Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 279: Mộng nhập thần cơ



Mộng nhập thần cơ, trước hết phải để Vân Khuynh ngủ say mới có thể bắt đầu.

Chờ tới lúc nhận thấy Vân Khuynh rơi vào ngủ say, Tinh Tú lão nhân mới bắt đầu động thủ.

Vân Khuynh cảm thấy tâm của mình rất bình tĩnh, rất bình tĩnh.

Bình tĩnh giống như đời này gả cho Tần Vô Song, bình tĩnh giống như đời trước yêu Ngụy Quang Hàn.

Vân Khuynh có thể cảm giác được ý thức của mình rất thanh tỉnh, vẫn an tĩnh chìm trong một đoàn hắc ám.

Chậm rãi, ý thức của y, giống như có thêm cánh, nhẹ trôi lơ lửng, chậm rãi bay lượn.

Thanh âm Tinh Tú lão nhân mông mông lung lung, gián đoạn mở miệng: “Tất cả tùy theo lòng ngươi... Nếu như ngươi xem không rõ tâm của mình... Sẽ.... Vĩnh viễn, không về...”

Đây là một lần lựa chọn phải trải qua trong cuộc đời Vân Khuynh, đặc biệt sau khi Ngụy Quang Hàn đã chết...

Tất cả về Ngụy Quang Hàn lưu lại tại thế giới này, ảnh hưởng tới y quá lớn.

Ý thức Vân Khuynh cuối cùng từ câu nói chẳng rõ đầu đuôi kia của Tinh Tú lão nhân, liền hoàn toàn mất đi ý thức.

Thế kỷ hai mươi, Trung Quốc, thành phố G.

Hiện tại là giữa tháng sáu, ánh nắng chói sáng, ánh mặt trời nóng rực xuyên thấu qua rèm cửa sổ trong suốt chiếu vào trong phòng, người trên giường, dường như bị ánh nắng quấy rối giấc ngủ.

Y hơi nhúc nhích một chút, vô ý thức giơ lên cánh tay, che ở trước mí mắt, chậm rãi mở mắt.

Lọt vào trong tầm mắt chính là trần nhà tuyết trắng, cùng với đèn treo thủy tinh tinh xảo.

Vân Khuynh giật mình, trần nhà như vậy, đèn treo như vậy, là quen thuộc lại xa lạ đến cỡ nào.

Y không tự chủ được thay đổi ánh mắt, nhìn sang bàn học gỗ lê bên cạnh, lướt qua ghế da màu đen mềm mại, còn có sô pha màu nâu, bàn trà đá cẩm thạch...

Nơi này là...

Nơi này là...

Ở đây rõ ràng là gian phòng thế kỷ hai mươi của Lạc Minh, vì sao, vì sao y lại ở chỗ này???

Y không phải là ở cổ đại, ở Lưu Ly tiểu trúc tại Huỳnh Quang vương triều sao???

Thế nào lại có cảm giác tỉnh lại liền về tới thế kỷ hai mươi, nếu là y trở về, Tần gia huynh đệ, Đại Bảo tiểu Bảo phải làm sao, hài tử trong bụng Vân Khuynh phải làm sao???

Vân Khuynh với khuôn mặt thanh tú của Lạc Minh, kinh ngạc phát ngốc.

Sau khi ngẩn người y chậm rãi ngồi dậy, xốc lên chăn bông, ngay cả áo ngủ trên người cũng chưa kịp đổi, đã đi đến bên cửa sổ sát đất, giật lại rèm cửa sổ, ánh nắng bên ngoài xán lạn không thể tin nổi.

Hầu như là chói mắt.

Vân Khuynh vươn tay vỗ về kính thủy tinh bị ánh nắng chiếu lên có chút nóng lên, trong lòng ngũ vị tạp giao.

Phía sau vang lên thanh âm mở cửa đóng cửa, thân thể Vân Khuynh cứng đờ, bỗng nhiên xoay người.

Ánh vào mắt y, dĩ nhiên là...

Ngụy Quang Hàn???

Là Ngụy Quang Hàn thế kỷ hai mươi, không phải Ngụy Quang Hàn có làn da tuyết trắng, khuôn mặt yêu dị, có lệ chí chọc người yêu thương kia.

Vân Khuynh mở to hai mắt nhìn Ngụy Quang Hàn từng bước từng bước đi về phía y, tim đập của y, dường như có chút kỳ lạ nảy lên.

