Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 142



“Hoàng Phủ đại nhân, của ngài đây là…?” – Nhìn người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen mang theo một ôm lỉnh kỉnh những giấy tờ bản vẽ xăm xăm bước đến, Thích Vô Ưu không khỏi lấy làm lạ.

Vị Hoàng Phủ đại nhân này chính là người ngày đó ở quốc đô Liêu Minh, cùng với Bách thảo thần y Dư Nhật tri giao hảo hữu – Hoàng Phủ Cổn Vũ!

“A, Thích quân sư!?” – Hoàng Phủ khựng lại, một tay giơ lên quẹt mồ hôi ròng ròng trên trán, “Tại hạ đang định đưa những đồ án thiết kế công trình thủy lợi này đến tiểu lâu, công tử đang đợi.”

Hoàng Phủ Cổn Vũ hiện tại giữ chức Thông phụng Đại phu, đứng hàng tòng tam phẩm, phụ trách mọi vấn đề liên quan đến nông nghiệp thủy lợi. Công tử Vô Song xưa nay luôn luôn đề cao nông nghiệp, vẫn thường nói với các quan lại lớn nhỏ: “Dân dĩ thực vi thiên, thực dĩ nông vi bản (1). Lê dân bách tính nói chung, nếu có người khởi nghĩa làm loạn, không phải vì sẵn tính hung hăng, đi ngược đạo trời, nguyên nhân thực sự chính là vì ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bất đắc dĩ không thể không nổi dậy làm phản. Nông nghiệp là gốc mọi nhà, quân đội là gươm mọi nước. Chỉ cần hiểu rõ đạo lý này, Bát Phương quân muốn thống nhất thiên hạ chỉ là ngày một ngày hai thôi.”

Mà Hoàng Phủ Cổn Vũ lại rất am tường về kiến thiết thủy lợi, hình như chỉ sau một lần đàm đạo liền được Tiếu Khuynh Vũ tiến cử với Phương Quân Càn. Với sự thuần thục các khâu hoạt động của cả quy trình, Hoàng Phủ Cổn Vũ được phong ngay chức vụ Thông phụng Đại phu. Hiệu suất làm việc cực cao khiến các nước lân cận hổ thẹn đến chết của Bát Phương thành, Hoảng Phủ Cổn Vũ đã không chỉ một lần chứng kiến, danh sách quan viên cấp thấp thăng chức giao cho Phủ nha Tài vụ phải xếp hàng chờ đợi cả hơn một năm rưỡi mà vẫn ngày càng dài ra, nói gì đến một quan viên tòng tam phẩm được đề bạt như thế.

Đến đây, quả thực là một quyết định vô cùng sáng suốt…

Hoàng Phủ Cổn Vũ trong lòng vô cùng hồ hởi, lời nói cũng trở nên khỏe khoắn uy lực hơn: “Nếu mà đập Thanh Môn có thể hoàn thành nội trong năm nay, năm mươi vạn dặm châu thổ của ba con sông Kỳ, Tạ, Diệp sẽ được tưới tắm dồi dào, đất đai màu mỡ, ruộng đồng phì nhiêu, sản lượng lúa nước ước chừng sẽ tăng gấp ba lần!”

Thích Vô Ưu không giấu xúc động: “Việc này đúng là tạo phúc vạn dân, công lao muôn thuở, vất vả cho Hoàng Phủ đại nhân quá.”

“Đâu có đâu có…” – Hoàng Phủ xấu hổ xua tay, “Hạ quan có đáng là gì, công tử mới thực sự là vì nước lao tâm lao lực!”

Chợt lưỡng lự mất một lúc, “Thích quân sư, hạ quan có một việc vẫn không hiểu được, mong Thích quân sư chỉ giáo giúp.”

“Hoàng Phủ đại nhân cứ nói đừng ngại.”

“Sau khi Hầu gia đăng cơ, công tử lấy thân phận gì để đối diện với thiên hạ?”

Vấn đề nhạy cảm khiến Thích Vô Ưu cũng không khỏi giật mình nhíu mày. Phương Quân Càn sau khi đăng cơ sẽ trở thành chủ nhân một nước, là quân vương chí tôn vô thượng, với ngạo khí của công tử Vô Song, làm sao có thể bắt mình miễn cưỡng cúi đầu phục tùng người khác. Vậy thì đến lúc đó, y sẽ lấy tư cách, lấy thân phận gì để ở bên cạnh Phương Quân Càn?

