Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 130



Tiếu Khuynh Vũ đưa mắt nhìn xuống Bích Lạc kiếm trong tay mình, ánh thép biếc xanh tựa con rắn mềm mại uốn lượn trên thân. Để rồi cuối cùng, khẽ khàng buông tiếng thở dài, xoay ngược chuôi kiếm, đưa Bích Lạc trở về tay Phương Quân Càn.

“Vì sao không xuống tay?”

“Tiểu hầu gia hà tất phải làm chuyện thừa thãi như vậy, huynh rõ ràng biết Tiếu mỗ không thể xuống tay.”

Tiếu Khuynh Vũ lại nói, ngữ khí ai thương: “Còn nhớ ngày đó, khi Tiếu mỗ cắt đứt kim tuyến, đã từng nói với Tiểu hầu gia, ‘Hôm nay ta không giết được ngươi, mai này cũng không có cách nào giết ngươi, ta sẽ chờ ngươi đến giết ta!’”

“Đúng là như vậy, bổn hầu vốn biết Khuynh Vũ sẽ không làm.” – Thu hồi Bích Lạc, Phương Quân Càn nhẹ nhàng nói. Thẳng thắn không chấp nhặt, câu nệ, loại ngữ khí của những người có trải qua xung đột mới thấu hiểu được nhau, “Cũng như ta vĩnh viễn không có khả năng giết huynh.”

Vô Song công tử gắt gao ôm ngực, nỗi đau đớn, thống khổ đến liệt phế tê tâm không ngừng len lỏi theo từng mạch máu nhỏ, lan tràn, thấm đẫm toàn thân.

Phương Quân Càn…

Không phải Tiếu Khuynh Vũ không hiểu đại nghĩa.

Tiếu Khuynh Vũ luôn luôn tin tưởng, ngươi đích thực là Minh chủ Thánh quân của thiên hạ này.

Phải, chính là Phương Quân Càn.

Nhưng mà, cũng chính là Phương Quân Càn.

Lời nói của Phương Gia Duệ ngày hôm qua lại văng vẳng bên tai y, êm ái mà kinh hoàng như một hồi mộng dữ, nhẹ nhàng mà hoang mang tựa lạc chốn mê cung, vướng víu rối tung, không rõ phương hướng, lại càng không thể thoát ra được.

“Ngươi cũng biết mẫu hậu của ngươi, Tiếu Ngữ Mạt, từng là người Định Quốc Vương gia hết lòng ái mộ.”

“Bọn họ thường xuyên lén lút thư từ qua lại, giao tình vô cùng mật thiết.”

Một phong thư đưa đến tận tay Tiếu Khuynh Vũ.

“Một đêm trước khi Trẫm nghênh thú Ngữ Mạt, Hoàng đệ bằng mọi giá khuyên can, lại thống khổ đến mức phải mượn rượu tiêu sầu. Thậm chí ngay cả sau khi Trẫm sắc phong Ngữ Mạt làm Thục Đức Hiền Thân Hoàng hậu rồi, Hoàng đệ vẫn còn dám đối diện với Trẫm, công khai bày tỏ tình cảm ái mộ si cuồng đối với Ngữ Mạt.”

“Hoàng nhi, không, nói không chừng… ngươi mới chính là con trai ruột của Ngữ Mạt cùng Hoàng đệ…”

Lão hoài nghi thân thế của y, lão hoài nghi y không phải con ruột của mình!

Trong ***g ngực, từng trận băng hàn phong tỏa lạnh buốt: “Một khi như vậy, ngươi vì sao còn đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Tiếu mỗ?”

Ánh mắt Phương Gia Duệ phức tạp, âm u thâm trầm: “Bởi vì, hiện tại trừ ngươi ra, không còn có ai đủ sức cứu Đại Khánh.”

Đến vậy ư… Buồn cười!

Tiếu Khuynh Vũ định thần, lặng lẽ ngưng mắt trên gương mặt anh tuấn tà mị của Phương Quân Càn.

Nếu quả thực là như vậy… Nếu quả thực là như vậy…

Vậy… mình cùng với hắn… chẳng phải là huynh đệ cùng cha khác mẹ đó sao?

Tiếng vang vọng từ thâm cốc, tiếng rít gào của sơn phong, trước mặt nam tử điềm tĩnh ôn nhu cứ như chuyện khôi hài… Hết thảy thanh âm trộn lẫn, pha tạp lộn xộn, chát chúa, sắc nhọn tựa hồ muốn xé toang, xuyên thấu tất cả! Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy khó thở, ***g ngực phập phồng gian nan, chỉ thấy trước mắt quay cuồng rồi tối sầm lại.

