Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 209: Ý loạn tình mê



Sau khi nhận thấy thân thể mình có phản ứng kỳ quái, khuôn mặt Vân Khuynh lập tức đỏ hồng.

Y len lén nâng mi nhìn về phía Tần Vô Hạ, phát hiện Tần Vô Hạ cũng không chú ý tới y mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đáy lòng y có chút xấu hổ, mình chỉ là ngủ một giấc, sao lúc tỉnh lại lại có một nam tử xa lạ ở trên giường, thuật dịch dung bị bỏ đi, thân thể cũng trở nên kỳ quái...

Xem ra sau đó không thể tùy tùy tiện tiện ngủ vào lúc không nên ngủ, cũng không thể ngủ ở địa phương không nên ngủ.

Vân Khuynh mạnh mẽ đè xuống rối loạn trong thân thể, tay chân khẽ run mặc quần áo vào, dù sao Tần Vô Hạ còn đang chờ dịch dung cho y.

Áo lót vừa mặc chỉnh tề, Vân Khuynh liền cảm thấy lửa nóng trong cơ thể lại càng sâu thêm, trong đầu y đột nhiên hiện lên một ý niệm, nếu như y cũng mặc vào ngoại bào, có thể sẽ bị nóng chết hay không???

Thực sự rất khó chịu, y cảm thấy miệng khô lưỡi khô vừa nóng vừa khát khó chịu đến cực điểm...

Quần áo không mặc có được không???

Ý niệm này vừa toát ra trong đầu đã bị Vân Khuynh bỏ đi, sao có thể không mặc quần áo, như vậy có bao nhiêu thất lễ...

Khuôn mặt Vân Khuynh càng ngày càng hồng, hơi chu chu môi, nét mặt cũng càng ngày càng phiền muộn.

Trong thân thể xung động tới đột nhiên, cũng không thể đột nhiên trút bỏ, trái lại càng có xu thế càng ngày ngày mạnh.

Vân Khuynh có chút phiền muộn giãy dụa thân thể, sao lại như vậy???

Thân thể nóng đến lợi hại không nói, ý thức cũng chao đảo có chút không rõ, không khí chung quanh hình như càng ngày càng mơ hồ, duy nhất rõ ràng chính là mùi hương kỳ quái quanh quẩn ở chóp mũi.

Sợi tóc trên trán Vân Khuynh đã có chút ẩm ướt, mồ hôi nóng hổi theo hai bên gò má trượt xuống.

Máu trong cơ thể chảy mất tần suất, không hề ôn hòa như bình thường, mà là càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh...

“Hô...”

Vân Khuynh gian nan hô hấp, cố nén phản ứng trên thân thể khiến y tràn ra rên rỉ trong miệng.

Tay y run run lợi hại, căn bản không thể mặc quần áo cho mình.

Hơi lắc lắc đầu, Vân Khuynh nỗ lực duy trì ý nghĩ thanh tỉnh...

Y, sẽ không là sinh bệnh phát sốt đấy chứ, đột nhiên kỳ quái như thế...

Phản ứng trên thân thể ép Vân Khuynh phi thường khó chịu, y thẳng thắn kéo bỏ áo khoác còn chưa mặc, một lần nữa gian nan chui vào trong chăn.

Tuy rằng thân thể nóng khó có thể chịu được, nhưng y vẫn sợ Tần Vô Hạ phát hiện y dị dạng, bởi vậy y đem thân thể bọc chặt lại nói với Tần Vô Hạ: “Vô Hạ... Ngô... Ta... Hô... Còn muốn ngủ tiếp... Một hồi...”

Ăn mặc áo lót đơn bạc, vừa tiến vào trong chăn thân thể liền ra một tầng mồ hôi hơi mỏng, dục vọng dưới thân cũng hoàn toàn thoát khỏi khống chế của y, trở nên tinh thần chấn hưng, khiến y nhịn không được muốn cọ cọ hai chân...

Thực sự, rất khó chịu...