Ngụy Quang Hàn mặc một thân quần áo ở nhà màu lam nhạt, cước bộ dưới chân hắn không có nửa phần dừng lại, thẳng tắp đi về phía Vân Khuynh, cười cười, trên khuôn mặt điển trai tràn đầy vẻ ôn nhu, sau khi tới gần Vân Khuynh, dựa vào ưu thế thân cao, hắn vươn tay vò vò mái tóc ngắn mềm mại của Vân Khuynh: “Minh, sao không ngủ thêm một hồi, hôm qua không phải còn nói không dậy nổi, nhất định muốn ta gọi ngươi dậy sao???”

Ách...

Vân Khuynh lúc này, cứng đờ...

Động tác thật, thật, thật thân mật!!!

Thời gian lúc trước, tuy rằng y thích Ngụy Quang Hàn, thế nhưng y vẫn rất khắc chế, Ngụy Quang Hàn đối với y càng là âm tình bất định, động tác thân mật chân chính giữa hai người rất ít.

Nhưng hiện tại, Ngụy Quang Hàn trước mắt vì sao lại ôn nhu với y như thế???

Trong vẻ mặt của Vân Khuynh, không tự chủ được mang theo vài phần mê hoặc, trong ánh mắt đen kịt rõ ràng phản chiếu cái bóng của Ngụy Quang Hàn, cùng với nội tâm y nhàn nhạt vô thố.

Ngụy Quang Hàn lập tức nhíu mày, đưa tay chuyển qua sờ sờ trán y: “Làm sao vậy, Minh ngươi có phải khó chịu hay không???”

Vân Khuynh ngơ ngác nhìn Ngụy Quang Hàn, không tiếng động lắc đầu.

Động tác tiếp theo của Ngụy Quang Hàn lại dọa đến y.

Ngụy Quang Hàn trực tiếp ôm y vào trong lòng, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu y: “Có cái gì khó chịu nhất định phải nói cho ta biết, đừng khiến ta lo lắng.”

Ngụy Quang Hàn như vậy quá quái dị, Vân Khuynh không nhịn được nữa vươn tay đẩy hắn ra: “Vì sao???”

Ngụy Quang Hàn bởi vì không phòng bị, bị y đẩy ra, Ngụy Quang Hàn bị đẩy ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Minh, ngươi làm sao vậy???”

Vân Khuynh mở lớn hai mắt: “Vì sao đối với ta như vậy??? Ngươi không phải... Không phải rất chán ghét rất khinh thường đồng tính luyến ái sao, vì sao còn thân mật với ta như thế???”

Đến đây, cứng đờ chính là Ngụy Quang Hàn.

Khuôn mặt Ngụy Quang Hàn dần dần âm trầm xuống, trong đôi mắt hắn lóe ra tia sáng thần bí: “Vân Khuynh???”

“Chuyện gì???”

Đối mặt với Ngụy Quang Hàn gọi tên, Vân Khuynh hầu như là trả lời theo phản xạ, sau một khắc, y liền che miệng lại, ngạc nhiên nhìn Ngụy Quang Hàn.

Trời, Ngụy Quang Hàn này, vì sao biết cái tên Vân Khuynh???

Vào lúc y còn đang suy nghĩ, Ngụy Quang Hàn liền bước nhanh về phía trước đỡ lấy bờ vai y:

“Sao ngươi lại ở đây??? Sao ngươi lại trở về, ngươi ở thế giới kia cũng đã chết sao???

Không, không, không, không có khả năng, Tần gia huynh đệ lợi hại như vậy, sao có thể... Trừ phi... Trừ phi là...

Chiến Thiên Y??? Là Chiến Thiên Y sát hại ngươi???”

Một loạt vấn đề của Ngụy Quang Hàn làm Vân Khuynh có chút não trướng cháng váng đầu, y lập tức trả lời: “Không có, Chiến Thiên Y không làm gì ta, Tinh Tú lão nhân nói ta hiện tại là mộng nhập thần cơ, hắn muốn ta tới đây cởi bỏ khúc mắc, ta ở thế giới kia, rất tốt, không có việc gì.”

“Thật không...”

Ngụy Quang Hàn thở ra một hơi, rốt cục trầm tĩnh lại.

Sau đó liền thì thào tự nói: “Cởi bỏ khúc mắc... Là chỉ ta sao???”

Vân Khuynh buông xuống đôi mắt, thở dài một tiếng: “Ta nghĩ là vậy.”

