Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 124: Hồi Xuân dược đường



Bầu trời như trước bay bay bông tuyết sáu cạnh nho nhỏ, dường như lúc nhìn vào đất trống, Tần Vô Phong ôm Vân Khuynh lấy tốc độ cực nhanh phóng qua từng cái nóc nhà.

Duy nhất không giống lúc đi, chính là bởi vì hai người phía sau bọn họ, tốc độ chậm không ít.

Chờ đến khi bọn hắn trở lại Giang thành, đã đến gần buổi trưa.

Trong tâm tư kinh ngạc của Vân Khuynh, Tần Vô Phong dĩ nhiên mang theo bọn họ trực tiếp tiến nhập một viện tử xa lạ.

“Nơi này là...”

Vân Khuynh trừng mắt nhìn, hiếu kỳ không gì sánh được.

“Dược phô ( hiệu thuốc) lớn nhất Giang thành, lệ thuộc Tần gia ‘Hồi Xuân đường’. Dược mấy ngày nay ngươi dùng trên cơ bản đều đến từ đây.”

Tần Vô Phong hết sức giải thích.

Vân Khuynh gật đầu:

“Ta nghe Vô Song nói qua, đại ca, Vô Song và tam đệ ba người, đại ca chủ quản thương trường, Vô Song chủ quản triều đình, tam đệ chủ quản võ lâm, ‘Hồi Xuân đường’ này chính là đại ca chủ quản đúng không!”

Tần Vô Phong vừa ôm Vân Khuynh hạ xuống, mấy cái bóng dáng từ bốn phía trong sân xoát xoát nhảy ra, hạ xuống, sắp xếp chỉnh tề, lặng yên không tiếng động.

Những người này đều mang theo nhân bì diện cụ trắng như tuyết, một thân tuyết bạch, ẩn trong các góc bị tuyết trắng bao trùm căn bản không thể phát hiện.

Thấy những người này, Vân Khuynh bỗng nhiên cảm giác hàn khí xâm thân, không phải khí trời lạnh, mà là một loại lạnh lẽo phát ra từ trong khung, sát khí!!!

Ngón tay y bỗng nhiên níu chặt, chăm chú lôi kéo quần áo Tần Vô Phong.

Tần Vô Phong cúi đầu, trấn an lắc đầu với Vân Khuynh, sau đó cẩn thận buông Vân Khuynh, từ trong lòng móc ra một lệnh bài.

Lệnh bài màu vàng kim, mặt trên chạm rỗng điêu khắc một con kim long tinh xảo, trên thân kim long có tự thể đặc biệt của Huỳnh Quang viết ra chữ ‘Tần’.

Những người đó vừa thấy lệnh bài liền lập tức xoát xoát biến mất, bọn họ từ khi xuất hiện đến khi biến mất, không có kẻ nào nói một câu, giống như bọn họ xuất hiện, chỉ là một cái ảo giác của Vân Khuynh.

Đi theo phía sau bọn họ là người áo lam ôm chủ tử của hắn, từ phía sau đi tới, khiếp sợ trông thấy lệnh bài trong tay Tần Vô Phong, sắc mặt mơ hồ trắng bệch:

“Ngươi... Các ngươi... Là ‘Ám hoàng’?”

Đó là lệnh bài ‘Ám hoàng’, trong thiên hạ chỉ có ba cái, giống nhau như đúc, được Tần Vô Phong tam huynh đệ tùy thân mang theo.

May mắn người áo lam chỉ là một thị vệ, nếu là chủ tử của hắn, nhất định sẽ biết ‘Ám hoàng’ ngụ ý cái gì, đây không chỉ là một cái tượng trưng không thể vượt qua cho tất cả thế lực ngoài sáng trong tối của Huỳnh Quang.

Mà còn là tượng trưng nắm giữ một nửa Huỳnh Quang, cùng thiên tử triều đại đương thời chia đôi thiên hạ.

Tần Vô Phong lạnh lùng liếc nhìn hắn:

“Tốt nhất đem miệng của ngươi, ngậm lại cho ta một chút.”

Nói xong mang theo Vân Khuynh đẩy ra một gian nhà trong hậu viện ‘Hồi Xuân đường’, thị vệ áo lam kia thật lâu mới hồi thần.

Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tần Vô Phong ở trong phòng mới lấy lại tinh thần, ôm chặt công tử nhà mình đi vào theo.

