Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 315: Ngoại truyện 3.2 tương thân tương ái (nhị)



“Ô ô...”

Y có lẽ muốn nói gì đó, nhưng bởi vì bị Tần Vô Song phủ kín miệng, nên không nói ra được.

Ngón tay Tần Vô Phong càng nhập sâu vào trong cơ thể y, bị tách ra không khỏe và hơi hơi đau đớn, khiến Vân Khuynh vặn vẹo thắt lưng muốn tránh né ba nam nhân trên người.

Thế nhưng, lực lượng của y, ở trong mắt ba người khác lại là bé nhỏ không đáng kể.

Ngón cái ấn tại chu vi mật huyệt, nhẹ nhàng xoa bóp, giảm bớt y không khỏe, ngón trỏ còn lại là càng thêm làm càn xoay tròn mở rộng địa phương trơn mềm như tơ nóng cháy trong cơ thể.

Trên trán Vân Khuynh hơi toát ra mồ hôi hột, nét mặt đỏ hồng diễm lệ khiến kẻ khác di không ra ánh mắt, một tay Tần Vô Song nâng gáy y, môi lưỡi chăm chú quấn lấy lưỡi y, một tay khác thì chậm rãi dao động lên tấm lưng trơn truột của y.

Trên người y còn có vết tích đêm trước hoan ái lưu lại.

Bị Tần Vô Phong ba người chậm rãi bao trùm.

Bất luận là ai lưu lại.

Tần Vô Hạ theo lồng ngực Vân Khuynh di xuống, lưu lại một chuỗi một chuỗi dấu hôn ẩm ướt trên thân thể và cái bụng đơn bạc trắng nõn của y.

Ngón tay Tần Vô Phong đưa vào trong cơ thể Vân Khuynh, đã từ một ngón biến thành hai, ngón giữa, ngón trỏ, hai ngón tay cùng nhau cố sức khai thác.

Ngọc hành bị hắn nắm trong tay thưởng thức càng lúc càng lớn, run nhè nhẹ, có chút dấu hiệu muốn giải phóng.

Tần Vô Phong nhíu mày, thân thể từ giữa hai chân Vân Khuynh lui đi ra, nghiêng người nằm ở bên cạnh y, cánh môi hơi mỏng ghé vào bên tai y: “Vân nhi... Không nên kích động như vậy nga, phải cùng chúng ta cùng nhau triền miên...”

Nói bàn tay nắm chặt ngọc hành chăm chú trói buộc ở đỉnh ngọc hành, khiến dục vọng mãnh liệt trong cơ thể y khó có thể thỏa mãn.

Sợi tóc Vân Khuynh có chút ẩm ướt, con ngươi ngập nước híp lại, lắc đầu muốn kháng nghị, nhưng lại đem vành tai hồng nhuận của mình đưa đến bên môi đối phương.

Tần Vô Phong ngậm lấy vành tai non mềm, đầu lưỡi theo viền tai phác hoạ hình dạng lỗ tai y, Vân Khuynh nhịn không được rụt rụt cổ.

Ba người này, sao có thể cùng nhau như vậy???

Thực sự là càng ngày càng hỏng, hợp lại với nhau ức hiếp y!!!

Từng có một lần cơ sở hợp tác, Tần Vô Song và Tần Vô Phong tương đối tâm linh tương thông, Tần Vô Song và Tần Vô Phong nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra dự định.

Tần Vô Song rất tự giác nhường cho ca ca đến trước.

Giật giật thân thể, buông ra Vân Khuynh bị hắn nửa đặt ở dưới thân, xoay qua thân thể y để mặt y hướng về phía Tần Vô Phong.

Tần Vô Hạ nhíu mày, nhìn hai người ca ca, tự động phối hợp bọn họ.

Tần Vô Phong cùng Vân Khuynh trán đụng trán, nụ hôn mềm nhẹ đặt lên chóp mũi y, tiện đà di xuống: “Vân nhi hiện tại cảm giác thế nào???”

Ngón tay Tần Vô Phong còn đang ở trong cơ thể y ấn xoa ra vào, mà tay Tần Vô Song và Tần Vô Hạ còn lại là phủ trên lưng và eo của y, y cảm thấy nóng, nóng đến mức như muốn bùng nổ.

Toàn thân nóng khó có thể chịu được, cũng cảm thấy thật khát.

“Có cảm giác rất kích động... Rất hưng phấn hay không???”

Tần Vô Phong nói, không chút khách khí lại đưa vào ngón tay thứ ba.

Thân thể Vân Khuynh hơi run run, y đích xác cảm giác kích thích, bởi vì xấu hổ, xấu hổ đến mức tận cùng, cũng cảm thấy phi thường kích thích.

Hơn nữa kích thích này, còn khiến y càng thêm mẫn cảm, càng thêm cấp thiết so với ngày thường.

