Khuynh Thành Nguyệt

Chương 3



Cũng vào cái mùa đông bị mây đen khói lửa bao phủ ấy, năm mới của Lê quốc không được náo nhiệt như vậy, quốc tang vừa qua, tân Đế đăng cơ, quốc lực bị suy yếu, trăm việc cần làm, toàn bộ cung đình đều chìm trong bầu không khí nghiêm trọng băng lãnh, mãi đến đầu xuân mới có được một chút ấm áp.

Ba ngày đầu tháng ba là lễ Ngọc Chân Hoa* truyền thống của Lê quốc, quan viên theo lệ cũ được nghỉ ba ngày, mọi người đều mặc vào bộ y phục đẹp nhất của mình, vạt áo được ghim đầy ngọc chân hoa, ở trong thành du ngoạn hoặc ra ngoại ô đạp thanh, đánh đàn ca hát, vui vẻ suốt đêm, các cô gái chàng trai trẻ tuổi đều trang điểm cho mình thật lộng lẫy, dùng giọng ca xướng theo, tỏ tình với người trong lòng mình, các vị quan to quý nhân thường nhân dịp lễ Ngọc Chân Hoa này để lấy vợ gả chồng cho con cái nhà mình, một năm bốn quý, tháng ba này cũng là thời gian bận rộn nhất của các bà tơ ông mối, ngay cả một khắc cũng chẳng được nghỉ ngơi.

(*) Mình thật không biết lễ này là lễ/hoa gì luôn ;____; đã tìm khắp nơi từ google tới baidu nhưng không có. Có thể là do Kết Kết tưởng tượng ra, khi nào tìm được thông tin Mây sẽ update nhé ^^.

Ba năm qua, bởi vì tin đồn Dạ Huyền chết trận khiến cho lão Quốc vương ốm đau triền miên, người dân Lê quốc không có tâm tư đâu mà chào mừng ngày lễ này, năm nay không ngờ Thái tử trở về kế vị, lại còn đánh thắng trận, thần dân ai cũng mừng rỡ, người người đều trông mong đến ngày lễ Ngọc Chân Hoa này.

Còn chưa nói tới a, ba ngày đầu tháng ba cũng vừa lúc là sinh nhật của nhị điện hạ Sí Nguyệt, vì thế lại càng ăn uống náo nhiệt tưng bừng hơn. Ai ai cũng biết Dạ Huyền yêu nhất là tiểu đệ đệ ưa làm nũng của mình, làm sao có thể không hao tốn tâm tư tổ chức sinh nhật cho y chứ?

Dạ Huyền vốn cũng có quyết định này, không ngờ vừa mới đầu xuân Sí Nguyệt đã bị cảm nặng một trận, suýt nữa thì đi đời nhà ma rồi, khiến cho bầu không khí tưng bừng ngày lễ trong cung cùng với tiết trời thật vất vả mới ấm áp được nay chẳng còn sót lại chút gì.

“Bệ hạ, người đi nghỉ ngơi đi, để nô tỳ ở lại trông nom là được rồi.” Cung nữ nơm nớp lo sợ tiếp nhận khăn tay trong tay Dạ Huyền, vắt nước lạnh ra rồi trải lên trán Sí Nguyệt, không biết đây là lần thứ mấy nàng khuyên Hoàng đế đi nghỉ ngơi rồi, Dạ Huyền lại chẳng thèm để ý tới, vất vả ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chăm sóc Sí Nguyệt hết ba ngày, mãi đến hôm nay tuy bệnh tình đã giảm được vài phần, y vẫn không có dấu hiệu ly khai, khiến cho các cung nhân hầu hạ trong tẩm cung của Sí Nguyệt phải dè dè dặt dặt, lo sốt vó không thôi.

Thái y có lần đến xem bệnh tình, thở dài một hơi, hướng Dạ Huyền bẩm: “Bệ hạ, nhị điện hạ cát nhân thiên tướng (có tướng người tốt), không uổng công bệ hạ một phen khổ tâm, tạm thời không có gì đáng ngại, chi cần điều dưỡng vài ngày nữa là khỏe rồi.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy của Sí Nguyệt, Dạ Huyền thở dài, nói: “Đang yên đang lành sao đột nhiên lại ngã bệnh chứ, nhất định là ở bên ngoài chịu khổ quá nhiều khiến cho thân thể càng thêm hư nhược rồi.”

Thái y nhướng nhướng mi, vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng viết thêm vài thang thuốc bổ trong đơn thuốc của mình, không dám nói cho y biết nguyên nhân Sí Nguyệt sinh bệnh thật ra là do nửa đêm chuồn ra ngoài nghịch tuyết nên bị nhiễm phong hàn.

“Bệ hạ.” Sau khi ông kê đơn thuốc xong, lại lấy ra một tờ giấy khác, trầm ngâm nói: “Để lão thần cho cung nhân sắc một thang thuốc làm ấm người bổ khí, khi nào xong rồi, xin bệ hạ phải uống vào ngay lập tức.”

