Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 169: Bị người quản chế



“Không, biến dị kim tàm cổ này, có lợi rất lớn đối với người tập võ...”

Kỳ thực Tần Vô Phong sớm đã đoán được biến dị kim tàm cổ nhất định là có công dụng khác, bằng không, Mạc Nguyệt làm nhị cung chủ Bách Mạc Cung cũng sẽ không thèm thuồng như thế, thậm chí còn một tay đạo diễn anh hùng cứu mỹ nhân trà trộn vào Tà Vu cốc.

Chỉ là hắn vẫn nghĩ không ra, biến dị kim tàm cổ này rốt cuộc có chỗ tốt gì.

Tà Vu cốc lão cốc chủ đuổi mọi người đi xuống, nói với Tần Vô Song: “Tần công tử, ta trước kia đã từng nói biến dị kim tàm cổ ở lại trong cốc là một tai họa, sẽ làm những người bên ngoài quấy nhiễu Tà Vu cốc chúng ta không được sống yên ổn.

Thế nhưng, nó lại là một bảo bối hiếm có, ném đi hoặc là phá huỷ đều rất đáng tiếc.

Về phần người trong cốc, bình thường cũng không xuất cốc, võ công không phải đặc biệt cao, dùng nó chỉ là lãng phí.

Cho nên ta mới muốn đưa nó cho Tần công tử.”

Kỳ thực, nếu như Mạc Nguyệt có đủ kiên trì, có thể thật tình đối đãi Nhã Sóc Lam, như vậy biến dị kim tàm cổ này, sớm muộn gì cũng là của hắn, đáng tiếc hắn quá gấp gáp.

Tà Vu cốc lão cốc chủ nói khiến Tần Vô Song trầm tư nửa ngày, cuối cùng Tần Vô Song vẫn nhận biến dị kim tàm cổ: “Như vậy, ta liền nhận, chỉ là cốc chủ, biến dị kim tàm cổ này, rốt cuộc có tác dụng gì???”

Tà Vu cốc cốc chủ nheo lại con mắt cười cười: “Đó là một bảo bối thần kỳ, đợi đến khi biến dị kim tàm cổ nhận ngươi làm chủ nhân, cho ngươi tất cả, dung nhập vào trong xương thịt của ngươi, công lực của ngươi sẽ tăng rất nhiều, cũng sẽ miễn dịch với toàn bộ độc dược ở đây.

Không chỉ như thế, máu của ngươi, vào thời khắc đó có được nó, sẽ trở thành độc nhất thiên hạ.

Đương nhiên, những thứ này rất nhiều dược vật trong chốn võ lâm hoặc là cổ trùng khác cũng có thể làm được, không tính là ngạc nhiên.

Then chốt là, biến dị kim tàm cổ này, vào lúc thân thể chủ nhân bị trọng thương, hoặc là thân thể không thể chống đỡ công kích, nó có thể khiến da thịt chủ nhân trở nên cứng rắn như sắt, giống như mặc vào áo giáp vậy.

Hơn nữa, trong nháy mắt biến da thịt trở nên cứng cáp, nó cũng sẽ tiêu trừ toàn bộ ảnh hưởng không tốt trong cơ thể, duy trì liên tục ba ngày.

Nhưng mà, ba ngày sau, chờ đến khi đặc hiệu của biến dị kim tàm cổ rút đi, thân thể chủ nhân sẽ đặc biệt suy yếu một đoạn thời gian.

Tuy rằng sẽ suy yếu một đoạn thời gian, nhưng lão phu cho rằng, đây cũng là vũ khí bảo mệnh cực tốt trong chốn võ lâm huyết vũ tinh phong.

Phải biết rằng, biến dị kim tàm cổ không phải là ngủ say, mà là nhiều năm qua, ta vẫn không thể tìm được chủ nhân thích hợp cho nó.

Tần công tử lần thứ hai đến Tà Vu cốc, còn giúp Tà Vu cốc ta một đại ân, như vậy, lão phu liền để biến dị kim tàm cổ tỉnh lại, cho nó nhận người làm chủ.”

Tần Vô Song nghe xong Tà Vu cốc cốc chủ nói, âm thầm gật đầu.

Biến dị kim tàm cổ này, thật đúng là tà ma, dĩ nhiên có tác dụng kỳ lạ như vậy, đối với võ lâm nhân sĩ mà nói, đích thật là một bảo bối, trách không được Mạc Nguyệt Bách Mạc Cung lại dùng hết thủ đoạn muốn lấy được nó.

Sau đó, Tà Vu cốc cốc chủ dùng dị thuật đánh thức biến dị kim tàm cổ, cũng đưa máu của Tần Vô Song và máu của biến dị kim tàm cổ dung hòa vào với nhau.