Mật huyệt bị tay Tần Vô Phong ra vào đã ẩm ướt thành một mảnh, lượng lớn mật dịch theo ngón tay hắn từ trong mật huyệt lẳng lặng chảy xuôi ra, khiến y không tự chủ được kẹp chặt hai chân.

Nhưng kẹp chặt song song, lại khiến cho ngón tay Tần Vô Phong đưa vào trong cơ thể y càng sâu.

“Ân... Ách...”

Vân Khuynh thở phì phò, cánh môi lúc trước bị hôn sưng đỏ hơi mở ra, tuôn ra rên rỉ khó nhịn, y thẹn thùng lại buông lỏng hai chân.

Lông mi y buông xuống, không dám trực tiếp nhìn Tần Vô Phong, hai gò má, bên tai, cái cổ trắng nõn, bộ ngực trắng noãn đều phiếm màu đỏ ửng, là vì động tình, cũng là vì ngượng ngùng.

Tần Vô Phong nhìn lông mi đen dài run run của y, nguyên trái tim, bỗng nhiên bị lông mi của y phe phẩy mà mềm mại xuống.

Hắn càng đem Vân Khuynh ôm vào trong lòng, cánh môi nóng hổi dán lên bên tai Vân Khuynh, nhẹ nhàng hỏi: “Cho đại ca đi vào được không??? Tiến nhập vào trong thân thể nóng cháy chặt trí tiêu hồn không gì sánh được của ngươi có được không???” (Vũ: Ặc, không ngờ Vô Phong lạnh lùng lại có thể nói ra những lời này aaaaaaaa~~~~~~, cái này không phải Vô Song phóng khoáng không kiềm chế được nói ra thì đúng hơn seo??? Sao lại thía này, chẳng lẽ đây là bản chất của nam nhân Tần gia...)

Trước đó, Tần Vô Phong chưa bao giờ nói như thế, hỏi vấn đề rõ ràng như vậy với Vân Khuynh.

Vân Khuynh cảm thấy bên tai mình dường như vang lên ‘Oanh’ một tiếng nổ mạnh, khuôn mặt y nổ tung, máu trong người y hầu như chảy ngược dòng, khuôn mặt y không còn là đỏ ửng, mà là bị nổ thành màu đỏ tươi, tươi đẹp ướt át: “Ngươi...”

Thanh âm y yếu ớt mà run rẩy, tràn ngập mị hoặc, rên rỉ giống như lời mời.

Tần Vô Phong kéo qua một tay Vân Khuynh, bao trùm lên thứ dâng trào càng trướng càng lớn của mình: “Vân nhi... Cảm thụ một chút... Cảm thụ một chút đại ca cần ngươi đến cỡ nào... Muốn chạy ào vào thân thể của ngươi đến cỡ nào...”

Con mắt Vân Khuynh nhắm chặt, hầu như là không dám mở mắt nhìn Tần Vô Phong.

Cánh môi Tần Vô Phong cọ cọ lên vết tích trên cổ bị hắn ấn lên, thanh âm mềm nhẹ lại mang theo mê hoặc: “Cho ta đi vào... Có được không, có được hay không...”

Trên khuôn mặt Vân Khuynh đỏ tươi lan tràn, không thể mở miệng ân một tiếng, y không trả lời Tần Vô Phong, nhưng vì sao Tần Vô Phong nhất định muốn ép y như thế???

Đôi môi nóng hổi của Tần Vô Phong lui về, tìm đến môi Vân Khuynh, mỉm cười nỉ non: “Vân nhi ngoan...”

Nói, bàn tay thưởng thức ngọc hành, vào lúc ngọc hành run run bạo phát, giơ lên một chân thon dài trắng nõn của Vân Khuynh, đem bàn tay chôn ở trong mật huyệt lui đi, mật huyệt màu sắc diễm lệ chăm chú lưu luyến hấp thụ ngón tay hắn, có lượng lớn ái dịch bị kéo theo ra ngoài.

Mật huyệt trống không giống như cái miệng nhỏ nhắn tham lam, liên tục nhúc nhích khép mở.

Tần Vô Phong cười khẽ hai tiếng, đem dục vọng nóng cháy của mình để ở cửa vào mật huyệt nhẹ nhàng cọ cọ, đôi môi hôn môi Vân Khuynh, dùng đầu lưỡi nạy mở môi y, vươn đi vào, cùng lưỡi y quấn quýt lấy nhau.

Cùng thời khắc đó, dục vọng dưới thân cũng xông vào thân thể Vân Khuynh.

“Ô...”

Kêu lên một tiếng đau đớn, Vân Khuynh bỗng nhiên nắm chặt ra giường dưới thân, nhắm mắt lại, thả lỏng mình dung nạp cực lớn xâm nhập thân thể...

Giờ khắc này, y dường như quên, còn có hai người khác tồn tại.

Hơn nữa, hai người kia cũng tuyệt không cho phép mình bị bỏ qua...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.