Khuynh Thành Ngự Thú Sư

Chương 89: Thử ngự thú 1



Nham nhíu mày, cảnh giác nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Lãnh Nguyệt Tâm nở một nụ cười, “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, mau nói cho ta.”

Mặc dù định ra khế ước chủ tớ, nhưng là Nham không phải là ma thú bình thường, cho nên là thực lực ổn linh lục tinh của nàng rất khó cảm nhận được thực lực của Nham đến cùng là gì, đương nhiên, ở trong đó còn có một nguyên nhân nữa chính là Nham đã nghĩ biện pháp ẩn đi thực lực của mình.

Trầm mặc một hồi lâu, Nham mới chậm rãi nói: “Cũng không cao cho lắm, tương đương với thực lực của linh thú ngũ giai.”

Nói đến cái này, kỳ thật Nham cũng hết sức buồn bực, nhớ ngày đó thực lực của hắn cường đại cỡ nào, hiện tại lại biến thành cái dạng này.

Lãnh Nguyệt Tâm khóe miệng giật một cái, cấp năm a!

Ngay tại thời điểm Lãnh Nguyệt Tâm chuẩn bị nói chuyện, lại cảm giác được một tia dị thường, nhìn Nham nói: “Đi mau.”

Nham cũng không phải ăn chay, tự nhiên cũng cảm giác được vừa rồi không thích hợp, đi theo Lãnh Nguyệt Tâm đang chạy về phía trước.

Chỉ là tốc độ của hai người vẫn là chậm hơn, phía sau bọn họ, một con cự xà đầu ba sừng toàn thân màu đen xuất hiện tại đó.

Mặc dù thân thể to lớn, tốc độ lại thật nhanh, không bao lâu liền đuổi kịp được Lãnh Nguyệt Tâm.

Nham bởi vì tốc độ nhanh hơn Lãnh Nguyệt Tâm, cho nên ở phía trước Lãnh Nguyệt Tâm, thời điểm nhìn thấy con cự xà kia đuổi kịp đến sau Lãnh Nguyệt Tâm, Nham quay đầu, mang theo Lãnh Nguyệt Tâm hướng phía trước chạy như điên.

Hắn hiện tại chỉ có thực lực của linh thú ngũ giai, mà cự xà trước mắt cư nhiên lại là linh thú bát giai, liền cho dù ma thú lúc hung bạo sẽ như tăng thêm một cấp so với ban đầu, nhưng như thế hắn cũng chỉ là lục giai, căn bản không phải là đối thủ của linh thú bát giai này, cho nên kế hoạch hiện tại, chỉ có chạy!

Chỉ là khiến hai người ngoài ý muốn chính là, mặc kệ bọn họ chạy thế nào, cự xà kia đều đi theo sau bọn họ.

Điều này khiến Nham khó khăn, lực lượng của hắn cũng là có hạn chế.



Lãnh Nguyệt Tâm quay đầu nhìn cự xà kia một chút, lại vừa vặn nhìn thấy được đôi mắt của con cự xà kia.

Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Lãnh Nguyệt Tâm lại cảm thấy được sự hưng phấn từ trong ánh mắt của con bạch xà kia.

Hưng phấn, nó hưng phấn cái gì?

Nham giờ phút này cũng không có phát hiện được điểm không hợp lý, mà là mang theo Lãnh Nguyệt Tâm chạy về phía trước.

“Nguyệt Tâm, ngươi có luyện tập ngự thú bao giờ chưa?”

Lãnh Nguyệt Tâm đang chạy nghe vậy, nhíu nhíu mày lại, “Không có”.

Nàng gần đây đều bận rộn tu luyện, cũng không có nghiên cứu qua ngự thú. (Ngự thú- điều khiển, khống chế thú)

Nham nghe vậy, cười khổ một tiếng, “Lần này phiền phức rồi, nếu là ngươi có luyện tập qua một chút, nói không chừng hiện tại chúng ta còn có cơ hội trốn thoát.”

Lời nói của Nham mặc dù nhanh chóng, nhưng Lãnh Nguyệt Tâm vẫn là có thể nghe rõ ràng, ngước mắt nhìn Nham hỏi: “Ý của ngươi là, nhẫn huyết ngọc có thể khống chế nó?”

“Nói thừa.” Nham khinh bỉ nhìn nàng một cái, “Không phải ta đã nói qua, nhẫn huyết ngọc có thể ngự vạn thú, cây sáo huyết ngọc có thể kêu gọi vạn thú, đương nhiên, ngươi chỉ có thể gọi đến những linh thú mà ngươi đã khống chế, chỉ là nhẫn huyết ngọc này cũng không phải dễ điều khiển như vậy, bằng thực lực của ngươi bây giờ, là không có cách nào lợi dụng nhẫn huyết ngọc điều khiển con hắc xà kia.”

Lãnh Nguyệt Tâm ngược lại không là không nghĩ giống như Nham, mà là đứng vững bước chân, nhìn Nham kiên định nói: “Không thử một lần làm sao biết.”

Nham có chút kinh ngạc, chỉ là khi nhìn thấy vẻ kiên định bên trong đôi mắt của Lãnh Nguyệt Tâm, Nham trầm mặc một hồi, sau đó mới nhẹ gật đầu, “Đã như vậy, ngươi đi đi, ta ở đây nhìn xem.”

Xác thực có thể thử một lần, bởi vì con rắn thối kia không biết nổi điên cái gì, thế mà một đường đuổi theo bọn họ, liền ngay cả những con hươu sao nó thích nhất cũng đều bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.