Tuy rằng thân thể rất đau, thế nhưng lời Liên Cừ nói, Vân Khuynh vẫn là nghe thấy.
Sắp sinh...
Y cắn răng, đáy lòng không ngừng lo lắng, dù sao nữ tử hoài thai mười tháng, y lại chỉ hơn tám tháng, hơn nữa y là một nam tử, cái bụng lại lớn dị thường, còn chưa bắt đầu sinh, y liền có chút lo lắng.
Liên Duyệt đứng ở một bên cầm khăn lau đi mồ hôi lạnh trên trán y, nắm tay y: “Tiểu Khuynh, đừng khẩn trương, rất nhanh, một hồi là qua...”
Như là nhìn ra Vân Khuynh lo lắng, Liên Duyệt không dám nói cái gì khiến Vân Khuynh khẩn trương, chỉ có thể không ngừng khuyên y trầm tĩnh lại.
Nhưng trên thực tế, đáy lòng Liên Duyệt cũng lo lắng không ngớt, sinh hài tử từ trước chính là một chuyện nguy hiểm...
Đặc biệt ở cổ đại...
Trong vô ý thức, Liên Duyệt cũng đã siết chặt ngón tay, đem tay Vân Khuynh vững vàng nắm trong tay, trước đây, nàng nằm mơ cũng nghĩ không ra đệ đệ nàng cũng có một ngày sinh hài tử.
Y giả phụ mẫu tâm, huống hồ nhân phẩm Liên Cừ như vậy, vào lúc này từ lâu đã không có cố kỵ, Liên Cừ rút đi quần áo trên người Vân Khuynh.
Đã có ba nhi tử lớn như vậy, huống hồ Vân Khuynh là đệ đệ nàng cũng là ‘Con dâu’ của nàng, Liên Duyệt tự nhiên cũng không cần lảng tránh.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy nơi riêng tư nhúc nhích không ngớt, chảy ra rất nhiều dịch thể ấm áp, trong phòng chậm rãi bắt đầu lan tràn mùi máu tươi.
Cái trán Liên Cừ cũng chậm rãi tràn ra mồ hôi, sắc mặt hắn trịnh trọng nói với Liên Duyệt: “Cô cô, ngươi chú ý trạng huống của Vân Khuynh, hiện tại đã xuất hiện huyết khối... Nước ối hình như cũng vỡ, một hồi nhớ kỹ bảo y dùng lực...”
Liên Duyệt gật đầu: “Ta biết.”
Ngoài cửa, Tần Vô Phong bị đuổi ra ngoài dáng dấp luôn luôn ổn trọng lần thứ hai bị đánh vỡ, hắn không thể bình tĩnh, cũng không dám cách quá xa, chỉ có thể ở ngoài cửa đi đi lại lại.
Tuy rằng hài tử trong bụng Vân Khuynh không phải của hắn, thế nhưng, mặc kệ đại nhân, hay là hài tử, với hắn mà nói đều là vạn phần quan trọng.
Qua một hồi, Tần Du Hàn và Tần Vô Song cũng nhận được thông tri, đều chạy tới.
Tần Vô Song cũng bất chấp trừng mắt với Tần Vô Phong, hắn vừa đến liền bắt lấy cánh tay Tần Vô Phong hỏi: “Đại ca, Khuynh nhi y thế nào?”
Tiếng đại ca này khiến đáy lòng Tần Vô Phong dâng lên một loại tình tự giống như cảm động, Tần Vô Phong vươn tay vỗ vỗ vai Tần Vô Song: “Vô Song, Khuynh nhi vừa mới bắt đầu sinh, yên tâm đi, Khuynh nhi thiện lương như vậy, hài tử các ngươi chịu nhiều kiếp nạn như vậy còn ngoan cường vượt qua, bọn họ đều rất kiên cường, chúng ta ở chỗ này ngồi chờ là được.”
Nếu không phải có quy định thành tục lệ...
Ngoại trừ đại phu, nam tử không thể tiến vào phòng sinh, Tần Vô Song đã sớm xông vào.
Đối với Tần Vô Phong thoải mái, hắn chỉ là gật đầu, cả người liền dán lên cửa, một bộ chỉ muốn chạy ào đi vào.
Tần Du Hàn đem tay đặt lên vai hắn, kéo lại: “Đến đây, bình tĩnh chờ đi, đừng quấy rầy bọn họ...”
“Đa, ta...”
Hắn thực khẩn trương... Tâm Tần Vô Song treo trên cao cao, hai tay chăm chú nắm chặt lại, lòng bàn tay đã xuất hiện mồ hôi ẩm ướt, Tần Vô Phong cũng ở một bên thong thả bước đi.
Tần gia lão quản gia đứng ở bên thấy phản ứng của Tần Vô Song và Tần Vô Phong hai người không khỏi mím môi cười.
Nhớ năm xưa, lúc Liên Duyệt sinh hài tử, Tần Du Hàn một chút cũng không tốt hơn bọn hắn bao nhiêu...