Dạ Huyền nhăn mặt, hỏi: “Ta không bị bệnh, uống thuốc làm gì?”

Thái ý vuốt vuốt chòm râu của mình, nhãn thần có vài phần sầu lo, sâu xa nói: “Bệ hạ không muốn chăm sóc thân thể mình, ai khuyên cũng không nghe, lão thần không thể làm gì khác hơn là kê cho người một đơn thuốc, miễn cho nhị điện hạ vừa lành bệnh xong lại tới lượt bệ hạ người nằm liệt giường a.”

Trong lòng Dạ Huyền khẽ động, có chút bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, tự giễu nói: “Thái y cảm thấy ta rất tùy hứng đúng không?”

Vị lão thái y đức cao vọng trọng này nhậm chức trong cung đã nhiều năm nay, có thể nói là tận mắt nhìn thấy huynh đệ bọn họ lớn lên cả, Dạ Huyền tuy rằng trong lòng cảm thấy rất buồn bực, thế nhưng đối với lời nói của ông vẫn nghe ra được vài phần, lập tức cảm thấy thẹn thùng, nhớ tới đêm hôm đó trong lúc bỏ chạy, Sí Nguyệt đã từng nói: phải biết rằng vận mệnh của cả Lê quốc đều nằm trên người đại ca a.

Mà cái người được nhân dân đặt hy vọng vào như y đây, làm sao có thể tùy hứng mà làm hại thân thể của chính mình kia chứ?

“Thần biết bệ hạ rất thương yêu ấu đệ, thế nhưng nhị điện hạ bây giờ đã gần bình phục rồi, cho nên lão thần cả gan thỉnh bệ hạ hồi cung nghỉ ngơi một chút, đừng để thần phải khó xử.” Thái y làm một cái đại lễ, lại khẩn thiết nói, “Nếu như nhị điện hạ tỉnh lại, cũng nhất định không đành lòng thấy bệ hạ vất vả như vậy đâu.”

Dạ Huyền giúp Sí Nguyệt tém chăn lại, có chút lưu lưu luyến luyến mà đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là cảm thấy… Thiếu đệ ấy nhiều lắm.”

Thái y ra hiệu cho cung nữ kế bên tiến tới chăm sóc Sí Nguyệt, sau đó theo đuôi Dạ Huyền ra cửa, nói: “Tình huynh đệ thủ túc không có gì đáng trách cả, thế nhưng người thân là Đế vương, cũng không thể nào đem cả ba nghìn sủng ái dành cho một người, bằng không khó tránh khỏi gây thành tai họa a!”

Nhóc con ngoan ngoãn nhu thuận như Sí Nguyệt thế này, làm sao có thể gây thành tai họa chứ? Dạ Huyền cười cười, cũng chẳng để tâm đến nữa.

+++

Có lẽ bên người mỗi một vị quốc quân đều sẽ có một vị nguyên lão trọng thần ân cần dạy bảo, dùng thái độ rất chi là thành khẩn mà giảng một ít lời khuyên khó nghe nhàm chán.

“Bệ hạ, cổ nhân có câu: tai họa thường tiềm tàng ở những chuyện vụn vặt, mà bậc trí dũng đa số đều bị khốn ở chốn đam mê.” Ngự sử đại phu cung kính khom người, cúi đầu rũ mắt, nghiêm trang mà nói: “Quý phi đã sinh hạ hoàng tự (người nối dõi), khắp chốn mừng vui, thế nhưng quá mức ân sủng thường hay sinh ra dung túng nịnh hạnh, tai gia họa quốc, mong bệ hạ nghĩ lại.”

Khóe miệng Chu Cẩm Hằng giật giật vài cái, tiện tay cầm lấy một quyển tấu chương, liếc mắt nhìn lướt qua, lại là vạch tội mấy vị huynh đệ không ra hồn của Vương quý phi đây mà.

Vương quý phi vốn là tiệp dư*, sau khi mang thai long chủng thì được thăng làm chiêu nghi**, không ngờ sau lại sinh ra được một hoàng tử, thế là mẹ dựa hơi con, được thăng lên chức quý phi.

(*) Tiệp dư: tên nữ quan thời xưa, là phi tần của vua chúa

(**) Chiêu nghi: tên gọi một tước vị thời phong kiến của cung tần, phi tần, hậu phi thời xưa. Lớn hơn tài nhân, nhưng nhỏ hơn hoàng phi.

Chu Cẩm Hằng rất yêu thích đứa con trai một này, vì thế Vương quý phi yêu cầu cái gì liền đáp ứng cái đó, ngay cả người nhà của Vương quý phi cũng được phong chức ban thưởng, ân sủng có một không hai, sớm đã khiến triều thần bất mãn, hơn nữa người của Vương gia lại không biết trời cao đất rộng, ăn chơi trác táng, ỷ vào hoàng ân mà suốt ngày làm xằng làm bậy, nhất thời khiến cho dân chúng khắp phố phường đều phẫn nộ không thôi.