Ngụy Quang Hàn gật đầu: “Cũng đúng, ở thế giới kia, ta vẫn nói cho ngươi ta yêu ngươi làm ngươi phức tạp, hơn nữa ta còn vì nhi tử của ngươi mà chết, ngươi khẳng định cảm thấy áy náy....”

Vân Khuynh một lần nữa giương mắt nhìn hắn: “Ngươi không phải đã chết sao, sao lại trở về???”

Ngụy Quang Hàn khẽ cười một tiếng, nhìn cảnh sắc phía bên ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng:

“Ta vốn là vì phục sinh sư phụ mà hi sinh mình, chỉ là chẳng biết vì sao, sư phụ sau khi sống lại thì ta còn không có triệt để chết đi, vì vậy sư phụ, giống như năm xưa đem ngươi đưa đến thế giới kia, đẩy ta trở về.

Minh, ta rất cảm kích sư phụ, sư phụ đem ta đưa đến năm thứ hai chúng ta quen nhau, lúc này đây, ta rốt cục có thể không thương tổn ngươi nữa, có thể thực sự yêu ngươi.”

Vân Khuynh nghe như lọt vào trong sương mù, y không biết cái gì là ‘giống như năm xưa đem ngươi đưa đến thế giới kia’, cũng không hiểu cái gì là ‘Ta rốt cục có thể không thương tổn ngươi nữa, có thể thực sự yêu ngươi’.

Vân Khuynh nhíu lại lông mày, sắc mặt ủ dột nhìn Ngụy Quang Hàn: “Ngụy Quang Hàn, ngươi lời này là có ý gì, ngươi rốt cuộc giấu ta cái gì, ngươi nói rõ cho ta.”

Ngụy Quang Hàn xoay người, thấy y một thân áo ngủ, ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống sô pha, thuận tiện rót một cốc nước cho mình: “Ngồi xuống, ta từ từ nói cho ngươi.”

Vì vậy, Ngụy Quang Hàn liền đem chuyện hắn giấu diếm lúc trước, toàn bộ nói cho Vân Khuynh.

Bao gồm cả đời trước hắn kỳ thực là yêu Lạc Minh, nhưng bởi vì cửu âm huyền mạch mà liên tục thương tổn Lạc Minh, cũng nói cho y, là hắn kêu sư phụ hắn giúp Lạc Minh xuyên qua đến cổ đại biến thành Vân Khuynh, còn nói cho y trong hai trăm năm kia, hắn vẫn luôn đi tìm Lạc Minh.

Vân Khuynh nghe mà ngũ vị tạp giao, lúc y còn chưa phản ứng lại, giọt nước mắt trong suốt đã như đứt dây, từ hai gò má y rơi xuống.

Chờ Ngụy Quang Hàn rốt cục nói xong ngẩng đầu lên, mới phát hiện Vân Khuynh từ lâu đã khóc không thành dạng.

Ngụy Quang Hàn có chút hoảng hốt:

“Minh, ngươi đừng khóc, đừng khóc, hiện tại đều rất tốt, tất cả đều đã ổn, tuy rằng ta không thể ở lại cổ đại với ngươi, thế nhưng sư phụ đã đem ta về đây.

Ở chỗ này, ta và thân thể hiện tại của ngươi, Lạc Minh lúc ban đầu vừa mới quen nhau hai năm, y hiện tại thậm chí còn chưa phát hiện cảm tình đối với ta.

Lúc này đây, ta nhất định sẽ yêu y thật tốt, sẽ không để chuyện trước đó của chúng ta tái diễn.”

Vân Khuynh cầm lấy khăn giấy xoa xoa nước mắt, con ngươi hồng hồng nhìn Ngụy Quang Hàn, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Xin lỗi....”

Ngụy Quang Hàn một người lưng đeo nhiều thứ như vậy, nhưng y khi ở cổ đại nhìn thấy Ngụy Quang Hàn, còn liều mạng xa lánh hắn...

Tâm Vân Khuynh có chút đau đớn: “Được rồi, Quang, thân thể của ngươi... Cái kia cái gì cửu âm huyền mạch???”

Ngụy Quang Hàn cười to:

“Ngu ngốc Minh, ta quay về đến nơi đây, mang theo ký ức tại cổ đại, ta tiếp tục luyện kiếm pháp sư phụ tạo ra cho ta, áp chế phong ấn Huyền Âm khí của cửu âm huyền mạch là được.

Lúc này đây, cửu âm huyền mạch không chỉ không tổn thương được ta, ta còn nhảy vọt trở thành người lợi hại nhất Ngụy gia chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.