Hiền thần, tri kỷ, bằng hữu hay là tình nhân?

Họ sở dĩ có thể chấp nhận mối tình bội nghịch luân thường thế sở bất dung của hai nam tử chính là vì họ toàn tâm toàn ý sùng bái nhị vị nam nhân tuyệt thế này, hết thảy thâm tình hậu ý của hai người đó, họ là những người chứng kiến từ đầu đến cuối.

Nhưng mà, họ có thể chấp nhận, không có nghĩa là tất cả thiên hạ đều có thể chấp nhận.

Thích Vô Ưu cười khổ: “Hoàng Phủ đại nhân, vấn đề ngài đưa ra quả thực có chút nhạy cảm…”

“Mong Thích quân sư chỉ giáo giúp.”

“Vô Ưu lúc đầu đối với chuyện này cũng từng có một thời gian dài hoang mang bất định. Cũng như tuyệt đại đa số người khác, Vô Ưu không thể nào thoát khỏi những ràng buộc của luân lý thế tục, Thích Vô Ưu ta nào phải người siêu thoát đến vậy!”

“Sau khi công tử hồi kinh để xử lý việc cầu thân của Thuần Dương công chúa, mấy tháng sau đó Tiểu hầu gia một mình một ngựa trở về kinh thành tìm người. Rất nhanh, Bát Phương quân lại nghe tin Tiểu hầu gia công nhiên bày tỏ tình cảm của mình với công tử ngay tại Kim Loan điện… Lúc đó Thích mỗ cũng kinh ngạc ngẩn người. Thích mỗ từ sớm đã biết Tiểu hầu gia yêu mến công tử, nhưng không ngờ hầu gia lại có thể đem tình cảm trái ngang của mình công bố thiên hạ, ồn ào đến nỗi không có ai là không biết. Thích Vô Ưu vì hai người họ mà chúc phúc, song làm sao ngăn được lòng mình xót xa. Nam nhân kỳ tài kiêu ngạo đỉnh thiên lập địa như Hầu gia, phải có bao nhiêu quyết tâm mới dám ở trước mặt nhân thế thừa nhận sự thật rằng mình đã yêu một nam tử? Nam nhân tuyệt thế vô song thanh quý không chút tỳ vết như công tử, phải có bao nhiêu dũng khí để tiếp nhận sợi chỉ đỏ mà nam tử khác buộc lên tóc mình… Những người khác không thể nào hiểu, với hai con người trí tuệ tuyệt luân, xuất sắc ưu việt ấy, nếu không phải vì quá yêu sâu nặng, tội gì phải làm khổ mình, làm những việc bội lý bại luân như thế trước mặt thiên hạ?”

Trút ra được gánh nặng đeo đẳng ứ đọng bấy lâu, Thích Vô Ưu không ngại nói luôn một tràng không nghỉ, dừng một chút để thở, đoạn thong thả tiếp tục, cũng không biết là nói cho Hoàng Phủ hay nói cho chính mình nghe nữa.

“Cho đến lúc tin tức Tiểu hầu gia phải đại hôn truyền về Bát Phương thành, Thích mỗ vẫn không thể tin là sự thật. Thích mỗ thủy chung không tưởng tượng được, nếu như Tiểu hầu gia phải cưới vợ sinh con, người con gái nào xứng đáng với người, người con gái nào có đủ tư cách sóng vai sánh đôi cùng người, kiêu hãnh tuyên bố với thế nhân ‘Chàng là phu quân của ta’? Hầu gia khí phách, thông tuệ, tà mị, công tử đạm mạc, ôn nhuận, cơ trí… Hoàn hảo, toàn mỹ như bọn họ, khiến người khác quá sức hổ thẹn.”

“Thích Vô Ưu bây giờ mới kinh ngạc nhận ra, nếu hai người đã yêu thương sâu đậm như thế, hà tất phải tính toán suy xét đa sự? Chỉ có công tử mới có thể khiến Hầu gia khom mình ôm vào lòng, cũng chỉ có hầu gia mới có thể cho công tử che chở cùng yêu thương. Dưới gầm trời này cũng chỉ có hai người họ mới xứng đáng sóng vai đồng hành, hào quang cùng tỏa rạng mà không phủ mờ lẫn nhau.”

