Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 5: Đánh hoàng đế lão bà



- Ân.....thật là thoải mái! Lại dùng lực mạnh chút! Đúng, chính là như thế này! Ân.....

Trong Loan Phượng cung, mỗi một tiếng thân ngâm truyền đi ra đều làm người ta mơ màng mặt đỏ tim đập. Đừng nghĩ sai lệch nga, kỳ thật là mỗ nữ nào đó đang tắm ôn tuyền hưởng thụ mát xa quá thoải mái mà thôi! (Ai hiểu sai đi vô góc tường ngồi hát quốc ca đi, ta là rất thuần khiết đấy)

- Thúy Y, sau này ngươi muốn chú ý bọn nô tài đó một chút, đề phòng một ít người dụng tâm kín đáo, một khi phát hiện ra lập tức đăng báo cho ta! Sau hôm nay, ngày của chúng ta cũng sẽ không được thái bình. - Trong ôn tuyền sương mù lượn lờ, dáng người tuyệt diệu của Dạ Mị như ẩn như hiện, bất cứ một người nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ huyết khí dâng lên hóa thân thành sói đi? Lười biếng tựa vào thành ao, bên cạnh Thúy Y đang dốc lòng mát xa cho Dạ Mị, da thịt trơn mềm bởi vì Tu Chân càng trở nên óng ánh trong suốt, liền ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng phải đỏ mặt!

- Dạ, Thúy Y đã hiểu. - Thúy Y tuy rằng đơn thuần nhưng lại không ngốc, ngược lại nàng còn rất thông minh, chỉ cần Dạ Mị đề điểm một chút nàng cũng đã biết rõ ý tứ trong đó.

- Hoàng hậu nương nương, Như quý phi cùng Ngọc phi nương nương vội mang theo các nương nương khác cùng nhau tới thỉnh an ngài. - Bên ngoài bình phong, Hải Đường cung kính bẩm báo.

Vừa nghe thế, Dạ Mị nhịn không được nhíu mày, đau đầu không thôi! Một đám nữ nhân nhàm chán nhanh như vậy đã tìm tới cửa, là muốn xem gương mặt thật của hoàng hậu nương nương như ta rồi đem ra ngoài nhục nhã một phen đi? Dù sao "chính mình" nhưng là ngay tại đêm tân hôn bị hoàng thượng biếm lãnh cung đâu, thậm chí ở một lần liền hơn ba tháng! Bất quá ta cũng không phải quả hồng mềm mà chịu người đắn đo, tuy rằng ta không nghĩ tranh với các ngươi, nhưng là nếu các ngươi không chịu an phận, ta cũng không ngại theo các ngươi chơi một trò chơi thú vị gọi là cung đấu, vì cuộc sống bình tĩnh này tăng thêm một ít gia vị!

Khóe miệng gợi lên nụ cười mang chút âm trầm nghiền ngẫm

- Dâng trà và điểm tâm, nói cho các vị nương nương bản cung đang tắm, rất nhanh sẽ đi ra!

- Dạ, nương nương

- Thúy Y, chúng ta có khách tới rồi, cũng nên đi ra ngoài gặp mặt. - Dạ Mị cười tà ác nói.

- Hừ! Các nàng nhất định muốn đến chê cười sư phụ, ta nhất định phải đem sư phụ ăn mặc thật đẹp, tức chết các nàng! - Thúy y căm giận quyệt miệng nói.

- Ha ha, nha đầu ngốc! Sư phụ ngươi tốt xấu cũng là đệ nhất mỹ nhân đi? - Dạ Mị nhìn nàng buồn cười. Thật đúng là không phải nói khoác, dung mạo của bản thân cho dù không cố ý ăn mặc cũng tuyệt đối được xưng là tuyệt sắc mỹ nhân.

- Dung mạo sư phụ tuyệt đối được xưng là thiên hạ đệ nhât mỹ nhân, làm sao mà dong chi tục phấn bình thường có thể so với. - Thúy Y kiêu ngạo nói. Bất quá cũng không có quá khoa trương, sau này một ngày nào đó Dạ Mị thật đúng là làm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

- Tốt lắm, vẫn là trước tiên hầu hạ sư phụ ta thay quần áo đi! Bên ngoài còn một đám nữ nhân đang chờ đâu, nếu còn không ra, người ta còn tưởng rằng ta cố ý làm dáng đâu! - Dạ Mị bất đắc dĩ nói. Từ khi bước vào Loan Phương cung, Dạ Mị đã biết cuộc sống sau này của mình sẽ rất phấn khích. Ai!!! Nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân a!

