Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 240: Hoàng đế thoái vị



Mắt thấy chân tướng sẽ trồi lên mặt nước, bởi vì Vân Phàm chẳng biết tung tích lần thứ hai cắt đứt.

Thế nhưng, chí ít bọn họ đều đã biết, Vân Khuynh là nhi tử của Vân Phàm và Huỳnh Quang hoàng đế, hơn nữa Vân Phàm vô cùng có khả năng còn sống tại Tương Ly.

Biết đối phương sống ở một góc nào đó trên thế giới này, bản thân sẽ nỗ lực sống, hoặc là để chuộc tội, hoặc là đi trưng cầu tha thứ.

Dù sao, mặc kệ Huỳnh Quang hoàng đế tâm địa rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhưng suy cho cùng hắn đã thương tổn Vân Phàm.

Huỳnh Quang quốc sự, trong sự hỗ trợ lẫn nhau giữa Hiên Viên Trần Vũ và nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên, coi như thuận lợi.

Nhưng thân thể Huỳnh Quang hoàng đế Hiên Viên Ly Thiên, lại càng thêm suy nhược, hầu như khó có thể xuống giường, Vân Lũng như trước ở trong thiên lao đợi xử lý.

Theo thân thể Huỳnh Quang hoàng đế Hiên Viên Ly Thiên suy nhược, dưới cục diện Huỳnh Quang quốc nội bình tĩnh, là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong cung đình.

Vân Khuynh bởi vì lo lắng Huỳnh Quang hoàng đế, thường xuyên cùng Hiên Viên Bất Kinh đi vấn an Hiên Viên Ly Thiên.

Thân phận đích thực của y, y ôn hòa hiếu thuận, cùng với Hiên Viên Bất Kinh từ từ tan rã băng cứng, đều là niềm hạnh phúc nhất mấy ngày qua của Hiên Viên Ly Thiên.

Ban đêm, một cỗ xe ngựa dưới ánh trăng sáng tỏ, chậm rãi đi vào nội viện Huỳnh Quang hoàng đế, một đường thông hành, người bên trong xe ngựa, dĩ nhiên ngay cả mặt mũi cũng chưa lộ.

Hiên Viên Liệt Thiên chờ ở tẩm cung Hiên Viên Ly Thiên từ lâu, vừa thấy xe ngựa lập tức nghênh tiếp: “Thực là Lộ tiên sinh???”

Một đôi tay thon dài tái nhợt vén lên mành kiệu, đó là một nam nhân một thân tuyết trắng, tuyết trắng quần, tuyết trắng trường bào, làn da trắng bệch, khuôn mặt tuấn mỹ, xinh đẹp không giống nam tử.

Người này tuổi còn quá trẻ, Hiên Viên Liệt Thiên hơi nhíu nhíu mày, trực giác người này không phải Lộ Quan Ảnh hắn muốn đợi.

Trên khuôn mặt người nọ một mảnh băng lãnh, lạnh lùng liếc nhìn Hiên Viên Liệt Thiên xong, liền không nói một lời nhảy xuống xe ngựa.

Trên mã xa đi ra người thứ hai, người nọ trên dưới ba mươi, toàn thân mang theo vài phần lạnh lẽo đạm mạc, đường cong trên khuôn mặt lưu sướng lại ưu mỹ, toàn thân hắn, giơ tay nhấc chân đều mang theo vài phần xuất trần nói không nên lời.

Hắn hướng về phía Hiên Viên Liệt Thiên gật đầu: “Ta chính là Lộ Quan Ảnh.”

Lộ Quan Ảnh, là nhị sư đệ của đương gia Lưu Ly tiểu trúc hiện nay, vị trí cực cao.

Hắn cũng là nhị sư bá của Liên Cừ, là người trị liệu cho tiểu Bảo, lúc này hắn theo ý chỉ của Hiên Viên Liệt Thiên truyền xuống, đến kinh thành xem bệnh cho Hiên Viên Ly Thiên.

