Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 114: Quyết định của Vô Song



Liên Cừ đem toàn bộ vấn đề, đều kéo ra.

Trong lúc nhất thời, Tần Vô Phong và Tần Vô Song, đều bắt đầu khó xử.

Tần Vô Song lo lắng Vân Khuynh và hài tử trong bụng Vân Khuynh, không muốn rời đi, rồi lại sợ Tần Vô Phong không thể lấy được lam ngân hoa.

Tần Vô Phong muốn đi Liệt Phong quốc, nhưng cũng sợ không lấy được lam ngân hoa, ở lại, hắn cũng biết hắn không phải Vân Khuynh kỳ vọng, cho nên, hắn cũng cực kỳ mâu thuẫn.

Liên Cừ từ lâu đã biết Vân Khuynh mệnh phạm đào hoa, tình kiếp trọng trọng, tâm ý của Tần Vô Phong, hắn cũng là nhìn ở trong mắt, đồng thời có ý định thành toàn.

Nếu như kiếp này Vân Khuynh nhất định phải cùng một chỗ với nhiều người, hắn mong muốn biểu ca của hắn, có thể đạt được tâm nguyện, nhận được hạnh phúc.

“Vấn đề gì đó, cũng không quan trọng bằng Vân Khuynh và hài tử trong bụng Vân Khuynh...

Chúng ta không thể mạo hiểm, chỉ có thể lựa chọn biện pháp có lợi nhất cho Vân Khuynh

Vô Song đi lấy lam ngân hoa!!!”

Tần Vô Phong và Tần Vô Song vẫn như cũ trầm mặc, bọn họ không thể đơn giản hạ quyết tâm.

Liên Cừ thở dài một tiếng:

“Mà thôi, mặc kệ hai người các ngươi ai đi, sớm nhất cũng là sáng sớm ngày mai xuất phát, đêm nay các ngươi suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc là ai đi!!!

Thời gian suy xét một buổi tối, hẳn là cũng đủ để họ lựa chọn.

Trong công việc, Tần Vô Song và Tần Vô Phong cho tới bây giờ cũng không phải người dài dòng không dứt khoát.

Cho nên hai huynh đệ nghe xong Liên Cừ nói, đều gật đầu, đồng ý.

Sau khi bàn bạc, ba người liền tản đi, Tần Vô Song mang theo tâm tư phức tạp trở lại ‘Phù phong các’.

Vân Khuynh vẫn quan sát hắn, nhưng dù sao cũng không thể từ trên khuôn mặt hắn nhìn ra chuyện gì.

Tần Vô Song có vẻ có chút trầm mặc, Vân Khuynh nhíu mày, bắt đầu trở nên bất an, nhưng Tần Vô Song không mở miệng, y cũng trầm mặc.

Thẳng đến khi tắt đèn, đi ngủ.

Tần Vô Song giống như bình thường, ôm Vân Khuynh, gắt gao ôm y, thế nhưng, trong lòng ôm người hắn yêu nhất, hắn vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Hắn không thể ngủ, Vân Khuynh tự nhiên cũng là không ngủ.

Im ắng trầm mặc hơn nửa canh giờ, Vân Khuynh thở dài một tiếng, tựa đầu lên ngực Tần Vô Song, ôm thắt lưng hắn, mở miệng nói:

“Vô Song...”

Tần Vô Song nhẹ nhàng chậm chạp vỗ lưng y:

“Khuynh nhi, cũng không ngủ sao...”

Đầu Vân Khuynh cọ cọ trước ngực Tần Vô Song:

“Vô Song, rốt cuộc người kia đã làm gì cơ thể của ta. Trạng huống hiện tại của ta, rốt cuộc là thế nào???”

Tay Tần Vô Song dừng một chút, thở dài nói:

“Ta chỉ biết là không gạt được ngươi, Khuynh nhi...

Trong cơ thể ngươi, bị người hạ một loại cổ, chúng ta trong vòng ba tháng, phải giải trừ được cổ này.”

Vân Khuynh mím môi, ở trong trí nhớ của y, đời trước, hình như đã từng nghe qua loại sinh vật này.

Là một thứ thần bí quỷ dị lại ác độc khiến con người ta sợ hãi không gì sánh được.

“Cổ đó, có tác dụng gì.”

Đôi mắt Tần Vô Song trong bóng đêm lóe ra thương tiếc, giọng điệu lại không có biến hóa quá lớn:

“Không phải loại cổ lợi hại gì, chỉ là hấp thu tinh lực của ngươi, khiến ngươi càng ngày càng suy yếu...”

Tha thứ cho lời nói dối thiện ý của hắn, hắn chỉ là vì không muốn Vân Khuynh lo lắng hài tử bọn họ mà thôi.

“Thực sự chỉ là như vậy???”

Tần Vô Song cười khổ hai tiếng:

“Cái gì chỉ là như vậy. Chờ nó hút hết tinh lực của ngươi, ngươi chẳng phải là mất mạng hay sao???”

“Ách...”

Vân Khuynh ngẩn người:

“Đúng vậy... Vô Song không phải nói trong ba tháng giải trừ là được sao... Lẽ nào rất khó khăn???”

“Đó... đó là chuyện ta hiện tại, khó quyết định nhất...”

“Có chuyện gì khó xử vậy???”

“Khuynh nhi... Muốn giải trừ cổ này, cần một loại dược thảo, nhưng dược thảo kia, lại ở nơi rất xa...”

Tần Vô Song tinh tế nói chuyện lam ngân hoa cho Vân Khuynh, cùng với chỗ khó xử của hắn.

Vân Khuynh nghe xong cười khẽ hai tiếng, trong bóng đêm thưởng thức sợi tóc đen tuyền của Tần Vô Song:

“Vô Song, ngươi đi đi.”

“Nhưng ta, lo lắng ngươi...”

“Vô Song... Ta trải qua nhiều năm đều như vậy, so với lúc này còn gian khổ hơn nhiều, không có ngươi ta vẫn phải đối mặt, huống hồ là hiện tại, mọi người trong Tần phủ đối tốt với ta như vậy...

Ngươi sau khi đi, Liên Cừ biểu ca, đại ca, bọn họ nhất định sẽ thay ngươi chiếu cố ta thật tốt...”

“Ta không nỡ rời khỏi ngươi...”

Tần Vô Song như trước có chút chần chờ.

Trong bóng tối khóe miệng Vân Khuynh cong lên càng cao, cúi đầu mở miệng:

“Vô Song... Ở cùng nhau quá lâu sẽ chán... Tiểu biệt thắng tân hôn...”

Tần Vô Song cam kết.

Hắn và Vân Khuynh, lúc nào cũng khắc khắc, đời đời kiếp kiếp cùng một chỗ, hắn cũng sẽ không chán.

Thế nhưng, Vân Khuynh nói rất đúng, hắn sau khi đi, Liên Cừ và Tần Vô Phong nhất định sẽ chiếu cố tốt Vân Khuynh.

Thế nhưng đại ca và Vân Khuynh...

Không...

Vân Khuynh mang thai hài tử của hắn, hắn có thể nào nghĩ như vậy...

Nếu thế, vậy để hắn đi!

Đi Liệt Phong quốc lấy lam ngân hoa!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.