Khi hắn còn làm Thái tử, ngày nào cũng được giảng đạo lý làm thế nào để trở thành một quân vương sáng suốt tài đức vẹn toàn, mà thân là một Đế vương, hắn đã sớm biết, dù có là ai đi nữa thì hắn cũng không thể quá mức sủng ái, ân sủng của Đế vương đâu phải ai cũng có thể gánh vác tốt được.

Thế lực trong hậu cung rắc rối phức tạp, mỗi một vị nữ tử vào cung làm phi đều có gia thế hiển hách không thể khinh thường, tranh đấu hậu cung có đôi khi còn kéo dài lên tới trong triều nữa, rõ ràng với mình thì chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi, thế nhưng triều thần ông nào ông nấy đều can gián khuyên ngăn rất khẩn thiết, bộ dạng như đang dốc hết tâm huyết vì quốc gia xã tắc vậy.

Minh Hân đế nhìn những chuyện đấy đã sớm chán rồi, mấy năm nay đều tận lực bớt sủng hạnh cung phi, cũng rất rõ cái đạo lý phải biết xem trọng ân uy này. Hắn nhấc bút son lên, phê xuống quyển tấu chương nọ, mấy tên huynh đệ của Vương gia đều bị cách chức hoặc xếp cho làm một chức quan nhàn tản ở đâu đó, dập tắt bất mãn trong triều, cũng để cho mấy con sâu bọ đang chìm đắm trong ân sủng thanh tỉnh ra một chút, đừng chỉ mới được hưởng thụ một chút thôi đã quên mất mình là ai.

“Là do mình quá sủng rồi sao?” Chu Cẩm Hằng dừng bút, thần tình như có điều suy nghĩ.

Hắn có chút thất vọng, vì sao người nào người nấy vừa có được hoàng ân là lại vênh váo như vậy? Mấy trò ton hót nịnh nọt đó, cùng với những sắc mặt lúc nào cũng hám danh hám lợi, thật sự là khiến cho người ta ăn uống mất ngon, cho dù có yêu thích nhiều đến thế nào cũng dần thấy nản chết đi được.

Thân là Đế vương, hắn thậm chí còn không thể phóng túng tình cảm của mình để đi cưng chiều yêu thương một người, cũng chẳng thể nào xác định được những người đang ở bên cạnh hắn đây, đến tột cùng có đáng giá để hắn nỗ lực dùng chân tâm để đối đãi hay không nữa.

Có lẽ một khi đã đạt được quyền thế chí cao vô thượng này rồi, thì cái giá cao nhất phải trả đó là sự cô đơn tịch mịch của một người ngồi ở trên cao a…

Chu Cẩm Hằng đột nhiên ngẩn ra, nhớ tới khuôn mặt tuyệt lệ vô song kia, trái tim thoáng chốc như bị mèo quào vậy, vừa ngứa ngứa vừa tê tê, ký ức đã bị ném ra sau đầu nay lại kéo về, không khỏi phân trần mà chiếm lấy tâm tư hắn.

Sí Nguyệt, sau khi từ biệt, ngươi có khỏe không?

Trong lòng Minh Hân đế lại hiện ra gương mặt nhỏ nhắn hay thẹn quá thành giận của y, không khỏi mỉm cười, cả người rơi vào trong nỗi nhớ ngọt ngào cùng với niềm thương cảm mơ hồ nào đó, nhất thời khó có thể kiềm chế được.

Nhóc con kiêu ngạo luôn được nuông chiều kia, rõ ràng là vừa sinh ra đã yếu ớt mảnh khảnh, vậy mà lại có cái đầu ngoan cố bướng bỉnh hơn bất kì ai hết, sủng hạnh của quân vương, bao nhiêu người cầu còn không được, vậy mà y cứ xem như là thứ gì ghê tởm lắm, suốt ngày chỉ biết trốn trốn tránh tránh, chẳng thèm nhận lấy dù chỉ một chút.

Có lẽ là bởi vì nhóc con ấy vẫn luôn mang theo cái thái độ thà chết chứ không chịu khuất phục đó, mới khiến cho hắn nhớ mãi không quên như vậy… Chu Cẩm Hằng lắc đầu, gác bút đứng dậy, đem Ngự sử đại phu còn đang lải nhải kia vứt sang một bên, chỉ lo nhớ tới dung mạo tinh xảo không tì vết kia của Sí Nguyệt, da thịt vô cùng mịn màng, cùng với thần thái ngại ngùng xấu hổ… Mà ngay cả tiếng khóc có phần dữ dội ấy của người nọ đều có vẻ đặc biệt thương cảm đáng yêu, lại càng khỏi phải nhắc tới đoạn thời gian triền miên ngắn ngủi vào buổi sáng hôm đó.

Cái tâm tư nhỏ bé không thể nhận ra được này tựa như một hạt mầm, một khi gieo xuống rồi, liền không thể kiềm chế được mà đâm chồi lên, khiến Minh Hân đế càng ngày càng chìm đắm trong sự tiếc nuối, thậm chí còn có chút mất hồn mất vía, tính tình cũng gắt gỏng hơn vài phần.

