Sau khi Hiên Nhi tuyên bố học bay thất bại, lão nhân không dám dạy Hiên Nhi kĩ năng khác, trông thấy dáng vẻ sợ hãi mà khóc của Hiên Nhi, sau lại nghĩ, cũng không sao, không cần phải học nữa. Lại nói, mình thật sự đúng là không biết điều, Hiên Nhi mà khóc nữa, tiểu tử kia nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho lão, nhớ tới tình cảnh Tử Ly cứu Hiên Nhi, lão nhân trầm tư nói: “Tiểu tử kia đúng là hết thuốc chữa.”
Tử Ly càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, chỉ cần vừa thấy Hiên Nhi, tim của hắn liền không tự chủ được mà đập nhanh bất thường, nhất là cái chau mày khi cười của nàng, đều tác động đến tim hắn, nhìn nàng cười, trong lòng hắn cảm thấy thích thú hơn, nhìn nàng khóc, tim của hắn cũng càng so với ai khác đau hơn, chính hắn cũng không biết, bản thân mình rốt cục là sao nữa?
Hiên Nhi cũng không nói rõ được vì cái gì mà Tiểu Ly Tử lại khiến cho nàng an lòng, chỉ có khi ở cùng sư phụ nàng mới có cảm giác như vậy, nàng không biết hoàn toàn tín nhiệm một người thì sẽ ra sao, nhưng tín nhiệm như vậy dần dần lại biến thành một cảm giác ỷ lại, có một nơi nào đó trong lòng dần dần mở ra, khiến trong lòng Hiên Nhi sinh ra một loại rung động không hiểu được, Hiên Nhi cũng không nghĩ ra là như thế nào, liền không thèm suy nghĩ thêm nữa.
Có một số việc cần phát sinh thì cuối cùng cũng sẽ phát sinh, có chút tình cảm, khi sinh ra đã quyết định rồi, sợ hãi cũng vô ích, trốn tránh cũng không được, vậy thì nên chọn đối mặt, bất luận kết quả như thế nào, ít nhất cũng đã trải qua.
Hiên Nhi không quên tính ngày, sinh nhật mười tám tuổi đã sắp tới, nên làm như thế nào đây?
Lão nhân nghe nói sinh nhật Hiên Nhi sắp tới, bảo là sẽ có một bữa cơm no đủ, Hiên Nhi nhất mực từ chối, như vậy cũng không có nhiều ý nghĩa cho lắm, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mở một bữa tiệc long trọng, mọi người cùng nhau vui vẻ chúc mừng.
Hiên Nhi hỏi lão nhân muốn đưa nàng lễ vật gì, lão nhân chỉ vuốt râu, một dáng vẻ giấu giếm nói: “Ấy... Thiên cơ bất khả lộ.”
Hỏi Tiểu Ly Tử, hắn mỉm cười không đáp,
Hiên Nhi không thấy sư phụ đâu, không có cách nào hỏi hắn đưa mình cái gì, cả ngày ủ rũ.
2. Sinh nhật [2]
Rốt cục cũng tới ngày sinh nhật của Hiên Nhi, tổ chức ở khách điếm Bằng Lai.
Hiên Nhi xin Cố Trù làm một cái bánh ngọt, còn làm rất nhiều điểm tâm, đại sảnh bị Hiên Nhi bố trí thành một bữa tiệc tối, rượu của Lâu Thành Chi cũng ủ thành công, Hiên Nhi thưởng thức, cảm giác có điểm giống như rượu sâm banh của thời hiện đại, ngay lập tức gọi luôn là Champagne.
Ngày đó, Hiên Nhi mặc một bộ váy của công chúa thời hiện đại rất kiều diễm xuất hiện, mọi người ngây người cả ra. Hôm ấy Hiên Nhi cũng nhận được rất nhiều lễ vật. Lúc sau, Hiên Nhi kêu Tiểu Ly Tử thổi nhạc đệm, còn nàng nhảy một khúc vũ, mọi người lại ngây người lần nữa. Đêm hôm đó, Hiên Nhi giống như một vị tiên nữ.
Sau khi tiệc tối kết thúc, tiểu Ly tử đưa nàng lên nóc nhà, biến ra thiệt nhiều sao, chúng nó đều vây quanh Hiên Nhi lóe lên, Hiên Nhi duỗi tay ra bắt lại nhưng bắt không được, lúc ấy, Tử Ly si mê nhìn Hiên Nhi, ngay cả ánh mắt đều luyến tiếc không muốn dời đi một chút nào, sau đó lại nghĩ tới cái gì đó, từ trong lòng ngực đưa ra một miếng ngọc bội tinh xảo dắt ở bên hông của Hiên Nhi, còn hôn Hiên Nhi một cái, nhưng tại khoảnh khắc ấy Hiên Nhi lại ngã vào lòng ngực Tử Ly, bởi vì nàng uống quá nhiều rượu.
