Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 1 - Chương 33



Điều quan trọng nhất của một sát thủ là hành động bất ngờ, một đòn tất trúng, nhưng nay bọn họ đã bị lộ hành tung, không còn bất luận ưu thế nào, làm sao có thể ngăn cản hai người liên thủ? Băng Ngự còn đang che chở cho xe ngựa, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng rất nhanh chóng diệt gọn toàn bộ đám hắc y nhân còn lại, thi thể và máu tươi đầy đất, không có người nào đi ngang qua cánh rừng này, cũng có thể là nghe được tiếng đánh nhau nên không người nào dám tiến vào, chờ đến khi hết thảy đều tĩnh lặng thì Miên Ca ở trong xe ngựa mới than thở một tiếng, “Là ta liên lụy các ngươi.”

“Chẳng lẽ bọn ta lại sợ bị ngươi liên lụy?” Lời nói của Hách Thiên Thần từ bên ngoài truyền vào, Miên Ca ở trong xe ngựa cúi mắt xuống, dường như đang khóc lại tựa hồ đang cười, biểu tình rất phức tạp, vết thương của hắn không tốt, trên người của hắn vẫn còn rất đau, hắn vốn nên nán lại trong xe ngựa, nhưng lúc này thần sắc của hắn dường như đang hối hận, hối hận vì sao mới vừa rồi nghe xong lời nói của Hách Thiên Thần thì không dám ra ngoài, mà lại để cho người khác thay hắn ngăn cản nguy hiểm.

Có lẽ bởi vì câu nói lúc trước của Hách Thiên Thần rất có uy nghi, làm cho người ta bất giác nghe lệnh, Đàn Y công tử dù sao cũng là Các chủ Thiên Cơ các, Miên Ca tự nhắc nhở chính mình.

Trên mặt đất đều là thi thể, máu tươi lan tràn đầy đất, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nghiêm mặt đứng ở giữa, thần sắc không hề thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn xuống dưới chân, không hề lộ ra một chút đồng cảm, chỉ có một đường cong rất nhỏ hình như đang khẽ nâng lên như một lưỡi đao nhuốm máu, đó không phải là cười mà là tàn nhẫn.

Có người đang hưởng thụ sự giết chóc, Hách Thiên Thần dời mắt, nhưng hắn không biết Hách Cửu Tiêu lộ ra vẻ mặt như vậy không phải vì giết người mà là vì hắn, có thể được cùng hắn sóng vai đối địch mà cảm thấy thích thú, tàn sát toàn bộ địch nhân mà cảm thấy hài lòng. Đối với Hách Cửu Tiêu mà nói, đây thật sự là một cảm giác khó có được, tàn sát quá nhiều đến mức cảm thấy chán nản, vì vậy Hách Cửu Tiêu chỉ thích làm cho người ta rơi vào tình cảnh sinh tử lưỡng nan, không thể giải thoát cho đến lúc bị giết chết.

“Xem ra dọc đường sẽ không yên bình.” Hách Thiên Thần nhìn thi thể ở dưới mặt đất, thu hồi Giao Tàm ti, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như ban đầu. Trước khi Thập Toàn trang xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không người nào biết võ công sâu cạn của hắn, có lẽ còn có người nghĩ rằng hắn sẽ không xuất thủ đả thương người khác. Mà trên thực tế, ngoại trừ việc hắn không muốn tiếp cận cùng người khác thì hắn cũng không ngại phải ra tay giết người.

“Cốc chủ, sắc trời không còn sớm, nếu tiếp tục lên đường thì có thể sẽ không tìm được chỗ tá túc, không bằng trước tiên tìm một nơi để tạm thời nghỉ ngơi?” Băng Ngự không để ý đến đám hắc y nhân đã chết, hắn rút ra những mũi tên cắm trên xe ngựa rồi ném xuống đất, không ai nhìn những thi thể này, mọi người đều biết tuyệt đối sẽ không tra ra bất cứ thứ gì, không có tên sát thủ nào khi giết người lại mang theo những thứ để lộ lai lịch hay thân phận của chính mình.