Các cung nhân hầu hạ hắn bắt đầu sống trong phập phồng lo sợ, tiểu thái giám Bảo Thụy là người hiểu rõ thánh ý nhất, thấy Hoàng đế có đôi khi mất ăn mất ngủ, biết hắn vẫn còn lưu luyến nhớ mong thiếu niên kia, vì vậy nhanh trí phái người tìm khắp kinh thành, cuối cùng cũng tìm được một thiếu niên trong nam phong quán (kỹ viện nam) có dung mạo hao hao Sí Nguyệt, chuộc thân cho y xong liền mang vào cung dạy chút lễ nghi, còn trang điểm cho y thật xinh đẹp quyến rũ, cuối cùng nhìn cũng giống người nọ bảy tám phần, sau đó cẩn cẩn thận thận đưa đến trước giường của Hoàng đế.

Hôm nay sau khi dùng xong buổi tối, Minh Hân đế lại phát cáu một trận, trong lúc hầu hạ hắn chải đầu rửa mặt, Bảo Thụy liền đánh gan bẩm báo với hắn về chuyện này, Chu Cẩm Hằng đầu tiên là giật mình, sau lại cảm thấy cực kỳ thú vị, cũng chẳng hề trách thái giám nhà mình dám to gan tự tiện chủ trương, thậm chí còn mang theo vài phần hưng phấn mà nhanh chóng trở về nội điện.

Thiếu niên kia khoác một bộ đồ lót thêu hoa bằng voan mỏng, thân thể mềm mại như không có xương, yếu ớt nằm cuộn người trên đệm, vừa thấy Hoàng đế tới liền đứng dậy đón chào, đáng yêu dịu dàng nở nụ cười, quỳ xuống trước mặt hắn, khẽ nâng mặt lên, từ chân mày đến khóe mắt đều lộ ra vẻ ngưỡng một sùng kính.

Chu Cẩm Hằng kéo y đứng dậy, tùy ý cho y khéo léo tiến sát vào lòng mình, cười thầm thiếu niên này quả thật là một bảo bối, thần tình mê hoặc dục cự còn nghênh kia kết hợp với nét ngây thơ cùng phóng đãng không kềm chế được, trong hai mắt là sự nhu thuận mặc người cần người cứ lấy, thân thể đang dán trên người hắn còn run lên nhè nhẹ, cách một lớp vải cũng có thể cảm thụ được nhiệt độ đang hừng hực nóng lên trên làn da trắng nõn mịn màng kia.

Đã ngoan ngoãn vâng lời, lại còn điềm đạm đáng yêu, trong phương diện khiêu khích dục vọng của nam nhân, chỉ e thiếu niên này là một cao thủ a.

Minh Hân đế khéo tay nâng cằm y lên, tường tận tỉ mỉ ngắm dung mạo của đối phương.

Khuôn mặt xinh đẹp quả thật là tuyệt sắc câu nhân, thế gian hiếm thấy giống như Sí Nguyệt vậy, chỉ cần giống bảy tám phần thôi đã khó lắm rồi, huống chi quanh người y còn tản ra loại yêu mị dụ hoặc mà Sí Nguyệt không có được nữa.

“Lạnh không?” Hắn tựa tiếu phi tiếu, một tay dọc theo vai thiếu niên trượt xuống, cảm thụ cơn run rẩy nho nhỏ của đối phương qua lớp voan mỏng nọ.

Thiếu niên lắc đầu, ngón tay trắng nõn tinh tế đặt trước ngực hắn, dường như rất quen với cái trò đưa đẩy dây dưa này rồi.

Chu Cẩm Hằng lại không có ý định tiến nhanh vào chủ đề, tiếp tục hứng thú hỏi y: “Biết gọi ngươi tới đây để làm gì không?”

“Đương nhiên là để hầu hạ bệ hạ rồi.” Thiếu niên bị hắn sờ mó rờ rẫm đến độ thở gấp không thôi, dùng cặp mắt ướt át nhìn hắn, ngón tay Chu Cẩm Hằng lại ngả ngớn mà lướt qua gáy y, khiến cho thiếu niên khẽ kêu lên một tiếng, nhiệt tình như lửa mà cọ cọ trên người hắn.

“Không sợ trẫm sao?”

Thiếu niên xoay xoay thắt lưng mềm dẻo như rắn nước của mình, ngón tay khẽ khều vạt áo của hắn ra, thanh âm ngọt ngọt ngào ngào như được rót mật: “Có thể được thánh thượng ưu ái, chính là vận may ba đời của tiểu nhân…”

Y chung quy vẫn không phải là Sí Nguyệt, Sí Nguyệt tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như thế.

Nhìn gương mặt đang tràn ngập chờ mong kia, Minh Hân đế đột nhiên cảm thấy mất hết hứng thú, đẩy thiếu niên trong lòng ra, ngay cả nhìn một cái cũng lười, hai hàng lông mày nhíu lại, khuôn mặt tuấn mỹ lại phủ một tầng u ám.

