Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 179: Không đánh trả



Tần Vô Song bỗng nhiên xuất hiện, khiến hai người trong phòng, có phản ứng tuyệt nhiên khác biệt.

Tần Vô Phong ngốc ở tại chỗ, Vân Khuynh còn lại là xoát một chút khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ trắng bệch.

Thân thể Vân Khuynh run run không ngớt, ước nguyện ban đầu của y là muốn Tần Vô Phong không nên đem chuyện này nói cho Tần Vô Song, nhưng hiện tại...

Nhưng hiện tại, lại chẳng khác nào chính y nói cho Tần Vô Song chuyện này!!!

Khuôn mặt tuấn mỹ vô tư của Tần Vô Song vặn vẹo không ngớt, hai tròng mắt hắn gần như bùng cháy thành màu đỏ.

Hắn từng bước từng bước đến gần Tần Vô Phong, hung hăng trừng mắt hắn, một chút cũng không có kính trọng thường ngày đối với Tần Vô Phong.

Thế nhưng cũng đúng, đối phương đoạt thê của hắn, hắn sao có thể tiếp tục coi đối phương là đại ca hắn tôn trọng nhất đây???

“Tần Vô Phong, ngươi nói bậy, nương sao có thể nói như vậy, Khuynh nhi sao có thể yêu ngươi???”

Vân Khuynh không tiếp tục ngồi trên ghế quý phi, y lập tức đứng dậy, đi đến chỗ Tần Vô Song: “Vô Song, chuyện này là một hiểu lầm, ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta không phải cố ý muốn...”

“Ngươi câm miệng!!!”

Tần Vô Song quay đầu, đồng dạng hung hãn nhìn Vân Khuynh: “Một lúc nữa, ta sẽ cho ngươi đủ thời gian, để ngươi từng chút giải thích.”

Giọng nói âm hàn của Tần Vô Song dọa Vân Khuynh run chân, thân thể thiếu chút nữa liền đứng không vững.

Tần Vô Song nhìn qua rất giận...

Sao lại không chứ???

Sự tình sao lại đi đến nước này???

Vốn là muốn phòng ngừa tất cả, vì sao hiện tại lại đột ngột bị ép phải đối mặt như thế??

Phải giải quyết thế nào???

Làm trung tâm mâu thuẫn của chuyện này, y phải làm thế nào mới có thể dẹp loạn lửa giận của Tần Vô Song???

Kết quả, y tự tay phá hủy tình huynh đệ của Tần Vô Phong và Tần Vô Song, y tự tay phá hủy hạnh phúc gia đình này.

Trong lòng Vân Khuynh tràn đầy thống khổ và tự trách.

Tần Vô Phong còn lại là đứng thẳng thắt lưng, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy lửa giận của Tần Vô Song: “Vô Song, ta yêu Vân nhi, nói cho ngươi điểm ấy, chỉ là thuận theo tâm ý mà thôi.”

“Câm miệng!!!”

Tần Vô Song rất ghét phải nghe Tần Vô Phong nói hắn yêu Vân Khuynh, điều này làm cho hắn phi thường khó chịu.

Hắn hiện tại ngoại trừ phẫn nộ ra chỉ có một loại cảm giác, chính là kinh khủng, sợ hãi!!

Hắn sợ, sợ Vân Khuynh cũng yêu Tần Vô Phong, sợ Vân Khuynh cuối cùng sẽ bỏ rơi hắn đến bên Tần Vô Phong.

Hắn sợ vị đại ca cái gì cũng mạnh hơn hắn, có thể dễ dàng cướp đi Vân Khuynh.

“Đừng gọi y là Vân nhi, y là thê tử của ta, không phải của ngươi, y chỉ là đệ muội của ngươi.”

Tần Vô Song hít một hơi thật sâu: “Tần Vô Phong, nể mặt ngươi là đại ca của ta, ta hiện tại sẽ không tính toán với ngươi.”

Hắn dừng một chút, lại hít một hơi thật sâu, từng chữ từng câu nói: “Hiện tại, thỉnh đi ra ngoài!!!”

Tần Vô Phong nhíu mày, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn là một mảnh lạnh lùng: “Ta vì sao phải đi ra ngoài?”

Hắn hỏi lại: “Vô Song, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn ở đây, hiện tại vì sao phải rời đi???”

“Ngươi...”

Tần Vô Song tức giận đến thân thể run rẩy.

Tần Vô Phong có ý gì???

Hắn vẫn luôn ở đây???

Thế nhưng, lúc hắn trở về, Vân Khuynh chẳng phải là nằm trên giường ở phòng này???