Tần Vô Hạ nâng mi nhìn về phía Vân Khuynh, phát hiện người vừa rồi rõ ràng cũng đã rời giường muốn mặc quần áo, lại lần nữa nằm lên trên giường, sắc mặt không khỏi hơi hơi chìm xuống.

Hắn nhấc chân đi về phía giường lớn, nhìn xuống người bọc chăn cực kín, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn: “Ngươi...”

Vốn là muốn trách cứ một chút, nhưng vào lúc rõ ràng trạng huống của Vân Khuynh thì ngừng lại.

Khuôn mặt Vân Khuynh nóng lợi hại, ửng hồng không ngớt, đôi mắt y hơi nheo lại, mang theo vài tia hơi nước, sóng sánh dập dờn, hơi nước sương mù.

Hàm răng như trân châu của y, nhẹ nhàng rơi vào trong môi dưới mềm mại, nỗ lực khắc chế rên rỉ ra miệng.

Sợi tóc màu mực của y ẩm ướt dính lên trán, trong lúc vô tình bày ra một loại xinh đẹp yêu dã mất trật tự.

Mồ hôi hột trong suốt còn đang chảy xuôi trên khuôn mặt y, nhưng y lại đem chính mình bọc rất kín.

Vân Khuynh lúc này, có một loại phong tình không như lúc bình thường, phi thường mê người, khiến người ta không thể di đi ánh mắt.

Hơi thở của Tần Vô Hạ trở nên có chút nặng nề, hắn hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi lại mở mắt ra, sắc mặt không tốt lớn tiếng nói với Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy???”

Bàn tay Vân Khuynh gắt gao níu lấy chăn bông đang run rẩy, thân thể nóng rực vào lúc này dường như đều tụ tập tới đại não, đốt cháy ý thức của y khiến y bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Ta...”

Y hé miệng, thanh âm hết sức mềm mại khàn khàn.

Y lắc lắc đầu, muốn nói mình không sao, thế nhưng sức lực trong thân thể giống như là bị trôi đi mất hết, bàn tay níu lấy chăn bông cũng run run buông lỏng ra, y có một loại khát vọng cấp bách muốn xốc chăn lên, đem toàn bộ quần áo của mình xé toạc.

Tần Vô Hạ đứng ở bên giường, nghe thấy thanh âm mang theo âm rung thở nhẹ của Vân Khuynh, thân thể hắn bỗng nhiên run lên, giống như là có người dùng một cái bàn chải nho nhỏ nhẹ nhàng quét quét trong lòng hắn, khiến đáy lòng hắn sản sinh một loại cảm tình kỳ dị.

Tần Vô Hạ có chút thân thiết nhăn mày, cúi xuống thân thể, vươn tay đặt lên trán Vân Khuynh, nhiệt độ nóng bỏng dọa hắn vừa nhảy: “Ngươi sinh bệnh sao, Khuynh Khuynh???”

Lúc này đầu óc Vân Khuynh đã có chút không rõ, ngoại trừ lửa nóng nóng hổi ra, y đã không còn cảm giác khác.

Khi tay Tần Vô Hạ dán lên trán y, toàn bộ lực chú ý của y liền chuyển đến một mảnh mát lạnh trên trán kia.

Y nhịn không được giơ giơ lên đầu, càng thêm gần kề bàn tay thon dài của Tần Vô Hạ: “Ta... Nóng quá...”

Tần Vô Hạ thấy vậy trong lòng hoảng sợ, sợ là Vân Khuynh thực sự bị phong hàn, hắn lập tức xốc lên chăn bông, muốn đem ngoại bào của Vân Khuynh khoác lên người y, sau đó ôm lấy y muốn đi ra ngoài tìm đại phu.

Nhưng sau khi hắn xốc lên chăn bông, Vân Khuynh lại bởi vì cảm thấy hơi hơi nhẹ nhàng khoan khoái mà thở dài một tiếng.

Tần Vô Hạ kinh ngạc phát hiện áo lót của Vân Khuynh dĩ nhiên hơi ẩm ướt, có nóng như vậy không???