Hiên Viên Liệt Thiên nhìn thiếu niên bên cạnh Lộ Quan Ảnh đẹp đến gần như quỷ dị, lạnh lùng hơn Lộ Quan Ảnh vài phần, lại không thích phản ứng người khác mà nhẹ nhàng nhướng mày, có chút không vui nói: “Thị vệ này của Lộ tiên sinh thật đúng là tuấn tú lịch sự, thân thủ bất phàm, thân phận tôn quý.”

Tuy biết lúc này không nên đắc tội Lộ Quan Ảnh, thế nhưng thiếu niên kia quá không để người vào mắt, loại hình dạng không nhìn người khác này rất dễ khiến cho người ta phản cảm.

Hiên Viên Liệt Thiên nói xong, liền nhận thấy khí tức quanh thân Lộ Quan Ảnh hơi đổi, một lúc lâu mới nói: “Đây là tiểu đồ, Dạ Lạc Huyền.”

Dạ Lạc Huyền, người bước vào giang hồ, đều là biết đến... Giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền.

Hiên Viên Liệt Thiên thu hồi kinh ngạc trong lòng, hóa ra đây là Dạ Lạc Huyền, dĩ nhiên cũng xuất từ Lưu Ly tiểu trúc.

Làm thiên niên cổ phái giống với Lưu Duyến ảo cảnh, nội tình của Lưu Ly tiểu trúc đích xác không thể khinh thường, may mắn bọn họ là hữu không phải địch.

Giang hồ đồn rằng Dạ Lạc Huyền ái phạm sát ngược, hơn nữa hỉ nộ vô thường, tính tình cổ quái, cao ngạo lạnh lùng không thích phản ứng người.

Hiểu rõ thân phận của hắn, cũng biết cá tính của hắn xong, Hiên Viên Liệt Thiên cũng không đem việc hắn thất lễ vừa rồi để ở trong lòng, trực tiếp cùng Lý Đức Hải dẫn Lộ Quan Ảnh hai người vào tẩm cung.

Huỳnh Quang hoàng đế Hiên Viên Ly Thiên, vẻ mặt tiêu điều tiều tụy, nhan sắc trên khuôn mặt là một mảnh trắng bệch, cực kỳ không tốt, chỉ có ánh mắt hắn là coi như trong sáng.

Lộ Quan Ảnh nhìn thấy Hiên Viên Ly Thiên lập tức hành lễ: “Thảo dân Lộ Quan Ảnh khấu kiến hoàng thượng.”

Dạ Lạc Huyền ở một bên tuy không muốn để ý tới, thế nhưng Lộ Quan Ảnh đều đã quỳ, hắn sao có thể không quỳ???

Vì vậy hắn cũng im lặng quỳ xuống.

Hiên Viên Ly Thiên ho khan xua tay:

“Khụ khụ... Lộ tiên sinh thỉnh... Mau... Mau... Bình thân...

Làm phiền... Lộ tiên sinh vì trẫm... Lặn lội đường xa... Khụ khụ...”

Hiên Viên Liệt Thiên tiến đến bên giường đỡ lấy Hiên Viên Ly Thiên: “Hoàng huynh, tâm ý của ngươi Lộ tiên sinh đều đã biết, hiện tại để Lộ tiên sinh bắt mạch cho ngươi đi.”

Cùng là nam tử, hơn nữa Hiên Viên Ly Thiên cũng không phải người ngượng nghịu, bởi vậy Hiên Viên Liệt Thiên trực tiếp để Lộ Quan Ảnh bắt mạch cho Hiên Viên Ly Thiên.

Lộ Quan Ảnh đưa tay đặt lên mạch đập của Hiên Viên Ly Thiên một lúc lâu, nhíu nhíu mày nói: “Hoàng thượng là trúng độc mạn tính, độc này đè ép đã lâu trong cơ thể hoàng thượng, hiệu quả càng ngày càng rõ ràng, cho nên hoàng thượng càng ngày càng suy yếu.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Liệt Thiên trầm xuống, thì thào tự nói: “Độc??? Trong hoàng cung, ẩm thực đều được kiểm tra rất nghiêm, không có bữa nào không có người thử độc trước khi hoàng huynh dùng bữa, vì sao lại trúng độc???”

