Sáng sớm Lý Nhược dụi dụi mắt thức dậy, đã thấy thiếu gia thường ngày như sâu lười nằm trong kén chăn hôm nay lại dậy sớm, còn ngồi đọc cái gì đó.
Oaoa ngáp, Lý Nhược hỏi:
“ Thiếu gia, người hôm nay thật là sớm a.”
“ Ân. Có ngày vui sao không dậy sớm mà chờ. Ngươi đi đến Thái Y viện kêu họ làm dược này rồi đem qua đây cho ta.”
Lý Nhược thở ngắn than dài rồi cũng ly khai Nhuệ Miện cung. Lưu Diệp Phong nhìn cung điện xa hoa lộng lẫy, thật hảo a, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng thật biết “ lo lắng” cho thần y a.
Cung nữ bưng lên đồ ăn sáng, Lưu Diệp Phong thong thả ăn uống, chờ người đến.
Hôm qua Hiên Viên Ngạo Thiên đã cho tổng quản dẫn đến rất nhiều cung nữ và thái giám, nói để hầu hạ hắn. Hắn lại không đồng ý, nói các nàng đến bữa bưng lên được rồi, hắn không quen thân cận người lạ. Nghe cũng có lý nên tổng quản thái giám cũng không nói nhiều ly khai. Lưu Diệp Phong cười lạnh, phụ hoàng a, ngươi muốn giám sát ta, sao ta lại không biết? Người đừng áp dụng chiêu này với “ trẻ con” a.
Khi hắn ăn xong, đang khoan thai ngồi uống trà < Phong: Khóc ròng. Trong này không có nước ép hoa quả >
Vừa lúc Lý Nhược trở về, cầm bát dược cho hắn xem xét, hắn đặt xuống bàn, gật đầu rồi để Lý Nhược bưng qua mẫu đơn cung. Khi Lý Nhược đi được 1 đoạn thì một nữ nhân quý khí bước vào, miệng vẫn đặt một nụ cười tựa tiếu phi tâm < cười không thật >, khách khí nói:
“ Thần Y đã ăn sáng, thật là sáng sớm đã làm phiền người kiểm tra dược hộ nhi tử.”
“ Không sao a. Bổn phận thôi. Cơ quý phi đừng khách khí. Mời ngồi.”
Cơ quý phi làm một vẻ lễ kính rồi từ từ ngồi ghế đối diện với Lưu Diệp Phong.
“ Thân Y, ta muốn hỏi con ta rốt cục trúng dược gì?”
“ A. Cơ quý phi thật muốn biết.” Lưu Diệp Phong khó xử nói.
“ Thần y cứ nói, ta lo chi ái nhi bị gì. Làm mẫu thân, ta không sống nổi.”
Lưu Diệp Phong cười cười, nó mà chết ngươi làm gì còn chỗ dựa a.
“ Lục hoàng tử bị trúng rất nhiều độc cùng một lúc. Nó lại kì lạ hợp thành một loại độc. Độc này a. …”
Lưu Diệp Phong nói xong ái ngại nhìn Cơ quý phi, rồi lắc đầu không nói nữa.
“ Thần y, ngài cứ nói đi a.”
“ Ân. Vậy được rồi. Các độc này đều hạ độc 1 khoảng thời gian dài. Mà lại rất nhiều độc a. Nên ta nghĩ … có nhiều kẻ ám hại hoàng tử. Cơ quý phi không biết …”
Ngừng một chút, thấy khuôn mặt Cơ thị ngày 1 đổ gắt, Lưu Diệp Phong lại khẽ ho ho 1 tiếng nói:
“ Các độc này đều dùng thuốc dẫn độc là thức ăn. Nếu cho nó vào một loại thức ăn khác thì không thành độc, nhưng kết hợp với loại thức ăn phù hợp thì lại thành kịch độc chậm rãi hình thành.”
“ Vậy, … ngài nói cho ta … độc … những độc nào?”
“ Qúy phi không ngại ta cũng không dấu. Loại độc thứ nhất là Y Cô Niên, phối hợp với đậu xanh thì thành kịch độc, chậm rãi tiêu tán vào trong người. Loại thứ hai là Thảo Nhữ, ăn cùng canh gà hâm thì coi như mất nửa cái mạng, nhưng hung thủ lại cho ít một nên không phát tác ngay, loại thứ ba là Lạc Khải, nó làm người ta đầu óc quay cuồng, dùng cùng với đậu đỏ nhạt màu thì sẽ dần dần khiến người ta mụ mị.
Còn 1 loại nữa, ta rất khó nói a.”
“ Thần y cứ nói.” Cơ quý phi biểu tình lúc xanh, trắng rồi lại đen, lại đỏ. Thật làm Lưu Diệp Phong buồn cười chết.
“ Loại cuối cùng ta nghiên cứu ra, là tự dục, nó khiến người ta ăn vào tráng dương, nhưng hài đồng dưới 15 tuổi ăn vào thì thành vô sinh. Nó rất giống lá trà Thịnh An sấy lên, đó cũng là nguyên cớ khi bỏ cùng trà Thịnh An, nó sẽ … phát huy tác dụng. Lục hoàng tử lần này có sống cũng … Ai. Còn vài loại độc khác, ta cũng không thể điều tra vì nó quá lâu rồi a ”
Khi Lưu Diệp Phong nói ra câu này, cả người Cơ quý phi bủn rủn đứng không được.
Nàng ta không còn để ý lễ tiết, mà chạy ra ngoài. Cơ hồ sinh khí đại phát.