Thì ra, ái tình thực sự chính là ngọn lửa nóng bỏng, mãnh liệt thiêu đốt cơ thể, sinh mạng bản thân, ái tình không đạt được, ngọn lửa ấy sẽ rừng rực bùng lên, hủy diệt.

Trời xanh kia, hà cớ gì lại trêu người như vậy?

Hà cớ gì lại tàn nhẫn đến nhược này?

Tiếu Khuynh Vũ đến tột cùng đã làm sai chuyện gì, mà lại bị ngươi đối xử như vậy!?

Y thực muốn cười, nhưng lại không hay biết, cười người cũng là cười mình.

Y thực muốn khóc, nhưng nước mắt đã sớm cạn khô, nếu còn chảy nữa, chỉ có thể là máu.

Ngày nào ánh mắt thế nhân còn chú thị tại hai người bọn họ, thì sớm hay muộn, chân tướng cũng sẽ bị phát hiện.

Đến lúc đó, ngươi quân lâm thiên hạ, sẽ đối mặt với bách tính của ngươi, con dân của ngươi, thiên hạ của ngươi như thế nào, sẽ làm sao bịt miệng thế nhân phỉ báng, bịt mắt thiên hạ khinh thường?

Chúng ta… vĩnh viễn không thể ở bên nhau…

Mười ngón tay bấu chặt luân y, nhẹ nhàng, dịu dàng tựa vân đạm phong khinh, mang hết thảy nỗi đau thương cùng cực ấy chôn sâu, giấu chặt tận đáy lòng: “Tiếu Khuynh Vũ tuyệt không trơ mắt nhìn Tiểu hầu gia tiêu diệt Đại Khánh.”

Phương tiểu hầu gia thu lại nụ cười tà mị khiến nữ tử mê đắm thần hồn cố hữu, trên mặt hắn lúc này tràn ngập biểu cảm như một tiểu hài tử ủy khuất, tổn thương.

“Vì sao Khuynh Vũ không thể cho bổn hầu đạt được mục đích?”

Biểu cảm của Phương Quân Càn lúc ấy, có nằm mơ kẻ khác cũng không ngờ được lại có thể hiện ra trên gương mặt hắn.

Vô Song công tử chứng kiến lại càng cảm thấy đau lòng gấp bội, bất quá ngữ khí vẫn không tỏ ra chút nào nao núng: “Tiếu mỗ có khổ tâm.”

Chẳng chút cam tâm cộng thêm phẫn nộ dâng trào từng lúc chiếm cứ từng phân thần kinh, từng tấc da thịt của Phương Quân Càn.

“Khuynh Vũ không phải đã từng nói, sẽ trợ giúp ta đăng cơ xưng đế, nhất thống thiên hạ ư?”

“Khuynh Vũ không phải đã từng nói, sẽ cùng ta ngắm nhìn mỹ cảnh thế gian ư?

“Hiện tại, Bát Phương quân như tên đã lên dây, không thể không bắn…”

Phương Quân Càn nhìn sâu vào mắt y, chậm rãi buông từng chữ một: “Huynh… thật… sẽ không để bổn hầu đạt mục đích?”

Thản nhiên đáp lại ánh mắt ấy, nhãn thần đen thẳm trong suốt phản chiếu tia nắng cuối ngày, thoáng ánh lên chút gì đó nhàn nhạt như là đau xót, bi thương, Vô Song công tử khẽ cúi đầu, rất nhẹ, nhưng đám mây đen vương nơi khóe mắt vẫn không tài nào gạt đi được.

Nếu như là ngày hôm qua, Tiếu Khuynh Vũ nhất định chắc chắn sẽ không do dự mà bằng lòng.

Nhưng mà, Phương Quân Càn… Ta rất có thể là đệ đệ ruột thịt của ngươi! Đệ đệ cùng cha khác mẹ đó!

Nếu thực sự là như vậy… Chúng ta là huynh đệ, lấy tư cách gì khả dĩ trước mặt thế gian thiên hạ nắm tay nhau bồi bạn bên đời!?

Không, không phải, thay vì nói là sợ hãi miệng lưỡi thế nhân, chẳng thà nói là sợ hãi chính mình.

