Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 159: Tâm tính Liên Duyệt



“Nương.”

Tần Vô Phong khẩn trương kêu lên: “Chuyện này không liên quan đến Vân nhi, ngươi đừng làm khó Vân nhi.”

Ánh mắt Liên Duyệt càng thêm không vui: “Cái gì là làm khó Vân nhi? Ta là loại người không hiểu chuyện như vậy sao?”

Tần Vô Phong ngậm miệng, buông mi không nói.

Tần Du Hàn mắt thấy nương tử của mình cũng bắt đầu thống nhất con đường phản đối với mình, trong lòng không khỏi buông lỏng, lại bắt đầu chất vấn Tần Vô Phong: “Vô Phong, Vô Hạ không phải nói ngươi không ở nhà sao, vì sao ngươi hiện tại lại ở nhà...

Vô Hạ cũng nói Vô Song dẫn thê tử của hắn đi ra ngoài, nhưng ngươi lại nói vào đêm giao thừa, cũng chính là tối hôm qua huých y...

Như vậy, có phải là, ngươi và thê tử Vô Song vẫn luôn ở Tần gia? Nói cái gì đi ra ngoài, chỉ là tránh thoát tai mắt của người khác đúng không?”

Không hổ là lão đại chân chính Tần gia, Tần Du Hàn đem toàn bộ mọi chuyện, dạo qua một vòng ở trong đầu liền nghĩ thông rất nhiều chuyện.

Tần Vô Phong mím môi, không mở miệng giải thích, chỉ là tiếp tục thỉnh cầu: “Đa nương, thỉnh các ngươi thành toàn, ta là thật tâm yêu Vân nhi.”

“Thế nhưng y không thương ngươi... Tiểu Phong, ngay cả chính ngươi cũng nói y không thương ngươi, ngươi cần gì phải đến thỉnh cầu chúng ta thành toàn???”

Liên Duyệt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tần Vô Phong, có chút yêu thương thở dài một tiếng: “Tiểu Phong, nếu như đúng theo lời của ngươi, người Vân gia kia, là một hài tử tốt, y thân là thê tử của Vô Song, lại bị ngươi bính, hẳn là xấu hổ không chịu nổi mới đúng... Ngươi nói ngươi cưỡng bức y, như vậy y hẳn là hận ngươi... Nếu ngay cả y cũng không chấp nhận ngươi, ngươi cần gì phải một mình phấn đấu vì ái tình của các ngươi? Tiểu Phong đáng thương của ta...”

Liên Duyệt vươn tay sửa sang lại áo cho Tần Vô Phong: “Ngươi phải đối mặt với ta và đa ngươi, ngươi còn phải đối mặt với Vô Song, quan trọng nhất, ngươi còn phải tranh thủ đến tâm của người kia... Tiểu Phong, ngươi mệt sao, nương thương ngươi... Tiểu Phong, người Vân gia kia là thê tử của Vô Song, ngươi bảo ta và đa ngươi đồng ý thế nào đây? Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chúng ta nếu là đồng ý, chúng ta liền phụ Vô Song... Nếu không đồng ý, đó là phụ ngươi... Ngươi nói, đa nương nên làm cái gì bây giờ?”

“Nương...”

Tần Vô Phong ngẩng đầu nhìn Liên Duyệt, đôi mắt tối tăm hơi phiếm hồng, hắn thực sự rất yêu rất yêu Vân Khuynh, hắn thực sự không muốn buông tha Vân Khuynh, vì sao, ngoại trừ chính hắn, lại không có ai chi trì hắn?

Liên Duyệt nói, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt trong suốt thành chuỗi dĩ nhiên không chịu nằm yên trên viền mắt, theo hai gò má trắng nõn trượt xuống.

Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào: “Tiểu Phong, ngươi vì sao lại chọn một đường gồ ghề như vậy, ngươi đang làm khó đa nương, làm khó Vô Song, làm khó người Vân gia ngươi yêu kia, càng đang làm khó chính ngươi...”

Thân thể Tần Vô Phong càng banh càng chặt, một màn ngày hôm nay, hắn sớm đã có dự liệu.

Nhưng, nước mắt mẫu thân, lại khiến hắn bất ngờ.

Đối mặt với nước mắt mẫu thân, cùng với lời nói yêu thương và chỉ trích hắn, tâm của hắn mơ hồ đau đớn.

Hắn chỉ là yêu Vân Khuynh mà thôi.

Lẽ nào yêu một người là sai sao?

Lẽ nào yêu một người muốn ở bên người đó đối tốt với người đó, muốn quang minh chính đại ôm lấy y là sai sao?