Hơn nữa, cuối cùng Tần Du Hàn còn xông vào phòng sinh, cũng không biết... Tần Vô Song và Tần Vô Phong hai người, có thể kiên trì bao lâu.
Người ngoài phòng lo lắng, người trong phòng càng khẩn trương.
Một tay Vân Khuynh bị Liên Duyệt nắm, tay kia chăm chú siết chặt chăn bông dưới thân.
Cảm giác đau quặn bụng dưới, khiến y cảm thấy khó chịu không gì sánh được, Liên Cừ tách ra hai chân y, vẫn kêu y hít thở dùng sức.
Liên Cừ cũng là ghé vào tai y lải nhải nhắc nhở.
Y cũng làm theo lời bọn họ, dùng khí lực toàn thân, thế nhưng, ngoại trừ cảm giác bụng càng ngày càng đau nhức, căn bản là vô ích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y bị nghẹn đến đỏ bừng, sợi tóc đen nhánh đều bị mồ hôi của y thấm ướt, mất trật tự dính lên trán y, rời rạc trên gối đầu.
Ngón tay y ngày càng siết chặt, các đốt ngón tay nắm đến trắng bệch, đau nhức toàn tâm từ bụng dưới truyền đến, khiến y thống khổ chỉ muốn lăn qua lăn lại, chỉ là y lại không thể động đậy mảy may.
“Vân Khuynh, nỗ lực lên, nước ối đã hoàn toàn vỡ, hài tử của ngươi đã có thể đi ra... Dùng sức...”
Liên Cừ Liên Duyệt ở bên cạnh giúp Vân Khuynh đỡ đẻ, không có nửa phần thoải mái hơn Vân Khuynh, bọn họ thiếu hơn chỉ là thống khổ không ngớt trên thân thể.
Trong đầu Vân Khuynh một mảnh hỗn độn, hài tử và đau đớn liên tục luân phiên chiếm lấy trong óc y, khiến y dần dần có chút mất đi tỉnh táo...
“Đau nhức...”
Y có chút vô lực rên rỉ, cả đời này y chưa từng chịu đau nhức như thế.
Giống như có người cầm một cây đao, kiên quyết xẻ bụng y, đem nơi riêng tư của y thoáng cái chém thành hai nửa.
Quá thống khổ, đau đến mức y chỉ muốn mất đi ý thức không đi cảm nhận những thứ này.
Thế nhưng...
Hài tử, hài tử trong bụng y còn chưa sinh ra, cho nên mặc kệ đau đớn, y cũng phải nhịn, muốn nghỉ ngơi, cũng chỉ có thể sinh hạ hài tử xong mới có thể nghỉ ngơi.
Nơi riêng tư của Vân Khuynh, so với nữ tử bình thường nhỏ hẹp chặt trí hơn nhiều, cho dù y rất nỗ lực, nhưng sản đạo vẫn rất nhỏ như trước.
Thân thể Liên Cừ và Liên Duyệt cũng bắt đầu cùng run với Vân Khuynh, nhưng là bọn hắn nhất định phải áp chế kinh hoảng, biểu hiện ra lãnh tĩnh, đồng thời phải đem lãnh tĩnh và lực lượng của mình truyền cho Vân Khuynh.
“Ô ô... Đau quá...”
Đau đớn trên thân thể và tâm lý mê man, khiến đôi mắt Vân Khuynh không tự chủ được tràn ngập vài phần hơi nước.
Thời gian giống như dày vò chậm rãi bò đi, mặc kệ bọn họ sốt ruột thế nào, tiểu oa nhi trong bụng Vân Khuynh vẫn chưa ra, giống như là muốn nằm luôn ở bên trong.
Cho dù trong khoảng thời gian này, thân thể Vân Khuynh bởi vì ‘Biến dị kim tàm cổ’ mà khỏe mạnh lên, nhưng vẫn không thể chịu được hài tử trong bụng lăn qua lăn lại như vậy.
Trời dần dần tối, đã qua năm sáu canh giờ, Vân Khuynh cơ bản đã không còn sức lực, ngay cả rên rỉ kêu đau cũng giống như là mèo con kêu lên.
Thế nhưng hài tử như trước không có đi ra...
Liên Cừ nắm chặt tay, không ngừng giúp y thuận thuận bụng: “Vân Khuynh, nỗ lực lên, đã thấy chân rồi... Hài tử sắp sinh ra.”
Vân Khuynh chưa từng sinh hài tử, cũng không biết tri thức về phương diện này, nghe Liên Cừ nói như vậy, chỉ cho rằng hài tử có hi vọng sinh hạ, y liền miễn cưỡng nhấc lên tinh thần dùng sức.
Nhưng Liên Duyệt và Liên Cừ đều biết Vân Khuynh hiện tại là khó sinh.
Sinh hài tử, bình thường là đầu ra trước, chân ra sau.
Nhưng hiện tại hài tử trong bụng Vân Khuynh, sau khi giãy dụa năm sáu canh giờ, mới chỉ ra một chân.