- Dạ, sự phụ nghĩ muốn mặc y phục như thế nào?

- Ngươi chọn y phục nào đơn giản một chút đi.

--- -----phân---- ----cách---- ----tuyến---- ---

- Hoàng hậu nương nương giá lâm!

Mọi người trong phòng vừa nghe đồng loạt đứng dậy nhìn phía ngoài cửa, trong lúc nhất thời đều đã quên hô hấp, chỉ kinh diễm nhìn bóng hình xinh đẹp, sắc mặt khác nhau. Ghen tị, oán hận, xấu hổ, âm ngoan......tất cả đều bị người tới không dấu vết thu hết vào đáy mắt.

Chỉ thấy nàng mặc y phục xanh nhạt, váy dài ngực thấp, xương quai xanh xinh đẹp bại lộ trong không khí, bộ ngực trắng sữa lộ ra một chút, lại đủ để cho người huyết mạch căng thẳng. Hé ra khuôn mặt không trang điểm lại như trước làm người ta kinh diễm không thôi! Dạ thịt như trẻ con vô cùng mịn màng, non mịn bóng loáng không chút tỳ vết nào. Lông mày cao cao không vẽ mà to, hai tròng mắt ngăm đen chỉ cần tùy ý liếc một cái tựa hồ có thể đem người hút vào, lông mi dài phe phẩy để lại một bóng ma, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ sẫm.......hết thảy đều tinh xảo hoàn mỹ như thế!

Mái tóc dài ngang eo búi lên rất đơn giản, chỉ dùng một cây trâm ngọc bích tùy ý cố định, có vẻ vừa dày mà lại tùy ý. Trên người còn tỏa ra mùi thơm ngát thanh nhã, cả người đều làm cho người ta có cảm giác kinh diễm, tuyệt sắc, mị hoặc vô cùng!

Nàng chậm rãi đi vào trong điện, khóe miệng thủy chung tươi cười lộ ra một chút ôn hòa mà lại xa cách, giơ tay nhất chân đều tự nhiên toát ra vẻ quý khí tao nhã, làm cho người ta nhìn không ra một chút tật xấu! Làm nàng đi đến gần trước mắt mọi người mới đột nhiên hoàn hồn.

- Nô tì tham kiến hoàng hậu nương nương!

- Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương!

Làm các phi tần và cung nữ cùng nhau mà đến đều hành lễ xong, Thúy Y bên cạnh Dạ Mị cũng quy củ hành lễ với đám phi tần, để tránh cho chịu miệng lưỡi công kích!

Dạ Mị đi lên chủ vị ngồi xuống, ôn hòa nói:

- Miễn lễ, ban thưởng ngồi!

- Tạ hoàng hậu nương nương! - Một đám oanh oanh yến yến nhao nhao tạ ơn, quy củ ngồi xuống.

Dạ Mị rất tò mò đánh giá mọi người, càng xem càng không nói gì! Tên hoàng đế ngựa đực này thật đúng là đủ mạnh mẽ, mỹ nhân đầy đủ cao thấp mập ốm muôn hình muôn vẻ tổng cộng được hai mươi mấy người.

Trong đó xuất sắc nhất vẫn là phấn y nữ tử ngồi bên phía dưới tay phải Dạ Mị. Ngũ quan tinh xảo có thể nói là tuyệt sắc, bên trong ánh mắt long lanh tẫn hiển khí tức ôn nhu, trên mặt thủy chung tràn đầy tươi cười ấm áp, làm cho người ta có cảm giác rất ôn nhu, rất điềm tĩnh! Có lẽ nàng là cái Như quý phi ôn nhu như nước cùng thế vô tranh kia thôi? Quả nhiên là mỹ nhân bại hoại.

Bất quá trong nháy mắt nhìn đến Dạ Mị, đáy mắt hiện lên vẻ âm ngoan cùng ghen tị cũng không thoát được ánh mắt nàng! Lại nhìn bộ dáng mọi người tựa hồ đều bị vẻ bề ngoài giả dối của nàng mê hoặc, so sánh với mình nàng cũng là cao thủ diễn kịch thôi? Bất quá gặp được diễn viên xuất sắc như Dạ Mị, nghĩ đến nàng phải tự cầu nhiều phúc thôi!