Sau khi hoàn thành tất cả Tà Vu cốc cốc chủ lại dặn dò: “Biến dị kim tàm cổ này là vật thí nghiệm duy nhất trong Tà Vu cốc chúng ta, ngoại trừ chỗ tốt ta nói, hẳn là còn nhiều tác dụng, cái này sau đó đành để Tần công tử tự mình tìm ra.

Về phần có mang đến nguy hại cho nhân thể hay không... Trên lý luận hẳn là không có, Tần công tử có thể yên tâm.

Hiện tại biến dị kim tàm cổ vừa tỉnh lại cũng đã nhận ngươi làm chủ, sẽ tiến hóa một đoạn thời gian, chờ đến khi nó hoàn toàn trưởng thành, nó sẽ tự động chui vào thân thể của ngươi. Đến lúc đó Tần công tử thỉnh không nên kinh hoảng.”

Tần Vô Song nghe xong gật đầu: “Ta sẽ chú ý những điều này, cốc chủ, Tần phủ của ta ở phương bắc Giang thành Huỳnh Quang, nếu sau đó có lúc rảnh rỗi đi đến Huỳnh Quang, Vô Song hoan nghênh ngài đến bái phỏng.”

Tà Vu cốc cốc chủ cười lớn gật đầu: “Nhất định nhất định.”

Nhìn sắc trời, Tà Vu cốc cốc chủ lại nói: “Tần công tử cũng mau đi đi, vẫn là xuất phát sớm một chút, công tử một đường cẩn thận.”

Tần Vô Song hơi giương mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ toát ra vài phần ý cười: “Như vậy, cốc chủ, Vô Song đến đây từ biệt, sau này còn gặp lại.”

Tà Vu cốc cốc chủ cũng gật đầu nói: “Sau này còn gặp lại.”

Hôm nay Nguyệt Mạc đã không thể xem như là tướng công của Nhã Sóc Lam, nếu như Tần Vô Song chưa thú thê, không có người thương, hắn nhất định sẽ đem nữ nhi gả cho người này, đáng tiếc...

Nữ nhi của hắn không có phúc, thế nhưng nữ nhi hắn ngây thơ thiện lương như vậy, nhất định sẽ có phu quân chờ đợi nàng.

Mang theo yêu thương đối với nữ nhi, hơi hơi thở dài, Tà Vu cốc cốc chủ trở lại Tà Vu cốc.

Cơ quan và độc vật bên ngoài Tà Vu cốc toàn bộ bị thay đổi, từ nay về sau người Tà Vu cốc đóng cửa không ra ngoài, người khác, cũng khó mà tiến thêm một bước.

Tần Vô Song rời khỏi Tà Vu cốc không bao lâu, liền bắt đầu suy tư phải làm thế nào.

Hắn phát hiện, hắn vừa ra khỏi Tà Vu cốc, ở trên cao, có một con phi điểu vẫn luôn theo hắn, nhớ tới phi ưng của Mạc Nguyệt, Tần Vô Song không khó đoán ra phi điểu kia vì sao vẫn đuổi theo hắn.

Nếu ngay từ đầu hành tung đã bại lộ, Tần Vô Song thẳng thắn không dịch dung, thong dong gấp gáp đi đường của mình.

Lần trước hắn trúng độc, bị dồn vào thế bất lợi, lúc này đây, hắn không trúng độc, cũng không sợ Mạc Nguyệt.

Đáng tiếc, Tần Vô Song thế nào lại quên, Mạc Nguyệt, là nhị cung chủ Bách Mạc Cung hoành hành ở Liệt Phong quốc.

Dưới một tiếng mệnh lệnh của hắn, người Bách Mạc Cung vì hắn cống hiến, vì hắn mà chết, chỗ nào cũng có.

Một người, dù lớn mạnh hơn nữa, cũng chống đỡ không nổi bị nhiều cao thủ luân phiên công kích.

Đạo lý nhiều con kiến đánh chết một con voi này, Tần Vô Song sắp phải đối mặt, cũng là tuyệt cảnh như vậy.

Khi Mạc Nguyệt đắc ý dào dạt mang theo hàng loạt người đứng trong hoang mạc chặn cướp Tần Vô Song, Tần Vô Song mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Trong lòng hắn cực hận, hắn vẫn vội vã trở lại đem lam ngân hoa cho Vân Khuynh, nhưng Mạc Nguyệt này, vì sao luôn luôn nhảy ra cản đường hắn???

Nếu như Vân Khuynh xảy ra chuyện gì, mấy trăm người Mạc Nguyệt cũng đền không nổi.

Tần Vô Song sắc mặt âm trầm trừng Mạc Nguyệt: “Mạc Nguyệt, lẽ nào Bách Mạc Cung ngươi mỗi ngày đều không việc để làm sao???

Tại sao ngươi luôn rỗi việc làm chó chặn đường như vậy???”