Bảo Châu vừa thấy Hoàng đế biến sắc liền nhanh chóng đi tới hầu hạ hắn thay áo ngủ, dùng ánh mắt ra hiệu cho cung nữ đưa thiếu niên còn đang luống cuống ở một bên đi, trong lòng cảm thấy bất an, rất sợ Hoàng đế lại lôi đầu y ra mà trút giận thì nguy mất.

Chu Cẩm Hằng nhìn dáng dấp hoảng sợ của y, không khỏi phì cười một tiếng, nghĩ thầm cái tên Bảo Thụy này quả thật là người biết đoán tâm tư hắn, đáng tiếc là vẫn không gãi đúng chỗ ngứa, chỉ phí công phí sức mà thôi.

“Ngươi nói xem, làm sao không có ai thay thế được y vậy chứ?” Chu Cẩm Hằng nằm xuống giường, lơ đãng nhìn màn trướng đang phất phơ lay động, thanh âm mang theo niềm tiếc hận nhàn nhạt, “Người ngày hôm nay quả thật có vài phần giống y, thế nhưng lại mang vẻ mặt nịnh nọt, hận không thể dán cả người y vào trẫm, khiến trẫm ngược lại mất hết cả hứng.”

Bảo Thụy len lén nhìn Minh Hân đế một cái, thấy trong mắt hắn cũng không có tức giận, lặng lẽ thở phào một hơi, nói: “Bệ hạ, Sí Nguyệt điện hạ kia xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được nâng như trứng hứng như hoa rồi, khiến cho tính tình kiêu căng ương ngạnh, không chịu khuất phục hầu hạ người là chuyện đương nhiên, về phần thiếu niên ngày hôm nay, bình thường muốn nhìn bệ hạ một cái thôi còn khó hơn là lên trời, bây giờ đột nhiên được gọi tới để sủng hạnh, làm sao có thể không mừng rỡ cho được chứ?”

Chu Cẩm Hằng ngẫm lại cũng đúng, Sí Nguyệt được nuông chiều giống như một vầng trăng được những ông sao sáng ôm lấy vậy, chưa bao giờ phải lấy lòng người khác để sinh tồn, lại càng không cần phải xem sắc mặt hắn để mà dè dặt cẩn thận, tính tình thì cứ như là trẻ con, nháo lên một cái là chẳng thèm quan tâm gì nữa, hoàn toàn không thèm để một người nắm giữ quyền sinh sát trong tay như hắn đây vào mắt mà.

Loại phản ứng này đối với Chu Cẩm Hằng mà nói là hoàn toàn mới mẻ, Sí Nguyệt sợ hắn, cũng hận hắn, chính vì cái loại mâu thuẫn vừa sợ vừa hận này hãm ở trong lòng y mới khiến cho Chu Cẩm Hằng nằm ở thế thượng phong, thế nhưng kết quả còn chưa kịp làm gì thì Sí Nguyệt đã chạy đi mất dạng rồi, làm sao mà bảo hắn không canh cánh trong lòng cho được chứ?

Bảo Thụy nhìn thấy sắc mặt âm tình bất định của hắn, nhớ tới lời Ngự sử đại phu âm thầm dặn mình, lại nói: “Bệ hạ, nô tài thường nghe người ta nói thế gian có trăm nghìn loại nhân duyên rối rắm, duyên đã hết thì người cũng đi, Sí Nguyệt điện hạ có lẽ là phúc mỏng duyên bạc, cuộc đời đã định là không thể nhận được thiên ân, cho nên bệ hạ đừng quá nhớ nhung nữa.”

Bảo Thụy quả thật rất thông minh, y biết nếu bắt chước theo Chu Cẩm Văn mà mắng người Lê quốc bạc tình bạc nghĩa sẽ chỉ khiến Hoàng đế thêm canh cánh trong lòng mà thôi, dù sao thì Hoàng đế cũng thật lòng thích tên tiểu tử kia, hạ thấp Sí Nguyệt nhiều khi chẳng có ích gì mà còn làm cho Hoàng đế thẹn quá thành giận nữa, vì thế cứ đơn giản quy kết thành hai chữ duyên phận, dùng cái loại hư vô mơ hồ này hóa giải hờn giận cùng bất cam trong lòng Minh Hân đế vậy.

Nghe y nói nhăng nói cuội một hồi, tâm tình Chu Cẩm hằng xác thực có chút chuyển biến tốt, hắn nhắm mắt lại, nhớ tới gương mặt của Sí Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Mỹ nhân a mỹ nhân, biết người ở đâu mưa chiều mây sớm, tương tư một đêm chợt thấy hoa mai nở, bóng hoa lay trước cửa sổ, cứ ngỡ là bóng người*.”

(*) Nằm trong bài thơ Hữu Sở Tư của Lư Đồng (盧仝). Tham khảo thêm tại đây

Người viết ra bài thơ này, chỉ e cũng bởi vì không thể gặp được mỹ nhân nên mới tương tư đến tận xương như vậy, nếu như có thể sớm chiều bầu bạn, vậy thì tám chín phần chắc cũng sẽ giống như mình ngày hôm nay, không còn hứng thú gì với mỹ nhân nữa nhỉ?

