Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phu, Thị Tẩm Đi

Chương 3: Trọng sinh



Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

Nàng nhớ rõ, sự việc này cũng giống như kiếp trước.

Bao gồm cả cái chén bị nàng giơ tay hất đổ hết canh này.

Linh hồn của nàng phiêu đãng quá lâu, lại ở một thế giới thần kỳ như vậy sinh sống năm năm, khả năng nhớ rõ đồ vật không nhiều lắm, chỉ có những thứ có qua hệ với Vân Mạc, nàng tựa như tự ngược, luôn từng lần từng lần một mà hồi ức mà tưởng niệm.

Nàng nhớ rất rõ ràng, kiếp trước bọn họ hoàn toàn đứt gãy, đều là bắt đầu từ đêm nay.

Vừa mới được phong làm Cảnh Vương, lại là đệ nhất nữ tử được toàn bộ Phượng Đô công nhận, không biết đã câu được bao nhiêu tâm của các công tử khuê các, thế nào lại cố tình một tờ thánh chỉ, Mẫu Hoàng nàng liền đem con của thứ thất không được sủng ái, diện mạo lại thô lậu phủ Vân đại tướng quân ban cho nàng làm chính phu.

Nàng lúc ấy niên thiếu khinh cuồng lại tâm cao khí ngạo, làm sao có thể tiếp nhận được sự việc này?

Không cách nào kháng chỉ, ngày đại hôn cũng không bày ra sắc mặt gì tốt, ban đêm lại uống đến say mèm, bị Vân Mạc đánh thức, lại trực tiếp giơ tay đem chén canh giải rượu kia đánh nghiêng.

Chén sứ mảnh nhỏ rải đầy đất, nước canh đổ lênh láng trên mặt đất đều nói rõ nàng khiến Vân Mạc chật vật như thế nào.

Kỳ thật lúc ấy nàng cũng không phải hoàn toàn uống say, nàng vẫn còn có ý thức.

Ít nhất kế tiếp cho Vân Mạc một cái tát không chút lưu tình, chính là nàng cố ý.

Cũng vì một cái tát kia, khiến cho quan hệ của bọn họ đã có dấu hiệu bước đầu đổ vỡ.

Sự tình sau đó, càng nghĩ lại càng giật mình.

Sau khi nàng đối Vân Mạc ra oai phủ đầu, lập tức liền đến Thanh Tuyết Uyển, đó là nơi ở của tiểu thị được nàng nâng vào cửa một ngày trước……

Tất cả bất quá là bởi vì, nàng khi đó vô cùng nông cạn.

Nam tử mạo sửu vô tài* như thế, như thế nào xứng đôi với nàng?

*Mạo sửu vô tài (貌丑无才): xấu xí vô dụng

Nhưng mà hiện tại lại nhìn gương mặt này? Thật sự xấu sao?

Mày rậm, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng…… Còn có da thịt hơi ngăm màu lúa mạch, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh……

Đặt ở thời đại này mà nói, xác thực không phải là mỹ nam tử.

Cũng không biết là vì quá yêu hay là quá tưởng niệm, cũng có thể là do nếp sinh hoạt trong năm năm ở hiện đại ảnh hưởng, thẩm mỹ của nàng cũng thay đổi, Vân Mạc trước mắt, thật sự không đẹp, nhưng hắn tuấn a!

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại xuất hiện một trận quặn đau.

Còn có chút buồn nôn, mùi rượu ở dạ dày nồng đặc cuộn lên.

Ngón tay không tự giác véo vào lòng bàn tay.

—— đau!

Là sự thật! Chẳng lẽ, thật sự không phải nằm mơ?

Cách chăn đệm, nàng lại nhéo nhéo đùi chính mình, vẫn là đau.

Trong lòng mừng như điên, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh —— không sai, hết thảy đều quen thuộc!

Nàng trọng sinh!

Nàng thật sự trọng sinh!

Trọng sinh, ở thời điểm mọi thứ vừa mới bắt đầu.

Trọng sinh, ở cái đêm khiến nàng cả hai đời thống hận cùng hối hận.

Kiếp trước lúc nhàm chán, nàng cũng xem qua những cuốn tiểu thuyết nào là xuyên không, nào là trọng sinh gì gì đó hay là điện ảnh ca kịch để giết thời gian, nàng sớm nên nghĩ đến!

Nếu nàng có thể xuyên qua hiện đại, vì cái gì không có khả năng lại trọng sinh trở về đây?

Nếu như vẫn là mộng, liền khiến cho giấc mộng chân thật như vậy cứ tiếp tục đi.

Nàng không cần tỉnh!

Trong mắt vẻ cuồng si hiện lên, nàng không hề nhìn đông nhìn tây, mà là đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt đen kịt, càng thêm tham lam mà nhìn chằm chằm Vân Mạc trước mắt.

“A Mạc!”

Nàng đột nhiên kêu hắn!

Kỳ thật Vân Mạc đã có chút không kiên nhẫn, nghe xong âm thanh này còn không có phản ứng lại, chỉ là ngây người một chút, trên mặt lạnh nhạt càng tăng thêm.

A, thì ra nữ nhân hoàng thất này cũng chỉ có như vậy, chẳng lẽ cũng cho rằng hắn giống những tên tiểu thị đó, tùy tiện trêu đùa như thế nào cũng được?

Lại thấy Phượng Khuynh sau khi hô một tiếng như vậy, đồng tử cũng chỉ si ngốc mà nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kia làm hắn thập phần khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.