Bởi vì, điều này vượt qua khỏi phạm vi đạo đức mà Tiếu Khuynh Vũ có thể thừa nhận!

Cho dù cố giấu, nhưng có thể giấu được bao lâu?

Một ngày nào đó, chân tướng tàn khốc trân trân tại nhãn tiền, Tiếu Khuynh Vũ phải làm sao để đối diện với ngươi?

Tiếu Khuynh Vũ hoàn toàn không phải tiên nhân thoát tục, chẳng vấn vương vướng bận hồng trần, cái gì là huyết thống, cái gì là loạn luân, lại còn cái gì là con mắt người đời, ta không thể vượt qua!

Áp lực đó, ta không chịu đựng nổi!

Ái tình vô luân, nghịch thiên hành sự, chỉ là nghiệt duyên, nguyệt duyên…

Tự thuở ban sơ, lạc hoa tương ngộ, đã chú định một hồi bi kịch thê lương.

Cho dù khuynh tẫn thiên hạ, thì sao? Tựu trung cũng không thoát khỏi mệnh trời.

Nhưng mà, Tiếu Khuynh Vũ quả thực không cam tâm!

Chỉ đơn giản… Đơn giản là yêu thôi, vì sao lại gian nan như thế?

Vì sao lại gian nan như thế!?

Vậy nên, ngươi phải cùng ta ra đi, tránh xa luân lý thế tục, gièm pha phỉ nhổ của người đời. Chỉ cần mình ta thôi, chỉ cần mình ta lưng đeo bí mật, đem nó chôn sâu, vùi chặt vào lòng đất.

Dù cho sau đó, muốn bắt ta đày đọa A Tỳ địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh, cũng được. Tiếu Khuynh Vũ bằng lòng!

Tiếu Khuynh Vũ ngồi dưới gốc cây, ánh tà dương nhợt nhạt lờ mờ phả lên khuôn mặt trắng như tuyết đang tái nhợt, đôi mắt lạnh băng tựa sao trời nhàn nhạt tinh quang, ẩn ẩn hiện hiện giữa cảnh sắc u ám, thâm trầm: “Ta không muốn đối địch với huynh.”

Phương Quân Càn khẽ nhấc cằm, ngữ khí vẫn là kiên định sắc bén, ngạo nghễ khinh mạn: “Huynh không cản được ta đâu.”

“Thật vậy sao?” – Trên mặt Tiếu Khuynh Vũ hiện ra ý cười quái lạ, “Kỳ thực Tiếu mỗ vẫn rất muốn làm cho rõ ràng một chuyện.”

Phương Quân Càn khoanh tay lại, hiếu kỳ: “Chuyện gì?”

“Chúng ta đều được thế nhân gọi là Tuyệt thế song kiêu, vậy đến tột cùng, ai mạnh hơn ai?”

Hắn xoay người, y ngẩng đầu.

Ánh mắt chạm nhau! Một hỏa hồng mãnh liệt, một băng đá thanh hàn, tựa như có tiếng băng hỏa tương giao tóe ra xung quanh, thanh âm sắc nhọn, khiến người mơ hồ kinh hãi.

“Nếu ta thắng, Khuynh Vũ phải cùng bổn hầu lật đổ Đại Khánh giang sơn, không được thoái thác.”

“Nếu ta thắng, Tiểu hầu gia phải cùng ta tụ thủ thiên hạ, cùng ta thoái ẩn giang hồ.”

Hắn có khó xử cùng khát vọng, hoài bão, y có kiên định cùng khổ tâm, dằn vặt.

Không ai chịu nhường ai, không ai chịu thỏa hiệp. Đều cường thế như nhau, cường ngạnh như nhau, đều cùng khoát tay kêu gió, gọi mây, định đại cuộc.

“Lấy binh mã làm cờ.”

“Lấy thiên hạ đặt cược.”

“Kẻ thắng làm vua.”

“Kẻ thua làm giặc.”

“Như Vĩnh thành”

“Nhất quyết thắng bại!”

Tụ Thủ Nhai

Gió núi thổi dồn,

Mây đêm hội tụ!

Toàn thân, hồng y đón gió tung bay phần phật.

Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ nhìn hắn xoay mình rời bước, cũng không hề có chút nào… ngăn lại.

Hốt nhiên, Phương Quân Càn dừng cước bộ: “Mặc kệ thắng bại như thế nào, năm sau bổn hầu cũng nhất định đưa Khuynh Vũ đến đây ngắm đào hoa khai mãn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.