Thanh Trĩ, Hồng Ưng là ám vệ được rút ra bên người Phượng Khuynh, tên nghe tuy rất khí phách tựa nữ nhân, nhưng thật ra hai ám vệ này là những nam nhi ít ỏi trong doanh.
Thân thủ cùng đầu óc đều là nhất đẳng.
Phượng Khuynh mới có thể trực tiếp đưa người cho Vân Mạc, theo mệnh lệnh của Phượng Khuynh, hai người này về sau đều ở bên cạnh Vân Mạc, sau này Vân Mạc mới là chủ tử của bọn họ.
Tử lệnh ban xuống, hai người đối Vân Mạc đều là thập phần tôn kính, một ngoài sáng một trong tối, hầu hạ cũng xác thực mười phần tận tâm.
“Các ngươi là người phương nào, vì sao đứng trước cửa vương phủ?”
Xe ngựa chở Cảnh Vương Quân chậm rãi ung dung đi về Cảnh Vương phủ, vừa đến nơi đã bị một đám người vây quanh.
Nam nữ đều có, đều ăn mặc không tầm thường, hoa hòe lộng lẫy.
Hồng Ưng hét lớn một tiếng, đứng trước xe ngựa, ngăn cản những người muốn vén rèm xe.
“Làm càn! Cảnh Vương Quân ở đây, há lại có thể cho phép các ngươi vô lễ như thế!”
“Ha ha ha, còn không phải là một xấu nam sao? Làm sao biết có phải sợ người nhìn không nổi, nên mới trốn đi a?”
Thanh âm ngạo mạn, ngữ khí trào phúng, một đám người cười vang.
“Đúng vậy đúng vậy! Cảnh Vương Quân này nếu thật sự sinh đến khó có thể gặp người, vậy còn làm Vương quân gì a, không phải khiến hoàng thất mất mặt sao?”
“Nếu là ta, tự nhận biết lấy mình, sao còn dám tiến vương phủ a!”
......
“Lam Phong! Lam Phong!”
Phượng Khuynh cưỡi một con khoái mã chạy như bay về phủ, phóng ngựa trực tiếp vào sân, người gác cổng cùng thủ vệ vội vàng mở cửa, nàng xoay người nhảy một cái xuống ngựa, gọi hai tiếng cũng không ai trả lời.
Trong lòng càng thêm bực bội, thời điểm vừa mới vào cửa liền nhìn thấy không ít người vây quanh vương phủ chỉ chỉ trỏ trỏ, nếu nói không có đại sự, nàng mới không tin!
Đã có gã sai vặt tiến lên đón: “Vương gia, Cố quản gia đang ở đại sảnh.”
Phượng Khuynh nhấc chân đi về phía bên kia, đình đài lầu các, chưa đi được bao xa liền nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ trong đại sảnh.
Giác quan nàng nhạy bén, đương nhiên nghe được có rất nhiều người cùng nhau công kích Vân Mạc.
Hừ, Mẫu Hoàng tìm người gì, thế nhưng dám ở địa bàn của nàng bắt nạt trân bảo của nàng!
Tựa như một trận gió lao vào đại sảnh.
Một tỳ nữ bộ dáng thiếu nữ đang chống nạnh, đối Vân Mạc đang ngồi trên chủ vị thản nhiên uống trà trào phúng: “Vương quân đây là không định nói chuyện? Vẫn tự biết là sửu nhan trang phong nhã*? Ngươi ngay cả một ngón tay thiếu chủ nhà ta cũng không bằng, còn bá chiếm vị trí chủ phu, nhìn xem năm vị công tử đang ngồi ở đây, Vương quân sợ là tự biết xấu hổ nên không có lời gì để nói đi? Cũng đừng nói là chúng ta khi dễ ngươi a!"
*Sửu: xấu, trang: giả bộ (viết thuần việt thì không ăn vần nên Gà để thế nhá.)
“Bang!”
Âm thanh roi phá không mà đến, tàn ảnh như khói, khi đám người kia nhìn qua, đã thấy miệng của nữ nhân kia bị đánh nát, một roi kia phải có bao nhiêu tàn nhẫn, vẫn tiếp tục hướng mặt môi mà đánh tiếp, hai phiến môi chỉ có thể thấy được một mảnh huyết nhục, còn có răng và máu loãng rơi xuống.
“Thanh Trĩ, Hồng Ưng! Bổn vương kêu các ngươi che chở Vương quân, chính là làm như vậy? Một ả đàn bà tùy tiện đanh đá nơi chợ búa cũng có thể giương oai với Vương quân, bổn vương còn cần các ngươi làm gì?”
Đám người cuối cùng cũng dời mắt khỏi khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của thiếu nữ kia, vừa nhìn thấy, đều nhìn không chớp mắt.
Mỹ nhân! Tuyệt đối là mỹ nhân!
Vân Mạc thần sắc thản nhiên: “Là ta phân phó bọn họ không cần lắm chuyện.”
Phượng Khuynh nghẹn họng, ngừng một chút, lửa giận vẫn không giảm xuống, vừa nghĩ đến những chuyện mình vừa nhìn thấy, cả đám người cùng quở trách và công kích A Mạc của nàng, thế nhưng ngay cả một người che chở cũng không có, nói sao đi nữa cũng thật đau lòng a, nàng quả thực giận muốn điên rồi!
“Quy định cũ, tự đi lãnh phạt đi!”
Phượng Khuynh đen mặt, Thanh Trĩ và Hồng Ưng cũng không biện giải, yên lặng đứng dậy.
Vân Mạc đậy ly trà lại: “Không phải nói là người của ta sao? Liền đứng ở đây, không được phép nhúc nhích!” Nội tâm Vân Mạc kỳ thực cũng nén giận đây!
Nữ nhân này mới tiến cung trong chốc lát, mình vừa trở về, trong vương phủ thế nhưng lại có thêm năm nam nhân, còn nói là được ban cho nữ nhân này làm thị quân.
Phượng Khuynh nhìn cặp mắt cố chấp kia cuối cùng cũng mềm lòng, thở dài: “Được được, nghe ngươi.”
Mi sắc lạnh lùng: “Đã đi theo Vương quân, hết thảy đều phải lấy Vương quân làm trọng, chuyện như vậy nếu có lần sau, bên người Vương quân cũng không cần phế vật như vậy!”
Không coi ai ra gì xử lý xong chuyện này, sắc mặt Phượng Khuynh vẫn lạnh lùng như cũ, mới xoay người nhìn vẻ mặt đau khổ của Cố Lam Phong.
“Cố Lam Phong, bản lĩnh của ngươi đủ lớn a? Loại người lung tung lộn xộn gì cũng nhận vào phủ, ngươi có phải hay không muốn bổn vương tức chết a!”
Ai lại không biết nàng đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe? Những vị tâm cao khí ngạo này, nhanh chóng tức giận bỏ đi thì tốt.
Quả nhiên năm người khi nãy còn phong khinh vân đạm** cao cao tại thượng, đều có chút thay đổi sắc mặt.
**Phong khinh vân đạm: Mây gió điềm nhiên, chỉ người ung dung thản nhiên.
Nhưng còn chưa kịp phát tác, liền thấy một người tựa gió mát trăng thanh tiến vào.
“Lời này của Cảnh Vương điện hạ thật không đúng, chúng ta đều là phụng chỉ thành phu.”
Nói xong liền giơ thánh chỉ trong tay lên: “Cảnh Vương Phượng Khuynh, Cảnh Vương Quân Vân Mạc, tiếp chỉ!”