Không...

Không, hắn không sai, hắn không sai, hắn chỉ là không muốn phụ bạc tình yêu của mình đối với Vân Khuynh mà thôi.

Cho nên, mặc kệ đường gồ ghề thế nào, mặc kệ phải làm khó bao nhiêu người, hắn vẫn phải... Cố gắng hết sức thử tranh thủ...

“Nương, xin lỗi.”

Tần Vô Phong nghẹn một lúc lâu, nói ra một câu như vậy.

Mà Tần Du Hàn vốn đang ngồi ổn trên ghế, vừa thấy Liên Duyệt rơi lệ liền lập tức luống cuống, hắn luống cuống tay chân ôm Liên Duyệt vào lòng: “Duyệt nhi, Duyệt nhi, đừng khóc... đám thằng nhãi này, càng lớn càng không để người bớt lo... Chúng ta sau đó sẽ giáo huấn hắn, ngươi đừng khóc có được hay không...”

Liên Duyệt được Tần Du Hàn ôm vào trong lòng an ủi đấm đấm ngực Tần Du Hàn: “Không cho ngươi giáo huấn tiểu Phong, tiểu Phong cũng rất khổ, thế nhưng... Thế nhưng...”

Tần Du Hàn lập tức dỗ dành: “Không có thế nhưng, Duyệt nhi muốn làm thế nào thì làm thế ấy.”

Song song dỗ dành Liên Duyệt, Tần Du Hàn hung hăng trừng mắt Tần Vô Phong: “Còn quỳ ở đó làm gì, không thấy nương ngươi yêu thương ngươi như vậy sao?”

“Ta... Thỉnh đa nương thành toàn.”

Tần Du Hàn tức giận muốn chết: “Thành toàn, thành toàn cái rắm, nương ngươi đều bị ngươi tức giận đến phát khóc còn thành toàn, ta xem ngươi là bị nam hồ ly tinh Vân gia kia mê hoặc đến không biết trời đất, thằng nhóc ngươi lập tức đứng lên cho ta, muốn quỳ? Được, đến từ đường Tần gia chúng ta quỳ, quỳ trước mặt liệt tổ liệt tông đến khi đổi ý. Về phần chuyện này, muốn cho nương ngươi và ta đáp ứng? Ngươi liền làm xuân thu đại mộng của ngươi đi!”

Nước mắt Liên Duyệt suy sụp lý trí của Tần Du Hàn, thân thân nương tử của hắn, hắn cho tới bây giờ còn luyến tiếc lớn tiếng mắng một câu, luyến tiếc chọc nàng nhíu mày.

Thế nhưng đám thằng nhóc này năm xưa lúc sinh ra khiến nương bọn hắn đau đến chết đi sống lại còn chưa tính, hiện tại trưởng thành, còn khiến nương hắn yêu thương thành ra như vậy?

Hắn có thể không đau lòng nương tử của hắn sao? Hắn có thể không ăn giấm sao.

Vừa nghe Tần Du Hàn nói tuyệt đối không đáp ứng, Tần Vô Phong tiếp tục cầu tình: “Đa, ta là thật tâm yêu Vân nhi, tựa như ngươi yêu nương vậy, nếu như năm xưa gia gia bọn họ không thành toàn cho nương và ngươi, ngươi sẽ từ bỏ ý đồ sao???”

“Ngươi...”

Giả thiết này khiến Tần Du Hàn càng tức giận: “Bất hiếu tử ngươi, đi, đến từ đường cho ta, chuyện này, chờ nương ngươi ổn định xong rồi nói.”

Tần Vô Phong nhìn Liên Duyệt đang rơi lệ trong lòng Tần Du Hàn, mang theo nồng đậm bi thương, thật sâu thở dài một tiếng.

“Hài nhi xin cáo lui....”

Sau khi nói xong, đứng dậy rời đi, vâng theo chỉ thị của đa hắn...

Quỳ ở từ đường.

Sau khi Tần Vô Phong rời đi, Liên Duyệt khóc trong lòng Tần Du Hàn lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu, lau nước mắt, nhìn Tần Du Hàn: “Tướng công, ta vừa rồi khóc có giống không???”

Tần Du Hàn bị màn biến hóa này dọa đến ngẩn tò te: “Duyệt nhi ngươi...”

Mày ngài của Liên Duyệt nhíu chặt: “Việc này quá vượt mức lẽ thường, tiểu Phong vẫn cầu chúng ta tỏ thái độ, ta làm như vậy, cũng là không có biện pháp.”