Mạc Nguyệt nghe xong Tần Vô Song nói, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: “Tần Vô Song, bớt sàm ngôn đi, ta nói rồi, vô luận như thế nào, cũng sẽ không để ngươi rời khỏi vùng hoang mạc này.

Ta mang đến, đều là nhất đẳng cao thủ của Bách Mạc Cung, ta không tin, lần này, còn ai có thể cứu được ngươi!!!

Chờ ngươi rơi vào trong tay ta... Hừ!!!”

Tần Vô Song hừ lạnh một tiếng: “Buồn chán.”

Nói xong, liền suy nghĩ một chút.

Hắn chỉ có thể tìm cơ hội từ trong những người này rời đi, thế nhưng, cho dù rời khỏi, chỉ cần còn ở trong Liệt Phong quốc, Mạc Nguyệt sẽ luôn tìm hắn gây phiền.

Đem những người này giết chết, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, nhưng Tần Vô Song lúc này, một người, song quyền khó địch bốn tay, đối phương dùng chiến thuật biển người, thế nào cũng có thể làm hắn kiệt sức.

Hắn phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.

Tần Vô Song một bên suy tư, một bên ra tay với những người đó.

Mạc Nguyệt tự nhiên biết Tần Vô Song lợi hại, hắn không muốn người của mình thủ hạ lưu tình, chiêu chiêu ngoan độc.

Từ trong cát vàng, nhiều người, hướng về phía một người, không lưu tình chút nào xuất thủ, không có bất cứ ai có thể giúp hắn, có thể cứu hắn.

Bị bắt, dường như là kết quả đã định trước.

Dù sao một người lợi hại đến thế nào, chung quy cũng không phải thần, Tần Vô Song gần đây dường như rất không may, ở chỗ Ngụy Quang Hàn đánh mất Vân Khuynh, đến sát biên giới Liệt Phong quốc bị Mạc Nguyệt ngăn lại, hiện tại, lại vì bảo hộ lam ngân hoa mà bị bắt.

Mạc Nguyệt vẫn ngồi trên phi ưng, lúc nhìn thấy kiếm của thuộc hạ rốt cục đặt lên trên cổ Tần Vô Song, ngửa mặt lên trời càn rỡ cười to.

“Tần Vô Song a Tần Vô Song, ngươi xem, ngươi không phải là rơi vào trong tay ta sao, ta nói không cho ngươi rời khỏi vùng hoang mạc này, liền nhất định sẽ không để ngươi đi ra ngoài...”

Cười xong, Mạc Nguyệt nói với thuộc hạ: “Bắt hắn mang về Bách Mạc Cung cho ta, ta muốn chiêu đãi hắn thật tốt.”

Tần Vô Song mặt không chút thay đổi, vẻ mặt không thấy chật vật chút nào.

Lúc này Tần Vô Song nhớ tới biến dị kim tàm cổ Tà Vu cốc cốc chủ đưa cho hắn.

Hắn chỉ cần chờ đến lúc biến dị kim tàm cổ tiến hóa xong, kết hợp một thể với hắn, hắn liền có thể dùng một loại phương pháp khiến mình rời khỏi Liệt Phong quốc trong vòng ba ngày.

Trong lòng đã có dự định, Tần Vô Song liền cực kỳ phối hợp đi theo bọn họ.

Bách Mạc Cung và Tà Vu cốc không giống nhau.

Tà Vu cốc là hình thức thôn trang nhàn tản thế ngoại đào nguyên, mà Bách Mạc Cung lại là hình thức cung điện xa hoa.

Tần Vô Song nhìn nhíu nhíu mày, hay cho một Bách Mạc Cung khoe khoang.

Khiến hắn vừa nhìn, đã rất chán ghét.

Mạc Nguyệt vừa xuống phi ưng, liền có người chạy tới nịnh nọt: “Nhị cung chủ, ngươi đã trở về!!!”

Mạc Nguyệt gật đầu, chỉ vào Tần Vô Song bị áp chế nói: “Này cho hắn một chút nhuyễn cân tán trước, sau đó ném vào trong lao, một lúc nữa ta sẽ tới.”

“Vâng.”

Người nọ lập tức làm theo.

Tần Vô Song mím môi, sắc mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước, ánh mắt sâu thẳm lóe ra tia sáng băng lãnh.

Hắn nhẫn, dù sao có biến dị kim tàm cổ, chờ sau khi hắn và biến dị kim tàm cổ dung hợp, cái gì độc cái gì dược cũng không sợ.

Thế nhưng Tần Vô Song lại không nghĩ rằng, nếu là sau đó, Mạc Nguyệt lục soát lấy đi biến dị kim tàm cổ của hắn, hắn hiện nay làm người bị quản chế phải làm sao đây???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.