‘Xủng xoẻng xủng xoẻng’ – theo từng cử động của Phương Gia Duệ, những xiềng xích vướng víu trên tay lão không ngừng va đập, phát ra âm thanh chói tai rợn người. Một đầu khác của dây xích được cố định vào bức tường đá sâu hút của lao ngục, nếu không có chìa khóa, kẻ bị nhốt tại nhà ngục này có mọc cánh cũng khó mà bay được.
Phương Gia Duệ liếc con mắt lạnh lẽo về phía y, trong mắt phát ra thứ hàn quang xanh lét gai người như ma trơi chờn vờn ẩn hiện. Gia Duệ đế âm trầm nham hiểm, ngoan độc bạo tàn lúc này, chỉ còn ba phần người, bảy phần giống quỷ.
“Khụ khụ khụ, ngươi đến làm gì? Thế nào, không đi cùng với tiểu tặc Phương Quân Càn à?”
Vô Song im lặng không nói.
“Tên nghịch tặc phao tông diệt tộc, họa quốc loạn cương (1)!! Ngươi quả nhiên không phải con trai của trẫm, trẫm không có đứa con như ngươi!”
Hốt nhiên, từ cổ họng già nua trồi lên tiếng cười khùng khục âm trầm: “À ha, nói không chừng, ngươi thực sự không phải là con trai của trẫm đâu mà… Ruột thịt loạn luân… Ahahaha, hahahahaha!”
Tiếu Khuynh Vũ không hề lên tiếng, ánh đèn leo lét khi tỏ khi mờ hắt lên gương mặt tuấn tú không chút tỳ vết, bất giác làm cho người khác cảm thấy như một ảo ảnh mong manh.
“Ta đến đưa ông ra ngoài. Ra khỏi cung rồi Tiếu mỗ sẽ sắp xếp chu đáo cho ông an hưởng tuổi già, làm một ông lão bình thường, không bao giờ trở về nữa.”
Phương Gia Duệ ngứa miệng châm chích: “Trẫm còn tưởng công tử Vô Song đến giết cha đấy chứ. Giết người diệt khẩu êm đẹp mọi bề chẳng phải tốt hơn ư?”
Phương Gia Duệ không tiếc lời lăng mạ: “Ngươi bất hiếu với cha, bất trung với nước, phản bội thân tộc, bội nghịch luân thường thiên lý bất dung!”
“Tiếu Khuynh Vũ đời này chỉ đi trên con đường bản thân đã chọn, không ngu trung, không ngu hiếu, chỉ cần có thể cứu thiên hạ thương sinh, dù bức bách Tiếu Khuynh Vũ thế nào đi nữa, Tiếu Khuynh Vũ trước sau vẫn sẽ tiếp tục đi đến cuối con đường, không quay đầu lại.” – Đây chính là câu trả lời của Tiếu Khuynh Vũ. Phải chăng trong đó, bao hàm từng chữ chính là quyết tâm cùng dũng khí bực nào của nam tử tuổi trẻ này?
Thời khắc y nói ra điều đó, vẻ mặt phi thường bình tĩnh, nhưng đôi mắt trong sáng kia lại sắc nhọn tựa hồ ủ trong ba thước hàn băng, khoảnh khắc chọc vào mắt Phương Gia Duệ tê buốt!
“Ngươi nghĩ đi, làm cách nào có thể cùng với hắn chứ. Hắn là ca ca của ngươi!”
“Chuyện đó Tiếu mỗ tự biết điều tra cho rõ.” – Nhãn thần Vô Song công tử trở nên kiên định, nhấn mạnh từng chữ một, “Tiếu mỗ không tin mẫu hậu có thể cùng với Định Quốc Vương gia… có quan hệ. Tiếu mỗ không tin mẹ mình lại là người lẳng lơ trắc nết, lỗi đức chính chuyên như vậy!”
Vô Song công tử rõ ràng là không muốn kéo dài đối thoại, toan gọi người đến đưa lão ra ngoài, chợt nghe thanh âm lạnh lùng băng giá của Phương Gia Duệ: “Phương Quân Càn… khi nào đăng cơ?”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên trả lời: “Đã chiêu cáo thiên hạ, đại điển đăng cơ ấn định vào mồng một tháng giêng.” Nói rồi định quay người bỏ đi.
“Hoàng nhi.” – Lão gọi y lại.
Nếu như bản thân phải thống khổ, lão cũng không chấp nhận nhìn người khác vui vẻ hạnh phúc.