Thích Vô Ưu từ tốn nói rõ từng câu từng chữ: “Vô Ưu cảm thấy, công tử cùng hầu gia đã độc thân nhiều năm như thế, giả như có thể duy trì mãi cuộc sống như hiện nay, cũng tốt hơn là trải qua một đời quạnh hiu cô độc, hoang lạnh trống trải không chỗ tựa nương. Nam tử như thế, trên đời này còn có thể tìm ra một ai khác xứng đôi hơn họ nữa không?”

Hoàng Phủ Cổn Vũ bỗng nhiên nắm tay áo Thích Vô Ưu kéo kéo, Thích Vô Ưu căng thẳng, vội vội vàng vàng nín bặt chủ đề đàm thoại kinh thế hãi tục ấy. Từ từ xoay đầu lại, một nữ nhân bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, đang từ trong bóng râm của cổ thụ bước ra. Tóc đen vấn cao, mày ngài mắt phượng, làn thu thủy mênh mang sóng sánh ngọc quang, tuy áo gấm mẫu đơn đỏ thắm tinh xảo sang trọng phủ lên thân người, nhưng lại chẳng thể nào giấu được sắc diện nhợt nhạt như sương như khói.

Chính là Nghị Phi Thuần.

Đầu lưỡi Thích Vô Ưu đắng ngắt: mấy lời này, người không nên nghe nhất đều đã nghe hết cả rồi.

Hoàng Phủ Cổn Vũ cung tay hành lễ: “Hạ quan có việc quan trọng không tiện ở lâu, công chúa xin cứ thong thả tự nhiên, hạ quan đi trước một bước.” Nói rồi tiếp tục vác mớ đồ án lỉnh kỉnh co chân chạy biến.

Ai cũng nói cái gì thỏ chết thì giết chó, hết chim thì vứt cung, Thích Vô Ưu ủ ê nhận ra mình lúc này chẳng khác gì con chó xúi quẩy hay chiếc cung vô dụng kia là mấy.

Thích quân sư hít sâu một hơi trấn tĩnh, tiếp đó, đổi sang bộ dạng hết sức cung kính cung tay hành lễ với Thuần Dương công chúa: “Hạ quan cũng có việc quan trọng…”

“Thích quân sư, Thuần Dương chỉ là muốn biết Hầu gia đã đi đâu thôi!”

À ha, không phải tìm ta tính sổ là tốt rồi.

Thích Vô Ưu một hơi thở phào, nhanh nhảu đáp: “Hôm nay Liễu Trần phương trượng thuyết pháp tại Đại Tướng Quốc tự, Hầu gia tranh thủ lúc rảnh rỗi đã đến đó rồi.”

“Là cùng đi với Tiếu công tử có phải không?”

Thích quân sư tức thì ngớ người. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, Thích Vô Ưu trong lòng vốn hiểu rất rõ.

Cũng tương tự như, có một số việc cho dù không nói ra, nhưng kẻ khác cũng có thể từ trong biểu hiện ấp úng khó xử của họ mà phỏng đoán được.

Giống như Nghị Phi Thuần lúc này vậy.

Thuần Dương công chúa nhỏ nhẹ mỉm cười: “Bổn cung không sao, Thích quân sư đang có việc quan trọng bên người cứ tự nhiên đi trước, bổn cung không tiễn.”

Vô Ưu quân sư làm như sợ nàng đổi ý, hấp tấp luôn miệng, “Hạ quan cáo từ.” rồi ba chân bốn cẳng tháo chạy thoát thân.

Nàng rất nhạy cảm nhận ra, không hề có ai thừa nhận mình là thê tử của Phương Quân Càn, cho dù nàng chính là do hắn tam môi lục sính (2), kiệu tám người khiêng đường hoàng đưa về phủ làm chính thất. Theo lý mà nói, bọn họ nên tôn xưng mình một tiếng ‘phu nhân’ mới phải. Vậy mà, bất luận là Hoàng Phủ Cổn Vũ hay là Thích Vô Ưu đều chỉ dùng tức vị ‘công chúa’ để xưng hô mà thôi.