Hắn ôm Vân Khuynh giống như ôm cái hỏa lò, đáy lòng hắn căng thẳng, cấp bách muốn ôm Vân Khuynh đi ra ngoài tìm đại phu.

Mà Vân Khuynh lại không thành thật, cảm giác hoàn toàn tương phản với Tần Vô Hạ, Vân Khuynh cảm thấy chính là một mảnh mát lạnh.

Tay chân y run run chăm chú quấn lên thân thể Tần Vô Hạ, nỗ lực lấy đi cảm giác mát mẻ trên người hắn, cuối cùng còn không quên cọ cọ trên người Tần Vô Hạ: “Lạnh quá...”

Thân thể Tần Vô Hạ lập tức căng chặt, mùi hương trong không khí khiến hắn có chút không thích kia dường như từ chóp mũi hắn nhẹ nhàng bay qua.

Vân Khuynh tóc dài rối tung, quần áo đơn bạc, giống hệt một con gấu Koala ôm hắn, hắn có thể nào mang theo Vân Khuynh như vậy đi tìm đại phu???

Tần Vô Hạ một lần nữa đem Vân Khuynh đặt lên trên giường, Vân Khuynh nhưng lại sống chết mặc kệ, lưng dán lên trên giường, thế nhưng tay chân y lại như trước ôm lấy Tần Vô Hạ không chịu buông.

Y giơ lên đôi mắt ướt át, đáng thương hề hề nhìn Tần Vô Hạ, hơi chút mếu máo ủy khuất nói: “Nóng quá...”

Tần Vô Hạ bị đôi mắt sóng sánh ngập nước của y nhìn mà sững sờ tại chỗ, nhất thời đã quên động tác của mình, thậm chí còn quên mình muốn làm gì.

Vân Khuynh nhân cơ hội một lần nữa quấn lên người hắn, đồng thời cực kỳ thoải mái thở dài, thở dài rồi lại cảm thấy quần áo trên người mình có chút ngăn cản y tiếp cận tới thứ gì đó lạnh lẽo mát mẻ, trong lòng y khẽ động, lập tức lấy tay lôi kéo quần áo của mình.

Tần Vô Hạ thậm chí cái gì cũng không kịp ngăn cản, Vân Khuynh đã đem quần áo trên thân toàn bộ cởi ra.

Áo lót vốn đã đơn bạc, vừa bị cởi ra liền lộ ra bộ ngực trắng nõn gầy yếu, Tần Vô Hạ vội vã nhìn lướt qua, nhất thời mặt đỏ tới mang tai.

Ánh mắt hắn hiện lên một tia tức giận, hầu như vào nhất khắc bị Vân Khuynh quấn lên, thân thể hắn liền rục rịch, hiện tại hắn phát hiện, hắn chỉ là nhìn thấy khuôn ngực gầy yếu của Vân Khuynh, thân thể hắn liền lập tức có phản ứng.

Dưới đáy lòng hắn thầm mắng chính mình một tiếng, đây cũng là lần đầu tiên Tần Vô Hạ biết, thì ra, hắn dĩ nhiên có thể sản sinh dục vọng đối với thân thể một người nam nhân.

Không tự chủ được, tay Tần Vô Hạ ôm Vân Khuynh cũng bắt đầu run lên, đôi mắt màu mực cũng càng thêm thâm trầm.

Hắn đè lại tay Vân Khuynh, yết hầu cuộn lại, thanh âm hắn cũng có chút khàn khàn: “Khuynh Khuynh, ngươi có biết mình đang làm gì không???”

Lông mày mảnh khảnh của Vân Khuynh nhíu nhíu, đôi mắt mang theo hơi nước có chút bất mãn nhìn Tần Vô Hạ, vươn tay nắm lấy vạt áo trước ngực Tần Vô Hạ, chậm rãi tới gần hắn than nhẹ: “Vô... Vô Hạ, ta nóng quá... Vì sao lại nóng như thế chứ...”

Tần Vô Hạ cường tự trấn định, cũng bắt đầu tự hỏi vấn đề này, Vân Khuynh vì sao lại đột nhiên biến thành cái dạng này???