Vừa trải qua một trận tập kích bất ngờ, nhưng không người nào khẩn trương, cũng không bận tâm, thân ở trong giang hồ thì thời điểm nào cũng có thể gặp phải chuyện phiền phức không lường trước được. Gặp địch thì giết địch, màn trời chiếu đất là chuyện bình thường, bất quá vì có Hách Thiên Thần nên Băng ngự muốn sớm đi tìm một chỗ để tá túc.

Đàn Y công tử hảo khiết, hắn còn phải dặn dò chủ quán trong khách điếm chiếu cố rất nhiều việc. Thức ăn, dụng cụ, giường chiếu, chăn đệm, thậm chí là cái bàn, những gì có thể đổi đều phải đổi, không thể đổi cũng phải đổi cho bằng được. Không cần Hách Cửu Tiêu công đạo, Băng Ngự tự biết mình phải làm chuyện gì, hắn đã từng làm việc này ở trong Hách cốc một lần.

Hách Thiên Thần cũng muốn tìm một nơi để dừng lại một chút, tình trạng của Miên Ca xem ra không quá tốt, toàn thân hỗn độn của hắn phải được tắm rửa nghỉ ngơi. Về phần chuyện lần này thì trước mắt thật ra không cần phải vội vàng tra hỏi, người tìm đến là vì Miên Ca, hiện giờ Miên Ca vô sự, sát thủ cũng đã bị giải quyết, nhưng ngựa của bọn hắn bị kinh hãi nên đã sớm chạy trốn không còn thấy bóng dáng, chờ Băng Ngự tìm ngựa trở về thì đám người lại lên đường, lúc này sắc trời đã lờ mờ tối, bọn họ vừa kịp lúc vượt qua cửa thành.

“May mắn vừa kịp.” Băng Ngự đem xe ngựa dắt vào trong viện, suy nghĩ có nên hoán đổi một chiếc xe ngựa khác hay không, dù sao cũng mang theo đủ ngân lượng.

“Có đói bụng hay không?” Hách Cửu Tiêu không bận tâm Băng Ngự đang lẩm bẩm một mình, hắn quay sang hỏi Hách Thiên Thần. (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)

Nếu người nào đã từng được hắn chữa trị mà nghe xong những lời này thì hơn phân nửa người sẽ hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, có ai đã từng nhìn thấy Huyết Ma Y dùng giọng điệu như vậy hay chưa? Bình thường hắn hay hỏi chính là ‘có thể dùng cái gì để trao đổi’, dùng ngữ điệu lãnh khốc hờ hững mà không phải giống như thế này, tuy rằng vẫn lạnh lùng nhưng có thể nghe ra sự thân thiết trong đó. Hỏi ‘có đói hay không’ là một chuyện nhỏ, nhưng nếu hắn hỏi ‘có muốn cần mạng của mình hay không’ thì mới giống bình thường một chút. (chả lẽ ta nói là biến thái)

“Dọc đường đi vẫn chưa cảm thấy đói.” Hách Thiên Thần đánh giá khuôn viên, nơi đây thực tĩnh mịch, lại lịch sự tao nhã, quả thật không tồi. Trên người của hắn có mang theo ngân phiếu, nhưng Băng Ngự lại có sẵn ngân lượng, không phải bạc mà là vàng, cho dù số lượng tương đương nhưng đem vàng đặt trước mặt chủ quán vẫn hiệu quả hơn so với ngân phiếu.

Khi chủ quán nhìn thấy thỏi vàng thì hai mắt trở nên sáng rực, lập tức sửa sang lại phòng ngủ tốt nhất, muốn đổi cái gì thì liền đổi cái nấy, từ trong ra ngoài đều tự mình chiếu cố, sợ chiêu đãi không chu toàn thì sẽ mất thần tài.

“Mấy vị đại gia! Còn muốn thêm cái gì nữa không? Tiểu nhân lập tức gọi người chuẩn bị?” Xoa xoa tay, chủ quán ưỡn cái bụng tròn vo, khuôn mặt tươi cười tiêu sái bước đến cửa, hắn cười híp cả mắt.

“Trong điếm của các ngươi có món gì ngon thì đem lên hết, rượu phải là loại thượng hạng, thức ăn cũng phải tươi mới, chén đũa ly tách đều phải hoàn toàn mới, trong điếm không có thì phải đi mua!” Băng Ngự vừa nâng tay lên, “Chụp” lại một thỏi vàng văng ra, “Đừng để cho kẻ nào quấy rầy, không được cho bất kỳ ai đến gần nơi này, ngươi và tiểu nhị làm xong việc thì liền ra ngoài, những thứ linh tinh thì ngày mai đến thu dọn. Được rồi, cứ như vậy, có hiểu chưa?”