Công chúa… Thuần Dương công chúa của Liêu Minh…

Nghị Phi Thuần thẫn thờ đứng lặng trong hoa viên, chân vô thức đạp lên vạt cỏ đã héo rũ. Những bông tuyết phất phơ trong không trung tựa như lông ngỗng nhẹ mềm đáp lên hoa mẫu đơn đài các lộng lẫy thêu tinh xảo trên gấm đoạn, nhưng rốt cuộc, chỉ giống như lệ ứa trên những cánh hoa…

“Aa… Tiếu Khuynh Vũ…”

Đại Tướng Quốc tự, vẫn là khói hương nghi ngút, Phật hiệu râm ran. Không biết bao nhiêu thiện nam tín nữ chẳng ngại thiên lý dặm trường mà đến đây, chính là để được nghe tông sư Phật giới Liễu Trần phương trượng đăng đàn thuyết pháp.

Liễu Trần mình khoác cà sa, trên gương mặt hiền từ nổi bật lên đôi mày cùng chòm râu trắng như cước, giữa trời mưa tuyết ngồi trên đàn cao ung dung thuyết pháp, thanh âm từ tốn mà âm vang, lan xa bốn phía, bao phủ chúng nhân trong một cảm giác ẩn ẩn hiện hiện, bảng lảng mơ hồ mà tràn trề chan chứa huyền cơ.

Liễu Trần nói: “Có kết thúc mới có khởi đầu, có chết mới có sống, trong cõi loạn vẫn có trước sau, tận bước đường cùng sẽ nhìn ra đường sống, từ không mà có, đang có lại hóa không. Thế sự vạn vật đều có nhân có quả, trời đất vũ trụ luân chuyển tuần hoàn. Trong cõi hư không, tâm niệm trùng trùng, chấp niệm ngổn ngang, tự kỷ cuồng vọng…”

Liễu Trần nói đến đó, đột nhiên nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên nhìn quanh quất, liền thấy Phương Quân Càn và Tiếu Khuynh Vũ ở phía xa xa cũng đang lắng nghe mình thuyết pháp. Giữa phong giữa tuyết, một thân hỏa hồng nhức mắt, một mạt bạch sắc thanh nhuần hiển hiện thật rõ rệt cảm giác cô đơn tịch mịch.

Liễu Trần cảm giác, sự cô độc của Tiếu Khuynh Vũ như đã thấm sâu vào tận xương của Phương Quân Càn rồi.

Ở họ, có tài trí khiến người kinh hãi, có tài hoa quán tuyệt thế nhân, vậy nên càng không thể phủ nhận, so với bất kỳ ai lại càng cô liêu, đơn độc.

“Phương Quân Càn, ngài có biết là, ngay cả Phật môn từ bi khoan dung nhất cũng nghiêm cấm đồng tính tương luyến…”

Phương tiểu hầu gia vuốt ve, chỉnh lại chiếc áo lông cừu trắng muốt cho y, ôn nhu nói: “Bổn hầu không tin thần phật.”

Tiếu Khuynh Vũ trước sau chỉ cười, không đáp.

Sau khoảng nửa canh giờ, hội thuyết pháp cũng kết thúc, Liễu Trần cung kính mời hai người vào hậu viện mạn đàm.

Chủ khách an tọa, chạm môi nhấp trà, đôi mắt già lão mà tinh anh của Liễu Trần chăm chú quan sát Phương Quân Càn đã nhiều năm không gặp.

Phương tiểu hầu gia thấy vậy tự trào: “Bổn hầu cũng già rồi nhỉ?”

Liễu Trần chắp tay, giọng nghiêm túc: “Hầu gia năm nay mới hai mươi ba, hoa niên phơi phới tựa nắng mai vừa rạng, có lẽ nào lại nói là già được? Lão nạp chẳng qua là cảm thấy… Lần nay gặp lại, Hầu gia lại càng thêm… hoàn mỹ, thâm trầm, vô pháp công kích, lý giải.”

Phương Quân Càn mỉm cười, hiểu được câu nói vừa rồi của Liễu Trần cũng không giấu vài phần thành ý.

“Hầu gia chí tại tứ phương, vận khí hưng thịnh, tương lai chắc chắn rồng lượn cửu thiên. Song thiên hạ chúng sinh bi ai thống khổ, mong Hầu gia ngày sau quân lâm thiên hạ hãy cúi mắt trông coi, đối xử bình đẳng công bằng, lấy đôi mắt từ bi mà thấu suốt, lấy cái tâm từ bi mà xót thương, chúng sinh đại phúc đại hạnh, thiên hạ đại phúc đại hạnh.”