Phương Gia Duệ như vừa phát hiện ra điều gì đó thú vị: “Lỗ đại sư chế tác chiếc luân y này cho ngươi quả thật tinh xảo tuyệt luân, không hổ danh là hậu nhân của Lỗ Ban.”
Lão mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy vô cùng khoái trá.
Nỗi khoái trá khi từ từ hành hạ tra tấn, giết dần giết mòn người khác khiến cho lão hưng phấn tột độ, toàn thân phát run lên.
“Bất quá trẫm nghĩ, Vô Song công tử rất cam lòng nguyện ý không dùng đến luân y này nhỉ?”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên lắng nghe, biểu cảm lãnh đạm không chút cảm xúc, tựa hồ đang nghe một chuyện nào đó chẳng hề can hệ đến mình, “Nếu ông nghĩ muốn làm lung lạc tinh thần Tiếu mỗ, vậy thì Tiếu mỗ đã khiến ông thất vọng rồi.”
Gia Duệ đế thản nhiên tiếp tục độc thoại: “Vô Song công tử trí tuệ quán tuyệt thiên hạ chẳng lẽ chưa bao giờ hoài nghi, cha mẹ ngươi đều tứ chi kiện toàn, các hoàng nhi hoàng nữ của trẫm cũng đều hoạt bát khỏe mạnh, không ai thuộc loại nhược thể tàn tật.”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi, vì sao ngươi lại là ngoại lệ duy nhất?”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng oán hận hoàng thiên, ban cho ngươi tài hoa trác tuyệt không ai sánh bằng, lại nhẫn tâm cướp đi đôi chân đi lại chạy nhảy của ngươi?”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng có khao khát, rằng ngươi kỳ thực có thể đứng lên đi lại như bao người bình thường khác?”
Bàn tay Vô Song áp chặt tay vịn luân y, các khớp ngón cố sức bấu vào mặt gỗ cứng đến trắng bệch không chút huyết sắc, khàn giọng nói: “Phương Gia Duệ, đủ rồi.”
Sự thật tàn khốc thảm thương đang dần vạch trần ra trước mắt, nỗi thống khổ khủng khiếp hoàn toàn làm cho y ngã quỵ. Y đã cố hết sức để quên đi, quên đi sự thật cùng thân thể không toàn vẹn mà chính mình không thể chịu nổi. Cố hết sức lựa chọn không đối diện với những việc không muốn tin. Cố hết sức áp chế toàn bộ đắng cay chua xót đằng sau vẻ ngoài vân đạm phong khinh, điềm nhiên bình ổn. Vậy mà, chính khi y nghĩ mình đã trở nên vững như bàn thạch, không thể công kích, vết thương tưởng đã liền sẹo kia lại bị người một lần nữa cào ra!
Đau đớn
Tê dại
Sống không bằng chết.
Mà…
Kẻ cố sức cào xé vết thương ấy không phải người nào khác, mà chính là lão – cha ruột của mình.
Tiếu Khuynh Vũ nhìn lão trân trân, những đầu ngón tay bấu chặt luân y kia đã tái nhợt. Khuôn mặt đang cố thể hiện biểu cảm bàng quan, cách xa ngàn dặm ấy càng khiến người ta nhói tim bởi cảm nhận rõ ràng sự ẩn nhẫn cùng nỗi đau cùng cực, đôi môi kiên cường mím chặt, nhợt nhạt tựa cánh hoa run run trong giá rét.
Một Tiếu Khuynh Vũ như thế, khiến người dấy lên một thứ khoái cảm tột độ của báo thù!
“Không sai, chính trẫm, mỗi ngày một chén an thai đại bổ, nói cho đúng là độc dược mạn tính, tự tay đút cho mẫu hậu đang hoài thai không hề phòng bị của ngươi. Là trẫm, phế đi chân ngươi!”
Trong tâm, băng giá bủa vây. Y nghe giọng mình đang hỏi: “Lão nói… cái gì?”
“Nếu để cho Tiếu hoàng hậu của ngươi sinh ra một Thái tử điện hạ lành mạnh vẹn toàn, trẫm làm sao có thể lay động quyền thế địa vị của Tiếu gia ở Đại Khánh? Huống chi, ai biết ngươi có phải là con ruột của trẫm hay không.”
Nguyên nhân thì ra là vậy! Lão thà hủy đi mình!
Trong đầu ong ong, nghe rất rõ tiếng đứt đoạn của dây đàn bị kéo căng cực độ!
Đến gần là có thể thấy rõ, đôi môi mỏng manh tựa cánh hoa không chút sắc máu đã không thể ức chế được mà khẽ run lên. Chếch lên trên, đôi đồng tử xưa nay luôn sắc bén lợi hại mà trong sáng trữ định đã mơ hồ nhòa đi vì lệ quang rơm rớm.