Lộ Quan Ảnh lắc đầu, ý bảo mình không biết, sau đó nói tiếp:

“Độc này nói lợi hại cũng không tính lợi hại, nhưng là có chút khó giải, cần thời gian điều dưỡng rất dài.

Nhưng đây cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng hơn là, thân thể hoàng thượng tựa hồ có bệnh cũ, theo độc tính dẫn phát, bệnh cũ của hoàng thượng phát tác rất khó khống chế.”

Hiên Viên Ly Thiên hơi nhắm mắt, nhìn không ra tình tự trong mắt hắn, thế nhưng thân thể hắn lại hơi hơi run.

Nhìn chung quanh đề phòng sâm nghiêm, người có thể hạ độc hoàng đế trong thời gian dài, ngoại trừ người thân cận, còn có thể là người nào, không thể trách Hiên Viên Ly Thiên cảm thấy tâm lạnh.

Hiên Viên Liệt Thiên vỗ vỗ tay Hiên Viên Ly Thiên, hỏi Lộ Quan Ảnh: “Như vậy Lộ tiên sinh, thân thể hoàng huynh ta, rốt cuộc lúc nào mới tốt lên???”

Nét mặt Lộ Quan Ảnh lướt qua một tia bất đắc dĩ: “Nếu hoàng thượng bảo trì trạng thái ngày hôm nay, không đến hai ngày, sẽ hồn về tây thiên.”

“...”

Hiên Viên Ly Thiên và Hiên Viên Liệt Thiên đều là hô hấp cứng lại: “Lẽ nào ngay cả Lộ tiên sinh cũng không có biện pháp cứu hoàng huynh ta???”

Lộ Quan Ảnh xoay người, chậm rãi bước đi thong thả trong phòng nói: “Nếu như hoàng thượng và nhiếp chính vương nguyện ý phối hợp, tình huống của hoàng thượng, còn có thể vãn hồi.”

Hiên Viên Liệt Thiên và Hiên Viên Ly Thiên nghe vậy, đều nhìn Lộ Quan Ảnh: “Phải làm như thế nào???”

Lộ Quan Ảnh dừng lại cước bộ, tỉ mỉ nhìn Hiên Viên Ly Thiên:

“Bệnh của hoàng thượng, cần tĩnh dưỡng, không thể làm lụng quốc sự vất vả, mặt khác, bệnh cũ của hoàng thượng, thuốc và kim châm không trị được, chỉ có thể theo ta đi Lưu Ly tiểu trúc, nằm trên giường huyền băng trong Lưu Ly tiểu trúc của ta một đoạn thời gian mới có thể phục hồi như cũ.

Về phần độc, sau khi khống chế được bệnh cũ, ta chậm rãi uy giải dược, sẽ khôi phục lại.”

Trên khuôn mặt Hiên Viên Ly Thiên bởi vì vừa ho khan mà mang theo ửng hồng, nhìn Lộ Quan Ảnh, hơi nhăn mày: “Ý của Lộ tiên sinh là kêu trẫm cùng ngươi đi Lưu Ly tiểu trúc.”

Lộ Quan Ảnh gật đầu: “Không chỉ như thế, lấy tâm lực và thân thể của hoàng thượng, nếu tiếp tục vất vả chuyện quốc sự, thân thể sẽ càng ngày càng yếu.”

Hiên Viên Ly Thiên cười khổ:

“Quốc sự trẫm đã buông tay lâu ngày, cũng được... Hiện tại một thân ốm đau, quyền tiền danh lợi, vinh hoa phú quý đã chẳng là gì, ngôi vị hoàng đế ràng buộc ta hơn nửa đời, cũng là lúc nên buông tay.

Chỉ cần có thể giữ lại tính mệnh, có cơ hội đi tìm Phàm nhi là được.”

Nói xong, hắn hơi nhắm hai mắt, chốc lát lại nói: “Lý Đức Hải, việc không chần chờ, đi thu thập hành lý cho trẫm. Lộ tiên sinh thỉnh chờ một chút, sau khi ta ăn nói một vài việc xong sẽ theo ngươi đi.”

Khi Hiên Viên Ly Thiên hạ mệnh lệnh, Hiên Viên Liệt Thiên đã ngây dại ở một bên: “Hoàng huynh, ngươi đây là???”