Ôm loại ý niệm tự an ủi bản thân này trong đầu, Chu Cẩm Hằng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, dần dần dẹp những tâm tư xuân bi thu sầu ấy qua một bên, chìm vào trong bóng đêm ngọt ngào.

++++

Ốm nặng một trận xong, cả người Sí Nguyệt gầy đi một vòng, thân thể vốn đã không cường tráng gì rồi, sau khi lành bệnh lại càng lúc càng ốm yếu đến nỗi gió thổi một trận cũng có thể bay đi mất, điều này khiến cho Dạ Huyền đau lòng không thôi, tự mình chọn ra vài vị cao thủ trong đại nội thị vệ để dạy Sí Nguyệt tập võ cường thân.

Trong nháy mắt đã tới mùa đông, Sí Nguyệt ngày ngày đọc sách luyện võ, quấn lấy đại ca làm nũng, trải qua một ngày cũng chẳng có bao nhiêu mãn nguyện, nếu như không phải vì vị khách-không-mời-mà-tới kia đến phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của y, y hẳn là sẽ không bao giờ nghĩ đến cái người có tên là Chu Cẩm Hằng đang ở cách đây xa xôi ngàn dặm nữa rồi.

Mà chính xác hơn là, Thẩm Anh Trì tới là vì Dạ Huyền đại ca của y cơ mà, y chỉ vô tội bị lây tới mà thôi.

Buổi sáng hôm nay, vẫn như mọi ngày, Sí Nguyệt tập võ xong liền chạy thẳng cẳng tới tẩm cung của đại ca mình, không nghĩ tới thái độ của cung nhân rất khác thường, mấy tên gác cửa không chịu để cho y vào, lại nghe nói là đại ca đã vào triều rồi nhưng vẫn sai người làm điểm tâm đưa tới, Sí Nguyệt không khỏi suy đoán rằng trong tẩm cung hẳn đang ẩn giấu cái gì đó mà đại ca không muốn cho người ngoài biết, thế là liền ỷ vào sự nuông chiều của Dạ Huyền mà xuất ra tuyệt chiêu ‘một khóc hai nháo ba thắt cổ’, khiến cho đầu bọn thị vệ như muốn nổ tung ra, bất đắc dĩ đành mở cửa điện cho y đi vào.

Khi Sí Nguyệt vừa nhìn thấy Thẩm Anh Trì thì phản ứng đầu tiên của y là: gặp quỷ rồi!

Rõ ràng lúc ở trên pháp trường đã thấy hắn tắt thở, không nghĩ tới một năm sau hắn vẫn còn âm hồn bất tán mà quanh quẩn trong tẩm cung của đại ca, hắn muốn làm gì chứ? Tính hóa thân thành quỷ dữ tới đây lấy mạng sao?

Sí Nguyệt không chút suy nghĩ liền rút kiếm lao về phía hắn, một năm tập võ tuy rằng chưa ra đâu vào đâu, thế nhưng chiêu thức và thân pháp ít ra cũng đã có hình có dạng rồi, chỉ là đối thủ rõ ràng là một lão tướng kinh nghiệm sa trường, làm sao có thể thua dưới mấy chiêu cỏn con này của y chứ?

Sí Nguyệt vừa vội vừa tức, sau khi xác nhận đối phương không phải là quỷ xong, y liền quẳng luôn thanh kiếm trên tay xuống, nấc nấc vài tiếng, sau đó thì oa oa khóc lớn lên.

Đối với một nhị hoàng tử cao quý như y mà nói, động một chút là khóc nhè thì quả thật là mất mặt, bất quá cái tên Thẩm Anh Trì này thật sự là khiến người ta hận chết đi được, cừu mới oán cũ cứ thế chồng chất lên nhau, khiến y cũng bất chấp cả thể diện hoàng gia luôn.

“Này! Này! Ngươi đừng như thế chứ, ta chịu không nổi ngươi như vầy đâu a!” Nam nhân vốn đang ung dung nhàn nhã chọc ghẹo y cuối cùng cũng giơ hai tay đầu hàng, tay chân luống cuống mà xé màn trướng ra, nỗ lực lau hàng nước mắt như vỡ đê của Sí Nguyệt, sau khi tất mọi cách dỗ dành đều vô hiệu, Thẩm Anh Trì linh cơ khẽ động, móc một chiếc hộp gỗ ra đưa cho y: “Bệ hạ nhờ ta mang lễ vật tới cho ngươi, có muốn nhìn một chút không nè?”

Chu Cẩm Hằng? Sí Nguyệt thoáng chốc ngừng khóc, đầu óc đều choáng váng cả lên, mặc cho những hình ảnh của người nọ thừa lúc y không phòng bị mà xâm chiếm toàn bộ tư tự trong đầu.