Chờ ngày hôm sau Hiên Nhi tỉnh lại, mắt hoa cả đầu đều choáng váng, cả người vô lực, thấy mình đang ở trong phòng của mình, không nhớ rõ vì sao tối hôm qua mình lại có thể trở về phòng được, nàng chạm phải một miếng ngọc ở bên hông, nhớ rõ hình như là tối hôm qua Tử Ly đưa cho nàng, lúc sau thì chẳng nhớ ra được cái gì cả. Hiên Nhi bĩu môi, không biết hắn lại chạy đi nơi nào rồi?
3. Tiểu Bạch
Nhưng vui hơn là, sư phụ đã trở lại, Hiên Nhi thật sự rất mừng rỡ, sư phụ còn tặng nàng một lễ vật, đó chính là một viên trân châu trong suốt, sư phụ nói viên trân châu này là do sư phụ của sư phụ đã giữ lại cho sư phụ *Qin: -_-yy~*, có mấy trăm năm lịch sử, viên trân châu này vốn là một đôi, khi Nữ Oa luyện thạch bổ khí đã tích lại hai giọt nước, cùng hình thành nên hai viên trân châu, sư phụ đem hạt trân châu tươi ngon mọng nước này đưa cho nàng, một viên khác thì hắn giữ lại, còn nói hạt trân châu này có linh lực vô cùng to lớn, có thể gọi được nước, nên đã dạy Hiên Nhi khẩu quyết.
Lão nhân đưa Hiên Nhi vào đỉnh núi, nói là muốn cho nàng xem quà sinh nhật, Hiên Nhi thấy trên đỉnh núi chẳng có gì cả, làm sao có cái gọi là quà sinh nhật?
Lão nhân hướng về phía nàng cười thần bí, tay vung lên nhẹ nhàng trong không trung, Hiên Nhi liền thấy một con Điểu Nhi* trắng như tuyết dừng lại bên canh nàng, càng làm cho nàng ngạc nhiên hơn chính là, Điểu Nhi này có thể mở miệng nói chuyện: “Nàng là chủ nhân của tôi sao?”
*Điểu Nhi: chú chim.
Lão nhân nói: “Đúng thế, về sau ngươi nhớ phải nghe lời Hiên Nhi, phải luôn theo bên cạnh con bé.” Lại nói với Hiên Nhi: “Hiên Nhi này, con tiên hạc này là để cho ngươi cưỡi, về sau muốn đi đâu thì đi đó.”
Hiên Nhi tiến lên vuốt ve lông chim mềm lại của con hạc trắng, trong lòng rất thích, hỏi: “Sư thúc công, tên của nó là gì?”
Lão nhân đáp: “Trước kia ta thường gọi nó là Bạch Linh, nếu đưa cho ngươi thì ngươi lấy một cái tên khác cũng được.”
Hiên Nhi suy nghĩ, cảm thấy gọi là Bạch Linh thì không đủ thân thiết cho lắm, liền nói: “Vậy thì gọi là Tiểu Bạch đi, a, nghe đáng yêu quá đi!”
Lão nhân chưa kịp nói thì Bạch Linh đã kêu to lên: “Tiểu Bạch thật khó nghe, Tiểu Bạch thật khó nghe.”
Hiên Nhi thấy nó kêu to như vậy liền đe dọa: “Bây giờ tao là chủ nhân của mày, tao gọi là gì thì phải gọi như thế, tao nói Tiểu Bạch là Tiểu Bạch.” Nói xong thì kêu lên vài tiếng: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.”
“Tôi không cần cái tên khó nghe như thế.” TIểu Bạch bỏ lại những lời này rồi bay vụt đi.
Hiên Nhi vẫn không để ý, hướng về phía Tiểu Bạch bay đi mà kêu to: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch —— ”
Cứ như vậy, Hiên Nhi và Tiểu Bạch cứ quấn lấy nhau.
“Tiểu Bạch, mau đưa tao đi ngắm mặt trời mọc đi.”
“Tiểu Bạch, mau đưa tao tới linh trì.”
“Tiểu Bạch, tao muốn tới Thánh Hồ.”
Tiểu Bạch, Tiểu Bạch —— ”
Tiểu Bạch chỉ muốn khóc thét, đây mà là chủ nhân ư