Hiên Viên Ly Thiên ngẩng đầu cười với hắn: “Thiên nhi, nghĩ chỉ, trẫm muốn thoái vị.”

“Ách... Hoàng huynh ngươi... Này cũng quá nóng nảy, hơn nữa hoàng huynh thoái vị, Huỳnh Quang làm sao bây giờ???”

Biểu tình của Hiên Viên Ly Thiên cứng lại một chút, nâng tay nói với Hiên Viên Liệt Thiên: “Thiên nhi, đi gọi Bất Kinh, tiểu Khuynh, và tiểu ngũ tới đây.”

Hiên Viên Liệt Thiên cau mày: “Hoàng huynh, chờ ngươi hết bệnh, ngươi như trước vẫn có thể làm hoàng thượng của ngươi...”

Hiên Viên Ly Thiên khoát tay áo: “Trẫm vì Huỳnh Quang lê dân bách tính bận rộn nửa cuộc đời, cũng nên theo đuổi hạnh phúc của mình, lần này nếu có thể may mắn sống sót, quãng đời còn lại của trẫm, chỉ cần tìm được Phàm nhi.”

Hiên Viên Liệt Thiên vẻ mặt buồn bã, suy nghĩ một chút Liên Phù trong nhiếp chính vương phủ, thoáng cái hiểu được tâm tư Hiên Viên Ly Thiên, hắn gật đầu: “Hoàng huynh chờ, thần đệ đi gọi bọn hắn cho ngươi.”

Mọi người, đều đã ngủ, Hiên Viên Bất Kinh và Vân Khuynh bị đánh thức, Tần Vô Phong và Tần Vô Song ở cùng Vân Khuynh, tự nhiên cũng là tỉnh.

Bọn họ đi theo phía sau Vân Khuynh, hầu ở bên ngoài tẩm cung hoàng đế.

Không tới một hồi, thái tử Hiên Viên Trần Vũ cũng tới.

Khi Hiên Viên Trần Vũ tiến vào, toàn bộ trong phòng, chỉ còn Hiên Viên Ly Thiên, Hiên Viên Bất Kinh và Vân Khuynh.

Hiên Viên Ly Thiên hiền lành nhìn Vân Khuynh:

“Quan hệ giữa chúng ta, nói vậy ngươi đã sớm biết, ta cũng biết ngươi có rất nhiều chuyện đều không rõ, nhưng hôm nay trẫm...

Ta và ngươi cũng mơ hồ như nhau, ta đáp ứng ngươi, chờ ta hiểu ra tất cả, nhất định sẽ nói cho ngươi.”

Nói xong, mặc kệ Vân Khuynh phản ứng thế nào, hắn liền nhìn về phía Hiên Viên Bất Kinh:

“Bất Kinh, ngươi là hài tử được ta tự tay dạy dỗ từ nhỏ, tuy rằng sau đó Bất Kinh rất hận ta, nhưng ở trong lòng phụ hoàng, Bất Kinh vẫn là hài tử khiến phụ hoàng kiêu ngạo.

Trong nhiều hài tử của phụ hoàng, chỉ có ngươi là phụ hoàng lo lắng nhất, cũng yên tâm nhất, Bất Kinh, phụ hoàng hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng tiếp nhận ngôi vị hoàng đế kéo dài chí nguyện của phụ hoàng, tạo phúc cho bách tính Huỳnh Quang không???”

Giọng điệu của Huỳnh Quang hoàng đế tựa như ăn nói di ngôn, khiến Hiên Viên Bất Kinh nghiêng mặt đi, lạnh lùng nói: “Ta không muốn.”

Hiên Viên Ly Thiên mặt mày buồn bã:

“Năm xưa, nếu không phải vì hiểu lầm kia... Bất Kinh sẽ là thái tử ưu tú nhất của Huỳnh Quang chúng ta...

Yên tâm đi Bất Kinh, phụ hoàng sẽ không bức ngươi, ngươi cự tuyệt, cũng là trong dự liệu của phụ hoàng, cho nên phụ hoàng cũng gọi tới tiểu ngũ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.