân. Cậu đưa tay lên vẽ lại khuôn mặt hắn.

Đây là mắt…mũi…miệng…là anh

Nhìn hành động trẻ con của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai mỉm cười. Bàn tay nhỏ bé dừng ở bên mặt anh nhịn không được, đưa tay lên áp vào tấm kính. Bàn tay thật nhỏ, hắn thực sự muốn cầm lấy bàn tay này thật chặt, không bao giờ muốn buông. Cứ như vậy thì tốt biết bao…

“.... Khắc.... Tai...”

Sở Mộ Hân thì thầm đọc tên của Khắc Tai. Tuy âm thanh không thể truyền qua nhưng Khắc Tai có thể thấy rõ ràng qua khẩu hình miệng của cậu.

“Mộ Hân...”

Cho đến khi có một chiếc xe đi qua, Khắc Tai mới đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại. Chính mình có thể đi vào bên trong. Hắn đúng là ngốc quá mà.

Chỉ ra phía cửa, Tư Đồ Khắc Tai có ý bảo cậu đợi hắn. Gật đầu một cái, hắn sải bước đi đến trước cửa tiệm cafe “Nắng Ban Mai”. Đi qua hành lang đầy hoa xanh biếc đã nhìn thấy Sở Mộ Hân chạy từ cuối hành lang đón hắn. Mang theo ôn nhu hiếm thấy, Tư Đồ Khắc Tai giang hai tay ra vừa lúc Sở Mộ Hân ngã vào trong ngực hắn.

“Khắc Tai! Sao Khắc Tai lại đến đây?”

Vòng tay nhỏ bé của Mộ Hân không thể ôm hết được thân thể to lớn của Tư Đồ Khắc Tai nên chỉ đành nắm lấy phía sau áo của hắn. Sở Mộ Hân không giấu nổi sự hưng phấn của mình.

“Sao em lại ở đây…?”

“Tiểu Hân, là ai thế? Sao chạy vội vậy?…A!”

Tư Đồ Khắc Tai đang muốn hỏi Sở Mộ Hân vì sao lại ngồi ngẩn người ở nơi này thì thấy Chương Trọng Phẩm chạy ra. Y đang bận rộn bỗng thấy cậu chạy vọt ra cửa nên dừng công việc lại để đi theo, không nghĩ cậu với người kia lại gặp nhau nơi này.

“Trọng Phẩm đại ca, Trọng Phẩm đại ca, anh xem này! Là Khả Tai đến”

“Khắc Tai”

Tiểu gia hỏa này phấn khích một chút là gọi sai tên rồi, thật… đáng yêu.

“Anh thấy rồi, tiểu Hân, trước tiên em buông Tư Đồ tiên sinh ra đi. Cứ đứng ôm người ta như vậy sẽ gây phiền phức đấy!”

“Ách, em biết rồi”

Chương Trọng Phẩm hài lòng gật đầu nhưng ngay giây tiếp theo liền thay đổi sắc mặt.

“Không sao, tôi không ngại. Hơn nữa được Sở Mộ Hân ôm tôi thấy rất thoải mái”

Tư Đồ Khắc Tai nắm lấy bàn tay nhỏ bé, Sở Mộ Hân lập tức nở nụ cười.

“Mộ Hân dẫn Khả Tai vào trong nhé! Trong đó có rất nhiều sách, còn có thể ngồi đây xem nữa. Rất tuyệt!”

“Thật không?”

Khắc Tai đùa đùa cậu, Sở Mộ Hân hưng phấn gật mạnh đầu.

“Ân, là thật, Mộ Hân không lừa Khả Tai đâu. Nếu lừa Khả Tai, Mộ Hân sẽ là cún con”

Quả là cún con đáng yêu! Khắc Tai vừa nghĩ thầm vừa đi theo Sở Mộ Hân vào trong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chương Trọng Phẩm.

“Anh định làm gì?”

“Cái này tôi cần phải báo cáo anh sao?”

Khắc Tai quay lại lạnh lùng trả lời, ánh mắt lướt nhanh qua Chương Trọng Phẩm. Trọng Phẩm nắm lấy bả vai Tư Đồ Khắc Tai khiến anh nhíu mày.

“Nơi này là của tôi, tôi không cho phép anh đến”

“Cái này không thể theo ý anh được, Chương tiên sinh”

Ánh mắt hướng đến người đang đi phía trước, Chương Trọng Phẩm gắt lên một tiếng.

Đột nhiên Sở Mộ Hân thấy người phía sau không di chuyển, cảm thấy có chút kì quái liền quay đầu lại.

“Sao Khắc Tai không đi vậy?Anh không muốn vào sao?”

Chương Trọng Phẩm vội vàng che giấu:

“Không phải, anh thấy bên trong rất bừa bộn, Tư Đồ tiên sinh vào sẽ không tiện cho lắm”

“Ách, đúng rồi”

Sở Mộ Hân chợt bừng tỉnh, trong lòng cảm thán Trọng Phẩm đại ca quả là người rất chu đáo, đối xử với Khắc Tai rất tốt….

Tuy ấn tượng đối với Chương Trọng Phẩm không mấy tốt đẹp, nhưng đối với cách bài trí phi thường đẹp mắt trong cửa tiệm này, Khắc Tai cũng có lời khen ngợi, không nghĩ cái con người khó chịu này lại có thể thiết kế thành như vậy. Nơi đây thật khiến con người ta cảm thấy thoải mái mà thả lỏng bản thân.

“Nơi đây quả thật không tệ”

Tư Đồ Khắc Tai không tình nguyện nói ra lời khen ngợi này nhưng trong lời nói không có lấy một điểm giả dối. Mắt thấy Chương Trọng Phẩm không có ý tiếp nhận lời khen, hắn cũng không để ý. Ngược lại, Sở Mộ Hân lại một bộ dáng thỏa mãn khoe ra, hắn nhìn thấy cậu như vậy trên môi không khỏi lộ ra nụ cười.

“Đúng vậy, Mộ Hân rất thích ở nơi này, cực kì thích. Mộ Hân ở đây giúp Trọng Phẩm đại ca dọn sách, thu sách, còn cả pha cafe nữa!”

“Em pha cafe thật sao? Uống ngon chứ?”

Tư Đồ Khắc Tai thoáng kinh ngạc, Sở Mộ Hân dùng sức đấm vào người trước mặt một đấm.

“Ngon. Khả Tai không tin sao. Mộ Hân sẽ làm cho anh một cốc uống thử xem sao. Không ngon không lấy tiền”

Sộ Mộ Hân đối đáp lại một cách tự tin, ấn Tư Đồ Khắc Tai ngồi xuống rồi hào hứng chạy ra phía sau quầy.

Chương Trọng Phẩm trừng mắt nhìn Tư Đồ Khắc Tai

“Nói rõ ra đi! Mục đích của anh là gì?”

Lưu luyến bóng lưng cân đối của Sở Mộ Hân, Khắc Tai nở nụ cười nhạt

“Anh nói xem?”

Chương Trọng Phẩm không hiểu tại sao tên này  lại kiên trì theo Sở Mộ Hân như vậy, ấn huyệt thái dương, giọng điệu có phần bình tĩnh hơn

“Anh còn chưa rõ sao? Cậu ấy không phải đối tượng để anh tùy ý chơi đùa…”

“Tôi biết”

Khắc Tai thu lại ý cười, ánh mắt ngưng trọng, Chương Trọng Phẩm thở dài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.