Này nói rõ Vân Khuynh thai vị (vị trí thai) không chuẩn, cứ như vậy, hài tử ở trong mẫu thể sẽ thiếu dưỡng khí, rất có thể sẽ hít thở không thông mà chết, mà mặt khác tay chân hài tử cũng có thể sẽ kẹt trong thân thể Vân Khuynh...
Nói vậy, Vân Khuynh sẽ càng thống khổ, sinh hạ hài tử sẽ càng khó, nếu như Vân Khuynh mất sức hoặc là ngất xỉu, vậy rất có thể sẽ một xác hai mạng...
Đôi mắt Liên Duyệt hơi phiếm hồng: “Tiểu Khuynh tiểu Khuynh, dùng sức...”
Nàng không hy vọng Vân Khuynh và hài tử sẽ xảy ra chuyện không may.
Vì Vân Khuynh và hài tử, bọn họ đã nỗ lực bao nhiêu, bao nhiêu người bọn họ vì Vân Khuynh và hài tử trong bụng y mà lo lắng, sao có thể xuất hiện nguy hiểm chứ?
Nàng gắt gao nắm lấy các đốt ngón tay run run trắng bệch của Vân Khuynh.
Vân Khuynh không phải là không dùng sức.
Bụng dưới của y rất đau, hô hấp trong ngực cũng rất nghiêm trọng.
Thân thể y kỳ thực đã run rẩy bủn rủn vô lực, vì hài tử, y như trước đang kiên trì đang giãy dụa.
Trước mắt y biến thành màu đen, chỉ muốn ngất xỉu đi.
Liên Cừ thấy y như vậy, trong lòng run lên, nhìn về phía sau, mới phát hiện chỉ có hắn và Liên Duyệt hai người.
Dĩ nhiên không có một người hỗ trợ, khuôn mặt hắn trong nháy mắt trầm xuống, cao giọng kêu lên: “Nhân sâm, nhân sâm!!! Nhân sâm cắt lát muốn các ngươi chuẩn bị đâu?”
Tần Vô Song và Tần Vô Phong mấy người ở ngoài cửa nhìn sắc trời càng ngày càng tối, nghe Vân Khuynh thống khổ rên rỉ, chỉ hận mình không thể đi vào thay thế Vân Khuynh.
Lúc này Liên Cừ rống to, tiết lộ rất nhiều tình tự, nôn nóng hấp tấp, bất an và khủng hoảng.
Tần Vô Song vốn đã đem tâm thu về trong ngực vừa nghe thanh âm như vậy của Liên Cừ, lập tức phá cửa mà vào.
Tần Du Hàn vươn tay, muốn tóm lấy Tần Vô Song, nhưng sau một khắc nghĩ đến tâm tính hắn năm xưa lúc Liên Duyệt sinh sản, lập tức ngừng tay, thở dài một tiếng, trong lòng cũng rất lo lắng.
Trưởng tôn của hắn, cứ như vậy giày vò không chịu ra, sao có thể khiến hắn không lo lắng.
Tần Vô Phong còn lại là xoay người dùng tuyệt đỉnh khinh công rời đi...
Hắn muốn đi lấy nhân sâm cho Vân Khuynh.
Tần Vô Song vừa xông vào buồng trong, liền thấy Vân Khuynh vô lực nằm ở trên giường, thống khổ rên rỉ toàn thân là máu.
Hô hấp hắn cứng lại, khủng hoảng thật lớn trong nháy mắt đột kích trong lòng hắn, giống như lần giải cổ trước đó.
Hắn vừa tiến đến, Liên Duyệt liền yên lặng thối lui, đem vị trí gần Vân Khuynh nhất để lại cho Tần Vô Song.
Tần Vô Song nắm tay Vân Khuynh không ngừng truyền nội lực vào trong cơ thể Vân Khuynh, đem ngón tay trắng noãn của Vân Khuynh hôn ở trên môi: “Khuynh nhi Khuynh nhi, ta tiến đến cùng ngươi... Vô luận như thế nào chúng ta đều phải bên nhau, nỗ lực lên, vì ta, vì hài tử của chúng ta, tiếp tục kiên trì...
Van cầu ngươi... Vô luận như thế nào, cũng phải tiếp tục kiên trì...”
Lúc này hắn thật hận ông trời tại sao lại cho Vân Khuynh một thân thể như vậy, tại sao lại để Vân Khuynh chịu tội như vậy, hắn tình nguyện không có hài tử, cũng không hy vọng Vân Khuynh xảy ra ngoài ý muốn!
Lúc này, Tần Vô Phong đã đem nhân sâm tới, giao cho Liên Cừ, Liên Cừ đem nó nhét vào trong miệng Vân Khuynh, cho Vân Khuynh ngậm lấy.
Vân Khuynh hơi hơi tỉnh táo một chút, ánh mắt mất đi tiêu cự của y ngưng tụ trên người Tần Vô Song, cảm thụ được ấm áp trên ngón tay, y trông thấy Tần Vô Song từ từ nhắm hai mắt, hôn ngón tay y, trên khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo treo đầy lo lắng và thống khổ.
Mà quan trọng nhất là, y dĩ nhiên thấy được một tia hơi nước rất nhỏ, Tần Vô Song hắn..