“Dạ, dạ! Tiểu nhân đã hiểu!” Tiếp được thỏi vàng, chủ quán gật đầu lia lịa, trong đầu suy nghĩ nếu có nhiều vị khách nhân giống như những vị đại gia này đến đây, thì hắn tình nguyện mỗi ngày đều tự mình hầu hạ, tuyết đối không để cho tiểu nhị có cơ hội kiếm lời.

“Cốc chủ?” Băng Ngự công đạo chủ quán xong xuôi, khom người đến trước mặt Hách Cửu Tiêu.

“Ừhm.” Hách Cửu Tiêu phất tay áo, tỏ vẻ có thể, lúc này Băng Ngự mới thối lui sang một bên.

Nghe thấy một tiếng vừa cất lên, hồn của chủ quán rốt cục từ thỏi vàng quay trở về thực tại, hóa ra vị này mới là chủ tử, vừa rồi người có khí chất bất phàm nói chuyện với hắn chỉ là nô tài, hắn cẩn thận nâng mắt lên, vừa nhìn thấy thì lập tức sợ đến mức hắn “Ôi” một tiếng rồi thụt lui vài bước ra ngoài cửa, sau đó còn té nhào xuống đất.

“Tiểu nhân xin lui xuống trước.” Ngã lăn ra ngoài, thiếu chút nữa ngay cả thỏi vàng trong tay cũng không cầm nổi. Trong phòng có ba người, ngoại trừ người nói chuyện với hắn thì còn lại hai người, một đứng một ngồi. Người đứng quay lưng về phía hắn nên hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn bộ dáng lại làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái, cứ đứng ở nơi đó cũng đủ làm cho cả khuôn viên ở đây trở nên tao nhã đẹp đẽ và quý giá hẳn lên. Người còn lại, thực ra hắn có thể thấy rõ diện mạo, cả đời của hắn cho đến nay vẫn chưa bao giờ nhìn thấy một người tuấn mỹ như vậy, nhưng trên thân của người nọ lại tràn đầy tà khí và yêu dị, lạnh lùng như băng thạch, không giống một người sống, tựa hồ người nọ bước ra từ điện Diêm Vương, quả thật rất đẹp, nhưng kẻ nào dám nhìn nhiều? Hắn lúc trước không lưu ý, nhưng chỉ mới nhìn một cái thì sợ tới mức thiếu chút nữa đã tiểu trong quần.

“Tiểu cẩu tử – mau đi đem thức ăn cho thượng khách”

“Sao lão bản không tự mình đi? Không phải đã được thượng khách cho vàng rồi hay sao? Ngươi không muốn có thêm nữa…..”

“Nói ngươi đi thì cứ đi đi! Nhiều lời làm cái gì!”

“Được rồi–” Tiểu nhị thích thú trả lời.

Ở trong phòng, Hách Thiên Thần xoay người lại, khóe miệng nhếch lên một chút, “Hóa ra quá đẹp cũng không tốt, ngươi làm cho người ta sợ.”

Hách Cửu Tiêu không đáp, ngồi trên ghế giống như đang ngồi trong cỗ kiệu màu đỏ, không cần nói cũng như không cần làm bất cứ thứ gì thì đã lan tỏa một hơi thở băng hàn quanh thân, người trong giang hồ thấy hắn đã sợ đến mức muốn thối lui vài bước, huống chi là dân chúng tầm thường, nhưng Hách Cửu Tiêu dường như đã sớm quen với việc này, hắn cũng không hề để ý một chút nào, bưng lên tách trà trong tay, “Ngươi bị thương”, ánh măt của hắn dừng trên tay của Hách Thiên Thần.

Bên ngoài y mệ bị rách một đường, đó là do mũi kiếm cắt vào, nghĩ rằng bên trong chỉ bị xây xác một chút nên Hách Thiên Thần không lưu ý, nghe Hách Cửu Tiêu nói xong thì hắn cũng vén y mệ lên, quả thật nhìn thấy một vết thương.