Mấy người vừa đi không được bao lâu, một người áo xám vội vã đi đến, trông thấy Tần Vô Phong, lập tức hành lễ:

“Đại công tử...”

Tần Vô Phong đưa tay đỡ lấy:

“Không cần đa lễ, Nam đường chủ đi chuẩn bị một ít noãn lô tới trước ——

Cố gắng chuẩn bị nhiều một chút.”

Nam Liệt gật đầu lập tức lui xuống.

Vân Khuynh tự nhiên biết Tần Vô Phong phân phó như thế là vì ai, trong lòng ấm áp dào dạt, một cổ tư vị thuộc về hạnh phúc vây quanh y, tựa như ở trong lòng Tần Vô Phong, ấm áp không thể tin nổi ——

Đây, đây là sủng nịch của đại ca đối với tiểu đệ sao?

Nếu như quả thật là vậy, Vô Song và Vô Hạ cũng quá hạnh phúc.

‘Hồi Xuân đường’ đường chủ Nam Liệt đi xuống sau, Tần Vô Phong nói với thị vệ áo lam:

“Đem công tử nhà ngươi thả ở trên giường, một hồi ta sẽ tìm người bắt mạch giải độc cho hắn.”

Lam Hiên gật đầu:

“Cảm tạ ‘Ám hoàng’ đại nhân.”

Lúc này hắn rốt cục hiểu vừa rồi Tần Vô Phong vì sao cứu người không cần hồi báo.

Đích xác, lấy thân phận ‘Ám hoàng’, muốn làm cái gì mà không được?

Nếu như thực sự làm không được, hắn cũng nhất định làm không nổi, thậm chí ngay cả công tử nhà hắn cũng không nhất định có thể làm được.

Từ khi biết thân phận Tần Vô Phong sau, Lam Hiên lập tức thận trọng hơn.

Vân Khuynh ngồi ở một bên, xoa xoa bàn tay trắng noản nhỏ bé của mình, chờ Nam Liệt đem noãn lô tới.

Tần Vô Phong ở một bên liên tiếp nhìn y, hận không thể kéo tay của y giấu ở trong lòng truyền hơi ấm.

May là tốc độ của Nam Liệt không tính chậm, lập tức mang theo bốn năm hạ nhân, cầm theo bốn cái noãn lô, phân biệt đặt ở bốn góc gian nhà, trong tay Nam Liệt cũng cầm một cái noãn lô màu đồng khéo léo tinh xảo, đưa cho Tần Vô Phong ——

Hóa ra hắn tưởng Tần Vô Phong sợ lạnh?

Tần Vô Phong không nói cái gì chỉ là gật đầu, kết quả cầm lấy noãn lô đưa cho Vân Khuynh.

Nam Liệt lúc này mới ngẩng đầu quan sát Vân Khuynh, đại công tử nhà hắn lãnh túc là chuyện các vị đường chủ chủ quản khắp nơi đều biết, người nào dĩ nhiên có thể khiến cho đại công tử nhà hắn để bụng như vậy?

Lần này vừa nhìn, ánh mắt liền khó mà thu về.

Là một thiên hạ thanh linh ôn nhuận tuyệt mỹ trong sáng, một thân quần áo tầng dày, cùng với chiếc áo choàng to lớn không chỉ không lộ vẻ béo mập, nhìn qua trái lại khả ái dị thường.

Khuôn mặt xinh đẹp nho nhỏ, lông mày nho nhỏ, cái mũi nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ, đôi mắt lại là to đẹp sáng sủa, bọc trong một tầng lại một tầng y bào mang theo lông tơ màu trắng, giống như là một người tiểu oa nhi.

Đương nhiên ——

Chỉ là nhìn qua như vậy mà thôi.

“Khụ khụ khụ...”

Ngón tay thon dài của Tần Vô Phong nắm lại thành đấm, đặt ở khóe miệng ho nhẹ, sắc mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước lạnh.

Trong lòng Nam Liệt đánh một cái giật mình, hắn thế nào đứng trước mặt đại công tử, cứ như vậy nhìn chằm chằm người của đại công tử?

Ở trong lòng kiểm điểm một chút, Nam Liệt càng thêm nơm nớp lo sợ mở miệng nói:

“Đại công tử còn có phân phó?”

Tần Vô Phong cau mày, ánh mắt dời về phía giường, thanh âm biếng nhác mang theo lãnh ý:

“Bên kia có người trúng độc, ngươi đi nhìn cho hắn.”