Lẽ nào... Bọn họ, đã...???

Đầu óc Tần Vô Song tương thông với thân thể, hắn một cái lảo đảo lui về phía sau một bước, thế nhưng lập tức lại phản ứng, bước mấy bước dài, đi tới trước mặt Tần Vô Phong, chưa thèm hỏi rõ, một nắm đấm liền đánh lên trên mặt Tần Vô Phong: “Ngươi khốn kiếp!!! Là ngươi ép Khuynh nhi đúng không??? Là ngươi ép y có đúng hay không???”

Vân Khuynh sao có thể phản bội hắn, sao có thể để cho người khác bính y??? Sao có thể!!!

Tần Vô Phong không đánh trả, kỳ thực hắn cũng không trấn tĩnh như hắn biểu hiện ở ngoài, đáy lòng hắn đồng dạng tràn ngập thống khổ.

Ở đó có yêu thương đối với Vân Khuynh, có áy náy đối với Tần Vô Song, cũng có tự trách.

Tần Vô Song đánh hắn, đánh càng hung ác lòng hắn lại càng cảm thấy kiên định, bằng không hắn sẽ cảm thấy càng thêm áy náy, càng thêm cảm thấy mình có lỗi với Tần Vô Song.

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong bị Tần Vô Song đánh nghiêng về một bên, chờ Tần Vô Song đánh xong một quyền, hắn run run thân thể nắm nắm tay.

Mà Tần Vô Phong thì chậm rãi quay đầu lại, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn xuất hiện một mảnh xanh tím, khóe miệng cũng tràn ra một tia máu, hắn nắm tay thành quyền, lau đi tơ máu khóe miệng, nói với Tần Vô Song: “Tiếp tục!!!”

“Không...”

Vân Khuynh trừng lớn hai mắt, chuyện y sợ nhất trong lòng đã xảy ra...

Hai huynh đệ này, quả nhiên vì y mà trở mặt thành thù.

Lão quản gia Tần phủ đứng ở cửa trông thấy một màn này, trong lòng thầm kêu không ổn, liền nhanh chóng đi kêu viện binh.

Trong toàn bộ Tần gia, có thể áp xuống Tần Vô Phong và Tần Vô Song, ngoại trừ Tần gia nhị lão thì không còn ai khác.

May là, Tần gia nhị lão năm nay ở lại Tần gia, bằng không Tần gia huynh đệ, có lẽ thực sự sẽ từ nay về sau đoạn tuyệt.

Tần gia lão quản gia yên lặng lui ra ngoài, Vân Khuynh còn lại là ngăn đến trước người Tần Vô Song: “Đừng, Vô Song, hắn là ca ca ngươi, hắn là đại ca, ngươi sao có thể đánh hắn???”

Vân Khuynh cầu tình khiến Tần Vô Song càng thêm tức giận, bởi vì cử động này của Vân Khuynh, chính là bảo hộ Tần Vô Phong.

Hắn đẩy Vân Khuynh ra: “Ngươi tránh ra, đây là chuyện của chúng ta, không liên quan đến ngươi.”

Vân Khuynh kiên định lắc đầu: “Không, Vô Song, ngươi không thể như vậy, ngươi tỉnh táo lại, ta và đại ca sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi.”

Tần Vô Song vốn đã lửa giận tăng vọt, Vân Khuynh lại lặp đi lặp lại nhiều lần giữ gìn Tần Vô Phong, hắn lập tức bạo phát: “Đại ca đại ca, gọi thân thiết như vậy, không biết còn tưởng rằng là Tình ca ca của ngươi!!! Hắn là đại ca của ta thì sao??? Là đại ca của ta thì có thể đoạt thê của ta???”

Lời Tần Vô Song nói, hung hăng đâm sâu vào tâm Vân Khuynh, Vân Khuynh giật mình, nhỏ giọng nói: “Vô Song... Chúng ta chưa bao giờ muốn phản bội ngươi... Lần kia chỉ là ngoài ý muốn...”

“Vân Khuynh... Vân Khuynh...”

Tần Vô Song dùng thanh âm thất vọng, đau lòng tuyệt vọng than nhẹ: “Vân Khuynh, ta yêu ngươi không đủ sao, ta đối với ngươi không tốt sao???

Vì sao lại đối xử với ta như vậy??? Ngươi biết Tần Vô Phong là đại ca của ta, là đại ca của tướng công ngươi, vậy sao ngươi còn để hắn bính ngươi???”

“Ta.”

Vân Khuynh mở đôi môi trắng bệch, sắc mặt mang theo ưu thương và tự trách: “Xin lỗi... Ta cũng không biết, không biết vì sao sự tình lại biến thành cục diện hôm nay.”