Nhưng cho dù lệ thủy đã ngập đầy tròng mắt, Tiếu Khuynh Vũ thủy chung vẫn quật cường không để một giọt nào trào ra, tấm lưng thẳng tắp càng thêm ưỡn cao ngạo nghễ.
Phút chốc, một đôi tay to lớn ấm áp áp lên đôi mắt y.
Từ sau lưng truyền đến thân nhiệt nóng rực quen thuộc. Không cần quay đầu lại, cũng biết là vòng ôm của ai.
Kiên định, mạnh mẽ, khiến chính mình trầm luân mê luyến, từ nay về sau ngày càng lún sâu vào bể luân hồi không còn cơ hội thoát ra.
Không kịp suy nghĩ, cũng không còn sức lực đoán xem hắn đã nghe được những gì, hay tại sao lại đến đây. Tiếu Khuynh Vũ chỉ hy vọng tìm nơi nào đó ẩn thân, lẳng lặng gặm nhấm vết thương của chính mình.
Hai tay hắn che kín đôi mắt, che kín đôi tai y, cằm áp lên đầu, chỉ hận một nỗi không thể mang cả xương thịt mình ra hòa với y làm một.
Phương Quân Càn ôn nhu mở miệng, thanh âm trầm tĩnh đã mất đi vài phần như xưa: “Mặc kệ người khác nói gì, ta chỉ biết chỉ có Tiếu Khuynh Vũ mới làm cho Phương Quân Càn này kiêu ngạo.”
“Bổn hầu chưa từng bắt buộc Khuynh Vũ điều gì, duy có lần này, Khuynh Vũ nhất định phải nghe lời ta.”
“Ngoan ngoãn nghe ta, trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh lại, sẽ phát hiện chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.”
Phương Quân Càn ngẩng đầu nhìn thẳng Phương Gia Duệ, sát khí trong mắt dường như đã thành vật chất hữu hình, đôi chân mày sắc bén tựa thanh lợi kiếm chạm vào mi tâm. Khí lạnh thấu xương trùng trùng đập thẳng vào mặt!
“Về phần người này, giao cho bổn hầu là được.”
Khi Tiếu Khuynh Vũ bị ép buộc rời đi, sắc mặt y chưa bao giờ lạnh lẽo nhợt nhạt đến như vậy.
Đợi cho bóng áo trắng hư nhược kia hoàn toàn khuất xa tầm mắt, cơn phẫn nộ vẫn cố nhẫn nhịn của Phương Quân Càn cuối cùng như núi lửa phun trào bùng nổ. Hắn điên tiết đấm Phương Gia Duệ văng vào tường đá, dội trở ra té sấp xuống đất, một nửa khuôn mặt sưng vù.
“Một đấm này là thay Khuynh Vũ đánh ngươi.”
Ánh mắt Gia Duệ lóe lên oán độc, tóc tai rối bù, máu mũi ộc ra nhoe nhoét khuôn mặt lang sói, gục đầu dưới đất khốn khổ thổ huyết.
“Phương Gia Duệ, ngươi nói Bổn hầu sẽ làm sao để giải quyết ngươi?”
Hắn thản nhiên mỉm cười mà đầy nguy hiểm, nhưng từ đuôi chân mày lại hiển hiện hình ảnh một võ tướng bất bại hiên ngang đứng giữa núi thây biển máu, cô đọng lại là máu tươi hào hùng.
Sát khí tung hoành.
“Bổn hầu bình thường ngày cả một lời nặng nhẹ còn không nỡ thốt ra! Vậy mà ngươi, ngươi muốn gì chứ, dám tổn thương y đến như vậy?!”
Không để cho Phương Gia Duệ phút nào rảnh rỗi để thở, hắn xông đến nắm tóc lão giật ngược lên, lôi lão đứng dậy: “Phương Gia Duệ, ngươi biết không? Ngươi làm đế vương thực sự là thất bại, không, đại khái điều đáng tự hào duy nhất trong suốt cuộc đời của ngươi chính là – Ngươi đã sinh ra một đứa con tuyệt thế vô song.”
“Phải, là y, kinh tài tuyệt diễm tột bực, thậm chí… khuynh đảo cả Phương Quân Càn tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu này!”
—oOo—
(1): Phao tông diệt tộc, họa quốc loạn cương (抛宗灭族祸国乱纲): Phản bội tổ tiên, gia tộc, làm loạn kỷ cương, là mối họa cho đất nước.