Lau đi hai hàng nước mắt trên mặt mình, y nhíu mi cầm lấy chiếc hộp Thẩm Anh Trì đưa tới, vừa nhìn thấy hoa văn hình rồng bằng kim tuyến được điêu khắc một cách tinh tế ở trên liền hừ nhẹ một tiếng, sau đó nín thở mở hộp ra, kinh ngạc mà trừng to hai mắt.

Vốn tưởng rằng người nọ sẽ giống như trước đây, tặng những thứ châu bảo tầm thường để dỗ dành y vui vẻ, không nghĩ tới vật phẩm trong hộp chẳng phải vàng cũng chẳng phải ngọc gì cả, mà chỉ là một chiếc đồng tâm kết (1) được làm từ sợi gấm, không hề cầu kỳ mà chỉ giản giản đơn đơn nằm trên một tấm khăn lụa màu trắng.

Sí Nguyệt sửng sốt chỉ trong chốc lát, “bốp” một tiếng đóng nắp hộp lại, giống như là muốn ngăn cái gì đó sắp đánh ập vào mặt mình, ***g ngực lại thình thịch nhảy loạn cả lên, dường như có một luồng hơi nóng trong người đang bắt đầu rục rịch khởi động, khiến cho hai má Sí Nguyệt bất giác ửng hồng.

Y không rõ tại sao mình lại biến thành như vậy, rõ ràng hắn ta là cái tên đáng ghét nhất, rõ ràng cả năm nay chẳng có chút thư từ gì, vậy mà vào cái lúc y ngỡ rằng mình đã quên được đối phương, một chiếc đồng tâm kết tầm thường như thế thôi không hiểu sao lại có thể lay động y đến nỗi tâm hoảng ý loạn, xấu hổ không chịu được.

Sí Nguyệt vô cùng lúng túng, lại đang ở trước mặt Thẩm Anh Trì, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, may là sau khi Dạ Huyền bãi triều trở về, thấy cảnh tượng hai người giằng co còn tưởng rằng Thẩm Anh Trì gây rối với y, ngay lập tức lạnh mặt xuống, Sí Nguyệt nhân cơ hội ôm lấy chiếc hộp kia chạy biến đi mất, sau khi trở lại tẩm cung của mình liền đóng cửa lại, nhốt đám cung nhân hầu hạ mình ở bên ngoài.

Ban ngày ban mặt, sao mà cứ như bị quỷ ám thế này, một thân lo sợ không yên, cả gương mặt đều đỏ ửng cả lên, ngay cả vành tai cũng đỏ nữa.

Sí Nguyệt chui đầu vào trong chăn, nỗ lực bình ổn hô hấp hỗn loạn của mình.

Tim như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực rồi, lòng bàn tay thì nóng như lửa đốt, từng đợt cảm giác tê tê dại dại cứ thi nhau kéo đến.

Y nhét cái hộp kia xuống dưới gối đầu mình, dự là mắt không thấy thì tâm đỡ phiền, từ từ nhắm hai mắt nằm một hồi, vậy mà vẫn cứ khó chịu như ngồi trên đống lửa vậy, làm như trong cái hộp kia đang cất giấu một loài sâu bọ nào đó, chỉ cần mở ra thôi là sẽ vạn kiếp bất phục ngay.

Sí Nguyệt rầu rĩ ngồi dậy, đưa tay đặt trước ngực mình, cảm nhận từng đợt rung động trong ***g ngực, tê tê dại dại, chẳng biết là vì sợ hãi hay xấu hổ nữa.

Đây chính là Lê quốc, trong hoàng cung sâm nghiêm được bảo vệ cẩn mật này, Sí Nguyệt y không cần phải sợ bất kỳ kẻ nào cả, càng không cần phải sợ cái tên đáng ghét *** dê kia!

Hít sâu vài hơi, ngón tay khẽ vuốt qua phần hoa văn tinh tế khắc trên hộp gỗ, Sí Nguyệt cuối cùng cũng đã hiểu được cơn sợ hãi dưới đáy lòng này đến từ đâu rồi.

Y sợ không phải là vì lời tuyên bố phải triệt để chinh phục y cho bằng được của người kia, mà là vì chính mình đã bị người nam nhân hoang đường đó làm động lòng mất rồi!

Sí Nguyệt hốt hoảng mà quay mặt lại, trên tấm gương đồng bên cạnh phản chiếu gương mặt xinh đẹp vô ngần của mình, vốn tưởng rằng khi ấy là Chu Cẩm Hằng vì sắc mà tâm động, thế nhưng chiếc đồng tâm kết này lại khiến y nảy sinh ra cảm giác gì đó không tài nào xác định được.

Từng ngày trôi qua, cái cảm giác nghi hoặc ấy càng ngày càng lớn, mà chỗ nào đó ở trong lòng cũng bắt đầu rục rịch rồi, phải cố gắng kiềm nén lắm mới không cho nó trào ra mãnh liệt, hồi ức bị vùi lấp đã lâu nay lại không ngừng quanh quẩn ở trong đầu, mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhíu mày của người nọ càng trở nên đặc biệt rõ ràng hơn, mà ngay cả những câu tán tỉnh ngọt ngọt ngào ngào khi ấy dường như vẫn còn ve vãn thì thầm ở bên tai vậy.