“Không sao, chỉ là vết thương nhẹ.” Buông tay, hắn lấy khăn ra rồi chuẩn bị lau đi vết máu, bỗng nhiên chiếc khăn lụa trắng bị một người giật lấy, lúc này Hách Cửu Tiêu đã đứng dậy, sau đó cầm lấy chiếc khăn của Hách Thiên Thần rồi đặt lên miệng vết thương của hắn, “Băng Ngự, lấy hòm thuốc đến đây.”

“Dạ.” Băng Ngự đã sớm muốn lui xuống nhưng lại không có cớ, theo như hắn quan sát thì giữa hai người quả thật có một chút gì đó, hắn ở bên cạnh thì thập phần bất tiện. Miên Ca có thương tích nên không thể ra đây, khăng khăng đòi tự mình tắm rửa thay y phục rồi nghỉ ngơi ở trong phòng. Băng Ngự suy nghĩ sau khi đem hòm thuốc đến, thì cũng nên quay về phòng của mình, chờ đến khi dùng cơm rồi quay trở lại sẽ thích hợp hơn.

Hách Thiên Thần đương nhiên không biết Băng Ngự đang suy nghĩ cái gì khi lui ra ngoài, nhưng hắn biết rõ Hách Cửu Tiêu căn bản không cần quá ngạc nhiên, chỉ vì cánh tay của hắn chỉ bị thương rất nhẹ, “Ta nói không sao, ngươi không cần thoa thuốc cho ta.”

“Ta muốn thoa thuốc cho ngươi.” Chiếc khăn lụa màu trắng dính vết máu đỏ tươi, Hách Cửu Tiêu nghiêng người đến gần, rồi cúi đầu xem xét vết thương.

Hách Thiên Thần nhìn không ra vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu có biến hóa hay không, chỉ cảm thấy câu nói kia có một chút dị thường khó tả. Trên người của bọn họ vẫn còn mang theo mùi vị máu tanh trong trận giao chiến lúc trước, nhưng từ trong đó hắn có thể ngửi được hương thơm đặc biệt trên người của Hách Cửu Tiêu, đó là mùi hương do nhiều năm tiếp xúc với thảo dược mà có, bàn tay cầm lấy chiếc khăn đặt trên cánh tay của hắn, nhiệt độ ấm áp xuyên qua chiếc khăn lụa truyền xuống cánh tay, hắn bỗng nhiên không hiểu vì sao thâm tâm lại trở nên rối loạn một chút. Hách Thiên Thần bất thình lình thu tay lại, “Ta đã nói ta không sao.”

Hắn quyết liệt xoay người muốn rời đi, cánh tay lại bị giữ chặt, Hách Cửu Tiêu hiển nhiên không đặt lời nói của hắn vào trong tai, “Đừng nhúc nhích.” Hách Cửu Tiêu kéo Hách Thiên Thần ngồi xuống ghế, chiếc khăn trắng nhiễm máu lại một lần nữa được đặt lên vết thương, giọng nói lạnh lùng tựa hồ có một chút khó chịu, “Bây giờ thì vô sự nhưng nếu trong đó có độc, lúc ấy ngươi còn có thể nói là không sao nữa hay không?”

“Huyết sắc vẫn chưa biến đổi, ta không bị trúng độc.” Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu giữ chặt không cho đứng dậy, vết thương trên cánh tay quả thật rất nhẹ, nhưng Hách Cửu Tiêu không để ý hắn nói như thế nào, mà chỉ chăm chú nhìn vết thương giống như đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

“Từ khi nào thì Huyết Ma Y bắt đầu để ý đến vết thương của người khác như thế.”

“Ta không quan tâm đến người khác, ta chỉ để ý đến thương thế của ngươi.” Giọng nói lạnh lùng cũng như lực đạo đang cầm lấy tay hắn, mạnh mẽ mà lại không cho phép kháng cự. Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu đương nhiên không thay đổi, Hách Thiên Thần cũng không phản bác, dừng một chút, hắn miễn cưỡng mỉm cười, “Ta là đệ đệ của ngươi cho nên ngươi muốn quan tâm đến ta, chúng ta là người thân duy nhất của nhau.”

Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu từ trên vết thương dần dần nâng lên, nhìn thẳng vào Hách Thiên Thần, “Ta không cần cái gì gọi là người thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.