Chuyện xảy ra ngày hôm nay xẹt qua trong đầu Tần Vô Hạ, cuối cùng suy nghĩ của hắn ngừng lại trên người nam tử tự xưng Thu Nguyệt kia.

Trong đầu một trận ánh sáng hiện lên, Tần Vô Hạ đột nhiên nhớ tới mùi hương ngửi thấy lúc hắn vừa tới.

Lẽ nào...

Lại nghĩ đến Thu Nguyệt kia đến từ loại địa phương kia...

Chết tiệt, lẽ nào Thu Nguyệt kia đã làm cái gì với Khuynh Khuynh???

Sau khi trong lòng sản sinh một ý nghĩ như thế, Tần Vô Hạ lại nhìn về phía Vân Khuynh, liền cảm thấy Vân Khuynh lúc này cực kỳ giống hình dạng động tình...

“Chết tiệt!!!”

Hắn khẽ chửi một tiếng, Thu Nguyệt kia quả nhiên là kẻ bỉ ổi, dĩ nhiên dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này ‘Hầu hạ’ Vân Khuynh.

Vậy giờ phải làm thế nào đây???

Tiếp tục để Vân Khuynh khó chịu như vậy???

Hắn tự nhiên luyến tiếc.

Thế nhưng, không để y khó chịu vậy nên làm cái gì bây giờ??  ?

Dùng nước lạnh sao, như vậy Vân Khuynh có thể sinh bệnh hay không, hơn nữa xem Vân Khuynh hiện tại mơ hồ không rõ, dùng nước lạnh cũng không nhất định hữu dụng...

Loại dược vật này từ trước đến nay, hầu như đều là không có giải dược, hình như chỉ có... Chỉ có...

Tần Vô Hạ nhăn lại lông mày, có chút chần chờ, thực sự phải làm như vậy???

Có thể làm như vậy sao???

Vân Khuynh dù nói như thế nào cũng là người của nhị ca hắn...

Thế nhưng nhị ca hắn lúc này lại không ở...

Nhị ca hắn không ở, liền cũng không có người để chọn khác...

Vân Khuynh còn đang cọ sát trong lòng Tần Vô Hạ, Tần Vô Hạ sớm nắng chiều mưa, bất luận là ai, đều là có lỗi với nhị ca hắn... Vân Khuynh thanh tỉnh cũng nhất định sẽ hối hận...

Phải làm sao đây...

Vào lúc Tần Vô Hạ còn đang do dự, Vân Khuynh đã bắt đầu từ lôi kéo quần áo mình biến thành lôi kéo quần áo của Tần Vô Hạ...

Tần Vô Hạ chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, cúi đầu vừa nhìn, Vân Khuynh đã cởi quần áo trước ngực hắn.

Đồng thời khuôn mặt tuyệt mỹ ửng hồng kia dán lên ngực hắn cọ cọ, đôi môi xinh xắn non hồng còn mơ hồ phát sinh thở dài thoả mãn.

Không chỉ như thế, một đôi tay nhỏ bé mềm mại nóng bỏng của Vân Khuynh cũng bắt đầu lục lọi trong ngực hắn, hưởng thụ loại lạnh lẽo không giống với thân thể của mình này.

Vân Khuynh sờ sờ, trong đầu có chút mơ hồ nghĩ.

Thân thể y rõ ràng đã ôm lấy thứ gì đó mát lạnh, nhưng vì sao nhiệt độ phát ra từ sâu trong thân thể lại không giảm phản tăng???

Giống như là bị Vân Khuynh lây nhiễm, ý thức của Tần Vô Hạ cũng có chút không rõ, dường như hương thơm vừa rồi hắn ghét bao trùm toàn bộ gian nhà, thoáng cái bọc lấy lý trí và ý thức của hắn.

Hắn hình như... Cũng có chút...

Dây cung lý trí của Tần Vô Hạ dưới sự mê hoặc của Vân Khuynh và hương thơm như có như không kia, chậm rãi, triệt để, đổ nát...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.