Lưu Diệp Phong lại quay về uống tiếp chén trà đã lạnh.
Lý Nhược thì thầm hỏi
“ Thiếu gia, có thật hoàng tử kia trúng nhiều độc thế không a?”
“ Ha hả, trúng tưng đó độc như ta nói, hắn vừa bị độc cái đã chết luôn rồi. Còn hơi đâu mà chờ ta đến a.”
“ Vậy tại sao …?”
“ Ta cho ngươi cái này, vui lắm a.”
Lý Nhược đọc xong liếc mắt thiếu gia một cái. Dù đại lão gia không sinh ra thiếu gia, nhưng hai người chẳng khác gì nhau. Rất thích dắt người vào tai họa a.
Đây là nội dung tờ giấy
“ Báo cáo điều tra
Hiền phi thường xuyên tặng bánh nhân đậu xanh cho lục hoàng tử
Tô Chiêu nghi thường xuyên hầm canh gà rồi bưng đến Mẫu đơn cung lấy lòng
Lý phi, Dung phi, Miên phi, Linh phi thường xuyên nấu chè đậu đỏ, bưng qua Mẫu đơn cung để lấy lòng Cơ quý phi và hoàng tử.
Phu nhân của Cơ Lý Dân thường biết trà An Thịnh cho Cơ phi. Lục hoàng tử đặc biệt thích loại này.”
Lưu Diệp Phong cười thỏa mãn, những ám vệ trên nóc nhà không thể nghe chủ tớ kia nói gì, cũng chỉ nghĩ là hài đồng cười vui.
Nhưng họ quên, đối mặt với họ không phải hài đồng mà là thiên tài a.
—
Qủa như Lưu Diệp Phong dự đoán, Cơ phi đã hành động ngay.
Gần như hậu cung náo loạn, Cơ quý phi sử dụng tay chân vu oan giá họa cho các cung phi nằm trong “ danh sách “. Hơn nữa, cả những cung phi có qua lại đôi chút cũng bị nàng ta không nương tay mà xử gọn
Đối với anh tria Cơ Lý Dân nàng ta thẳng tay đoạn tình đoạn nghĩa. Còn không nghĩ ngợi cấm Cơ gia một nhà vào cung diện kiến nàng.
Vậy là Cơ gia nội loạn, hậu cung gà bay chó sủa, âm mưu mù mịt
Chỉ có mình Lưu Diệp Phong đong đưa ngồi trước hiên, hát một khúc tình ca
“ Cười mình chẳng còn biết nên nói gì, chuyện xưa chấp mê
chuyện nay điên cuồng theo đuổi đến cùng, cũng thành hư không.
Đao gãy lưỡi cùn, ân đoạn nghĩa tuyệt, giấc mộng đã hòan tòan vỡ tan.
Than tiếc mãi trên con đường hoang vắng, dù đầy những dấu chân người qua, chẳng ai thấu hiểu.
Bao năm từng mòn mỏi hy vọng nhưng hồng trần cuồn cuộn ta vẫn chưa nhìn thấu.
………….
Chế giễu cười nhạo đến cạn mực, thiên tình vạn óan, anh hùng sầu.
Khúc nhạc tàn, người cũng tan, tóc mai đã bạc, hồng nhan chẳng còn.
Ngọn nên sắp tàn nhưng ngươi lại chẳng hay, đòi tranh sáng cùng mặt trời để rồi tiêu tan.
Khi nước mắt đã cạn, máu cứ không ngừng tuôn ra từ khóe mắt,
Tuyết trắng bay đều thành một mảng huyết sắc. “
Nhìn thấy trên lầu không xa, có bóng người đang nhìn mình. Lưu Diệp Phong cười. Nói bằng khẩu hình: Ta hát hay chứ?
Người kia phất tay đi mất, Lưu Diệp Phong cười đến thắt cả ruột, lại tiếp tục chuyện của mình làm
“Ngày nào ta cũng vươn vai
Nghênh ngang hưởng thụ cảnh xuân về hoa nở
tiêu dao biết bao
Vì cảm tình mà phiền não thì thật ngốc
Cưỡi trên gió ta ngao du
Khắp thế giới tràn ngập hoan lạc, cứ tiêu dao đi!
Có trời mới biết mùi vị của cô đơn là như thế nào?
Ta cứ vui trước đã
Cần chi phải nghĩ đến thứ khác “
—
Thấy đứa bé kia ngồi hát 1 mình, khuôn mặt đẹp kia, làm y luôn không dời được. Không phải nhan sắc như thiên tiên đó, mà là đôi mắt. Đôi mắt quen thuộc kia, giống đứa bé đó. Nhưng, hắn không thấy mùi thảo dược trên người kẻ kia. Giọng nói cũng khác, nhưng tính cách mà hắn ngày nào cũng nhung nhớ kia thì thật giống.
Đôi mắt làm hắn điên đảo đêm ngày cũng không xa lạ. Đôi mắt không để ai vào trong đó, nhưng cũng khiến cho ai nhìn vào cũng nguyện trầm mê trong đó.
Là những kẻ cao ngạo giống nhau hay là bảo bối của ta đã trở về.
Thần y, Thần y.
Ta sẽ xem, ngươi là ai?
Ngươi hát hay lắm. Nếu ngươi là con của ta, ta chắc chắn không bao giờ buông ngươi ra đâu. Bảo bối ạ.
—
Hồ ly không thể đấu với lang * cười *
2 bài hát trên là Tiêu Dao Thán và Quang Côn a >.<