Đường chủ ‘Hồi Xuân đường’, y thuật tự nhiên không tầm thường, hơn nữa Tần Vô Phong cũng không có hứng thú bắt mạch cho người khác.

“Vâng.”

Nam Liệt sau khi trả lời liền bước đến phía giường, thị vệ Lam Hiên sắc mặt tái nhợt, thân thể cũng lung lay sắp đổ, nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ chống tay đứng ở bên.

Nam Liệt nhìn hắn:

“Ngươi cần nghỉ ngơi.”

Lam Hiên gật đầu:

“Ta biết, thế nhưng bên người công tử chỉ có một mình ta, ta muốn thấy công tử tốt lên rồi mới đi.”

Nam Liệt quay đầu lại nhìn Tần Vô Phong ngồi ở một bên, âm thầm suy tư, nếu đại công tử nhà hắn thành cái dạng này nằm ngay đơ trên giường, hắn có thể trung thành như vậy không?

Đáp án  là khẳng định, những đường chủ bang chủ chủ quản các nơi bọn họ, đều là Tần Vô Phong một tay đề bạt dạy dỗ.

Đối với Tần Vô Phong bọn họ là kính nể thần phục phát ra từ nội tâm, Tần Vô Phong nếu như muốn mệnh bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không nháy mắt một cái đem mệnh đưa cho Tần Vô Phong.

Khóe miệng chậm rãi tràn ra mỉm cười, hắn thu hồi tư tự bắt đầu bắt mạch cho người ngân bào trên giường.

Một bả mạch này, khiến toàn bộ tâm tình ung dung của hắn bay sạch.

Nam Liệt chau mày, nhìn Lam Hiên ở một bên kinh hồn táng đảm.

Vân Khuynh hiếu kỳ nhìn bọn họ đợi kết quả, ánh mắt Tần Vô Phong còn lại là hơn phân nửa đều đặt ở trên người Vân Khuynh, hắn đã quen lúc nào cũng khắc khắc đem Vân Khuynh tập trung ở trong vòng đường nhìn của mình.

“Thế nào?”

Qua một lát còn không thấy Nam Liệt mở miệng, Tần Vô Phong rốt cục mở lời.

Nam Liệt thu tay, có chút chần chờ, nói với Tần Vô Phong:

“Có điểm phiền toái nhỏ.”

“Phiền phức gì?”

“Khụ khụ khụ, đại công tử, công tử này trúng độc, không phải độc gì lợi hại, mà là...”

Tần Vô Phong giận tái mặt:

“Nam Liệt, từ khi nào ngươi nói chuyện cũng trở nên không lưu loát như vậy?”

Nam Liệt ho nhẹ một tiếng, thành thành thật thật nói:

“Đại công tử, vị công tử này trúng là tình ti.”

“...”

Tần Vô Phong câm nín, qua một lát mới nói:

“Ta đã biết, ngươi đi xuống chuẩn bị một gian phòng cho hai người bọn họ, ở trong đặt nhiều noãn lô một chút.”

“Vâng.”

Nam Liệt lui xuống, độc đã biết là cái gì, như vậy chuyện khác đã không liên quan tới hắn.

“Tình ti? Đó là cái gì, rất lợi hại sao?”

Lam Hiên lo lắng hỏi.

Tần Vô Phong nhìn Lam Hiên, lại nhìn nam tử ngân bào trên giường mở miệng nói:

“Ngươi đi theo bên người công tử nhà ngươi đã bao nhiêu năm?”

Lam Hiên thoáng trầm tư:

“Gần mười năm.”

“Tốt.”

Tần Vô Phong gật đầu:

“Như vậy, ngươi liền canh giữ bên cạnh công tử nhà ngươi, chăm sóc hắn cho tốt, đâu cũng không được đi, ta cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào đến quấy rối các ngươi.”

“Cái này...”

Đây là ý gì?

Lam Hiên có chút kỳ quái:

“Như vậy, ám hoàng đại nhân, tình ti rốt cuộc có gây tổn hại gì cho công tử nhà ta không?”

Tần Vô Phong lắc đầu:

“Công tử nhà ngươi không sao, một hồi Nam Liệt sẽ đưa giải dược tới, ngươi chỉ cần một tấc cũng không rời canh giữ ở bên người công tử nhà ngươi là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.