Nói xong, lông mày mảnh khảnh vốn đã nhăn chặt của Vân Khuynh, lại hung hăng nhíu chặt, ngực y khó chịu lợi hại, thân thể vô ý thức run run.

Bụng...

Đau quá.

Vân Khuynh nhẹ nhàng hít một hơi, có lẽ, là đau nhức trong lòng, nhiễm đến thân thể!!!

Tần Vô Phong nhìn khuôn mặt Vân Khuynh trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, cùng với thống khổ và ưu thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, lòng hắn yêu thương vạn phần...

Đây vốn là chuyện hắn phải gánh chịu, nhưng hôm nay lại để Vân Khuynh đối mặt.

Hắn tiến lên một bước, cầm tay Vân Khuynh, nói với Tần Vô Song: “Vô Song, ta là thật tâm với Vân nhi.”

Tâm Tần Vô Song buồn bã cực kỳ, đôi mắt hắn hơi chuyển hồng: “Lẽ nào...”

Thanh âm hắn có chút nghẹn ngào, trừng mắt Tần Vô Phong: “Lẽ nào ta không thật tâm sao??? Lẽ nào bởi vì ngươi là thật tâm, ta làm chuẩn tướng công nên rời đi, thành toàn cho các ngươi???”

Tần Vô Song dĩ nhiên buồn bã muốn khóc, Tần Vô Phong vì sao lại muốn cường điệu hắn là thật tâm, vì sao muốn ép Vân Khuynh thừa nhận thương hắn???

Lẽ nào, Tần Vô Phong thực sự muốn cướp đi Vân Khuynh từ trong tay hắn???

Không, không, không, hắn không cho phép, Vân Khuynh là thê tử của hắn, là của hắn, vô luận như thế nào, đều là của hắn, của một mình hắn.

“Không.”

Thấy Tần Vô Song hiểu lầm ý của mình, Tần Vô Phong giải thích: “Ta chỉ là muốn cho ngươi thành toàn, không có ý muốn để ngươi rời đi.”

Ha hả...

Thực sự là buồn cười, thành toàn bọn họ, không phải là đem Vân Khuynh hai tay nhường đi sao...

Chỉ muốn để người thành toàn, không muốn để người buông tay.

Tần Vô Phong, sao hắn có thể công khai nói ra lời nói dối như vậy.

“Tần Vô Phong, ngươi sao có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy?”

Lửa giận trong lòng lại tăng cao, Tần Vô Song xoay nắm tay, lần thứ hai đánh lên mặt Tần Vô Phong, Vân Khuynh kinh hô, Tần Vô Phong thân thể bị đánh một cái lảo đảo.

Lúc này, Tần Vô Song không dự định tiếp tục dừng tay, vào lúc Tần Vô Phong không có phản ứng lại, hắn liền lập tức đánh ra quyền thứ hai, quyền thứ ba, quyền thứ tư... Vừa đánh, Tần Vô Song vừa oán hận nói: “Vừa rồi ngươi không phải bảo ta tiếp tục sao, được, như ngươi mong muốn, Tần Vô Phong, đừng tưởng rằng ngươi là ca ca ta, ta sẽ nương tay!”

Tần Vô Song ra tay càng ngày càng nặng, Tần Vô Phong bị buộc không ngừng lui về phía sau, xanh tím trên mặt cũng tầng tầng chồng lên, nguyên cả khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra một chút địa phương vẹn toàn.

Vân Khuynh dường như bị trường hợp như vậy dọa sợ ngây người, phản ứng lại sau, y lập tức chạy đến bên cạnh Tần Vô Song, kéo cánh tay hắn: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, ngươi không thấy đại ca căn bản là không đánh trả sao, ngươi còn đánh tiếp, sẽ đánh chết người mất!”

Tay Tần Vô Song bị Vân Khuynh kéo lại, sợ tổn thương Vân Khuynh, Tần Vô Song thực sự dừng tay, không còn đánh tiếp, hắn chỉ là vạn phần yêu thương thất vọng nhìn Vân Khuynh: “Ngươi có phải thực sự yêu hắn hay không? Vì sao ngươi luôn luôn che chở hắn... Hai tháng, chỉ có hai tháng, thực sự có thể thay đổi tâm của một người sao?”

Vân Khuynh mờ mịt nhìn Tần Vô Song, vì sao ngay cả Tần Vô Song cũng cho rằng y yêu Tần Vô Phong.

Lẽ nào, y thực sự yêu Tần Vô Phong?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.