Lời của Liễu Trần vô cùng thành khẩn, tâm ý sâu xa, Phương Quân Càn chung quy cảm thấy từng câu từng chữ của vị sư già đều có ý trong lời, cố ý như để nói riêng cho mình nghe, trong đầu linh quang như đom đóm lập lòe, chỉ là mơ mơ hồ hồ, như gần mà lại như xa, nhất thời không có cách nào nắm bắt.

Thở dài một hơi: “Phương Quân Càn vốn là người trần mắt thịt, mù mịt mơ hồ, bất quá chỉ là biết thời biết thế, chớp lấy thời cơ, thành đại sự, tại ngôi cao. Nói dễ nghe là nhất thế kiêu hùng, nói khó nghe là loạn thần tặc tử. Thời này thiên hạ đại loạn, bình thường tục vật phồn đa (3), chẳng khi nào không có ruồi nhặng bu quanh tranh quyền đoạt lợi, nội tâm khó lòng mà thanh tĩnh, Liễu Trần đại sư lại còn muốn cùng ta nói chuyện ‘thiền’? Bổn hầu lục căn bất tịnh, ‘thiền’ với ta mà nói quả thực rất khổ sở, đại sư chẳng lẽ muốn bổn hầu đã thê thảm lại càng thê thảm hơn sao?”

Đoạn quay đầu sang công tử Vô Song bên cạnh: “Khuynh Vũ mấy năm nay, ngay cả một điểm nhỏ cũng không thay đổi.” Phương tiểu hầu gia nhìn chăm chú khuôn mặt của Vô Song công tử, quả thực, đầu mày cuối mắt hoàn toàn không khác khi xưa, chẳng hằn chút dấu tích nào của năm tháng, không khỏi lắc đầu, “Trời xanh thật hậu ái Khuynh Vũ.”

—oOo—

(1): Trích trong Hán thư: ‘Quốc dĩ dân vi thiên, dân dĩ thực vi thiên, thực dĩ nông vi bản’ có nghĩa là: đất nước lấy dân là trọng, dân lấy cái ăn làm trọng, trong cái ăn thì nông nghiệp chính là căn bản

Về sau câu ‘Dân dĩ thực vi thiên’ được tách ra làm một thành ngữ riêng biệt và có nhiều người nói trại ra thành ‘Dân dĩ thực vi tiên’ (dân lấy cái ăn làm đầu), ý nghĩa cũng không mấy sai biệt.

(2): Tam môi lục sính: còn gọi là ‘tam thư lục lễ’ là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.

Tam thư: là ba loại văn bản sẽ được hai bên trao đổi theo những thời điểm nhất định. (thời nay thì chỉ còn mỗi một loại là ‘giấy đăng ký kết hôn’ thôi)

Sính thư: trao đổi khi đính hôn.

Lễ thư: trao đổi sau khi đính hôn.

Nghênh thư: nhà trai trao cho nhà gái khi rước dâu.

Lục lễ: sáu bước tiến hành hôn lễ.

Nạp lễ: nhà trai chuẩn bị lễ vật, cậy người mối đến đặt vấn đề với nhà gái.

Vấn danh: nhà trai viết tên họ, ngày tháng năm sinh của người nam lên thiệp hồng, nhờ người mối đưa đến nhà gái, nếu nhà gái ưng thuận kết thân, cũng sẽ ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của người nữ lên thiệp hồng, sau đó gửi cho thầy tướng số để tính bát tự cho đôi trẻ.

Nạp cát: sau khi đã có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự.

Nạp trưng: đính hôn.

Thỉnh kỳ: chọn ngày tốt làm đám cưới.

Nghênh thân: đúng ngày lành tháng tốt, tân lang đến nhà tân nương chính thức rước về nhà mình.

(3) Tục vật phồn đa

Tục: Phong tục tập quán

Vật: Tài vật, vật chất

Câu này có thể hiểu là ‘thế gian đa sự’, thế gian vốn có thiên hình vạn chủng loại sự việc, vây bủa cuộc sống con người, làm người ta phải phiền não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.