Y dù sao vẫn là một thiếu niên chưa biết yêu, lần đầu tiên dưới sự khiêu khích của Chu Cẩm Hằng mà nếm được tư vị cực lạc của tình triều, đối với một người non nớt chưa trải đời như y mà nói, quãng thời gian bỡ ngỡ phải bất lực thở dốc trong dục vọng làm sao có thể đơn giản quên được?

“Chẳng lẽ…” Sí Nguyệt lại mở hộp ra, cẩn thận cầm chiếc đồng tâm kết kia lên, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ hắn đối với mình… Là thật lòng sao?”

Cái ý nghĩ này khiến y cảm thấy vừa buồn cười lại vừa khó mà tin được, Sí Nguyệt lắc lắc đầu, tự mắng mình ngu xuẩn, Chu Cẩm Hằng là một tay lão luyện trên tình trường, tam cung lục viện, mỹ nhân nào mà chưa từng thấy qua chứ? Đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ, bị một tên cứng đầu ngỗ nghịch như y kích thích tới cảm giác chinh phục mà thôi.

Làm Hoàng đế á, không phải ai cũng giống Dạ Huyền ca ca trọng tình trọng nghĩa, vì tình mà khổ sở đâu a!

Vừa mới cảnh cáo chính mình xong, Sí Nguyệt lại phát hiện ra trên tấm lụa trắng lót phía dưới tựa hồ có dấu chữ viết, y do dự một chút liền lôi nó ra, vừa nhìn sơ qua lại không khỏi ngơ ngẩn.

Đó là chữ viết của Chu Cẩm Hằng, màu mực đỏ thắm, viết xuống vài hàng chữ nhỏ: Mạc vãng mạc lai, du du ngã tư. Ngụ ngôn bất mị, nguyện ngôn tắc hoài. (Người chẳng đến chẳng qua, khiến lòng ta trông ngóng. Thức đêm muốn nói đôi lời, nhưng chỉ có thể giữ lại ở trong lòng.) (2)

— Sau khi từ biệt, không có cơ hội gặp gỡ, ta đối với ngươi một lòng nhung nhớ, đêm dài đằng đẵng, trăn trở không yên, ta cũng không cầu gì khác, chỉ hy vọng ngươi cũng nghĩ đến ta vài phần.

Sí Nguyệt đỏ mặt như sắp xuất huyết, gắt gao nắm chặt đồng tâm kết trong lòng bàn tay, chặt đến nỗi móng tay cũng sắp đâm vào trong thịt, vậy mà lại chẳng có chút cảm giác đau đớn nào, dường như toàn bộ máu trong người đều đã dồn về tim rồi vậy, khiến y phập phồng cảm xúc, không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Rõ ràng đây chỉ là một đoạn phong lưu, duyên phận mong manh ngắn ngủi, vậy mà không ngờ sau khi y âm thầm bỏ đi vẫn còn dây dưa vướng mắc như thế. Người kia rõ ràng là ngang ngược bá đạo, ôm trong tay biết bao giai nhân tuyệt sắc, lại dùng những câu thơ vừa đau khổ vừa ngọt ngào này mà gửi gắm nhớ thương tới y, nét chữ màu son tràn ngập một loại u buồn như oán giận, khiến y nhịn không được muốn nở nụ cười, cái tên Chu Cẩm Hằng này thì ra còn oán hận mình sâu như vậy a.

Không thể phủ nhận rằng Chu Cẩm Hằng đã dùng đúng biện pháp, thiếu niên có tính cách kiêu căng như Sí Nguyệt, càng cứng rắn với y thì chỉ khiến y càng thêm phản kháng bất phục mà thôi, vì thế hắn chỉ có thể hạ mình dỗ dỗ dành dành, dùng cả thâm tình chân thành nhất mới có thể khơi dậy được tình triều mà y đã cố thủ nghiêm ngặt.

Sí Nguyệt xếp khăn lụa lại cho ngay thẳng, bỏ vào trong hộp cùng với đồng tâm kết, trầm ngâm một hồi lâu, lại đặt nó ở dưới gối đầu, không cất vào trong tủ nữa.

Nếu như biết được phản ứng của y bây giờ, Chu Cẩm Hằng nhất định sẽ rất đắc ý đi.

Nhiều đêm sau đó, mỗi khi y trằn trọc không ngủ được, sẽ lôi chiếc hộp này ra, ngây ngốc ngắm nhìn một hồi lâu, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập tới mới thôi.



(1) Đồng tâm kết

(2) 4 câu này nằm trong bài Chung Phong thuộc Thi Kinh của Khổng Tử, phần Bội Phong. Ở câu “Nguyện ngôn tắc hoài” đã được Kết Kết sửa lại. Bản gốc phải là “Nguyện ngôn tắc đế” mới đúng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.