Tần Du Hàn thở ra một hơi: “Không phải khóc thật thì tốt... Nếu không ta liền yêu thương...”

“Bao nhiêu tuổi rồi, ngươi còn nói những lời này, không thấy xấu hổ sao.”

Tần Du Hàn hắc hắc nở nụ cười hai tiếng: “Ta nói đều là thực sự.”

Cười xong, khuôn mặt hắn lại lạnh xuống: “Vô Phong hài tử này, chỉ mới một năm không gặp làm sao lại biến thành cái dạng ngày hôm nay.”

“Không...”

Liên Duyệt lắc đầu: “Tiểu Phong không thay đổi. Hắn chỉ là yêu phải người không nên yêu... Tướng công, ngươi nói chuyện này phải làm thế nào bây giờ?”

Tần Du Hàn nhíu mày: “Kiên quyết không đồng ý, còn có thể làm gì?”

Liên Duyệt lắc đầu: “Không, ta nghĩ, chúng ta hẳn là đi gặp một lần người Vân gia kia trước, hỏi một câu Vô Phong thỉnh cầu dự định như thế... Ta nghĩ, Vô Phong trước khi nói với chúng ta, nhất định đã nghĩ tới làm thế nào giải quyết chuyện này... Mà quan trọng nhất, chính là phải hỏi ý kiến Vô Song một câu.”

Khuôn mặt Tần Du Hàn đen lại: “Chuyện như vậy... Còn phải suy nghĩ sao??? Nghĩ thế nào cũng không có cách giải quyết vẹn toàn...”

Tần Du Hàn nói đến phân nửa, vừa nhìn thấy khuôn mặt nương tử nhà mình dần dần chìm xuống, lập tức đổi giọng: “Đúng đúng đúng, Duyệt nhi nói rất đúng, chúng ta hẳn là đi gặp người Vân gia kia trước... Người Vân gia kia hiện tại hẳn là ở Tần gia đúng không? Ta sẽ tìm lão tổng quản hỏi một chút.”

Nghe xong lời này, Liên Duyệt mới thoả mãn gật đầu.

“Ân.”

Tần gia lão tổng quản, chung quy vẫn là đưa Tần Du Hàn và Liên Duyệt đi gặp Vân Khuynh, lúc đó, Tần Vô Phong đang ở trong từ đường đen kịt không ngừng kiên định lòng tin của mình, không ngừng tạo thêm dũng khí cho mình.

Vô luận như thế nào, hắn nhất định vẫn sẽ kiên trì đối với chuyện này, cho dù biết là sai, cũng phải tiếp tục kiên trì.

Liên Duyệt và Tần Du Hàn đầu tiên là đến gian phòng Vân Khuynh, không gặp Vân Khuynh, đến lúc lão tổng quản suy đoán Vân Khuynh đang ở trong phòng Tần Vô Phong, khuôn mặt Liên Duyệt và Tần Du Hàn đen xì, ấn tượng đối với Vân Khuynh càng thêm kém.

Thẳng đến gian phòng Tần Vô Phong, lúc đẩy cửa ra, nhìn thấy tiểu nhân nhi ngủ ở trên giường, khuôn mặt tuyệt mỹ sắc mặt tái nhợt bọn họ mới chấn động, có chút hiểu ra Tần Vô Phong vì sao lại yêu người này.

Đừng nói Tần Vô Phong, ngay cả Liên Duyệt là nữ tính, đến lúc nhìn thấy Vân Khuynh đang ngủ, nhìn qua rất nhu nhược, xinh đẹp tựa như thiên sứ đều nhịn không được thương tiếc y.

Như vậy, liền có thể tưởng tượng, đại nhi tử thích gánh trách nhiệm, thích đem nhỏ yếu nhét vào dưới cánh chim của mình, đối với người này, là một loại tâm tính và yêu thương đến thế nào.

Hẳn là, giống như Tần Du Hàn đối với nàng, vào nhất khắc nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Vân Khuynh, Liên Duyệt đột nhiên mọc lên một loại tình tự kỳ lạ, nàng nghĩ, kỳ thực, đại nhi tử của nàng cũng rất xứng với người kia...

Tuy rằng ý niệm trong đầu này chợt lóe mà qua trong óc nàng, thế nhưng, vẫn khiến cho tâm của nàng hơi khẽ động.

Liên Duyệt đầu tiên để lão quản gia lui xuống, sau đó nàng lôi kéo Tần Du Hàn, không cho Tần Du Hàn đánh thức Vân Khuynh, mà là hai người ngồi ở một bên, cùng nhau chờ Vân Khuynh tự tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.