Tiếp theo là nữ tử hồng y yêu mị ngồi dưới tay trái Dạ Mị, mặt dù ngũ quan không tuyệt sắc bằng Như quý phi, nhưng thật là tiểu mỹ nhân đứng đầu! Mặc đồ to gan bại lộ, bộ ngực sữa kiêu ngạo dường như tùy thời sẽ nhảy ra, làm người huyết khí dâng lên! Hơn nữa gương mặt dụ dỗ của nàng, còn có mị nhãn như tơ, nhất cử nhất động đều tràn ngập mị hoặc giống như con hồ ly tinh ngàn năm! Đây chính là vị Ngọc phi, phi tử được sủng ái khác thôi?

Bất quá nữ nhân này cũng không biết che giấu cảm xúc của mình, biểu tình gì đều bày ra trên mặt, điển hình của vị ngực to ngốc nghếch thôi!

- Tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta biết tỷ tỷ cùng hoàng thượng đã hòa hảo trở lại, cho nên đều vội vàng tới chúc mừng đâu! Đây là một chút tâm ý nho nho của tỷ muội bọn ta mong rằng tỷ tỷ vui lòng nhận cho. - Như quý phi cười rất đúng mực nói

Tiếp theo tất cả đều đem lễ vật lên, Dạ Mị đều cười kêu Thúy Y nhận, trên mặt là một mảnh ôn nhu biết ơn, chỉ có chính nàng mới biết trong lòng nàng có bao nhiêu buồn nôn (mắc ói)! Này tỷ tỷ muội muội kêu cũng thật thân thiết a, mẫu thân của bổn tiểu thư chỉ sinh một mình ta, chỗ nào đột nhiên toát ra tỷ muội nhiều như vậy a.

Mặc dù trong lòng buồn nôn muốn chết, nhưng là công phu ngoài mặt vẫn phải làm!

- Nhọc lòng các vị muội muội lo lắng, bản cung ở trong này đa tạ các vị!

- Tỷ tỷ đây là nói như thế nào? Đều là tỷ muội nhà mình, không cần khách khí.

- Ha ha, kia nhưng thật là bản cung làm kiêu.

- Tỷ tỷ, hôm nay muội muội đến là muốn đem phượng ấn trả lại cho ngài, lúc trước tỷ tỷ ở....hoàng thượng kêu muội trước chưởng quản, nay tỷ tỷ đã trở về trong cung, tự nhiên phượng ấn này cũng nên giao tỷ tỷ chưởng quản. - Như quý phi lấy ra một khối ngọc tỷ điêu khắc hình Phượng Hoàng nói, vẻ mặt kia thật đúng như là thành tâm thành ý đến trả lại a!

Đáng tiếc, Dạ Mị là ai? một điểm tâm tư nhỏ đó có thể lừa gạt nàng? Này rõ ràng là hướng nàng thị uy a! Một quốc gia chi mẫu trên tay không có phượng ấn, làm sao coi như chân chính quốc mẫu? Hơn nữa mệnh lệnh hoàng thượng là phía dưới có thể tùy ý sửa đổi sao?

- Nếu là ý chỉ của hoàng thượng vậy muội muội tiếp tục thay tỷ tỷ chưởng quản đi, thân thể bản cung luôn rất suy yếu, cũng không có nhiều tinh lực như vậy đi quản chuyện hậu cung này, còn làm phiền muội muội! - Dạ Mị không muốn tìm phiền toái cho chính mình đâu, loại chuyện ngu ngốc này ai muốn làm thì làm đi, có liên quan gì nàng?

- Này....vậy muội muội cung kính không bằng tuân mệnh. - Trần Tinh Như ngoài miệng cung kính đáp lại, kỳ thật trong lòng đã sớm hận nghiến răng nghiến lợi! Lời nói lúc nãy của Thượng Quan Nhã Nhi không chỉ nhắc nhở mình chỉ là người quản lý, nhưng lại còn nói giống như là nàng tặng cho mình! Thật là một trương miệng lợi hại!

Kỳ thật lúc này trong lòng Trần Tinh Như rất lo lắng, dĩ vãng nghe nói Thượng Quan Nhã Nhi là đệ nhất mỹ nhân, nàng còn không phục lắm, chỉ là hôm nay vừa thấy, lại không thể không thừa nhận mình thật sự kém nàng rất nhiều! Nàng đẹp giống như tiên nữ lạc xuống phàm trần, điều này làm cho đáy lòng Trần Tinh Như có cảm giác nguy cơ.

Kỳ thật điều làm nàng oán hận nhất là bộ Phượng Vũ kia! Bộ quần áo kia là tiểu quốc Nam Ninh quanh thân Long Việt tiến cống, nghe đồn là bên trên có lông đuôi của thần thú Phượng Hoàng. Tài liệu cũng là trên đời khó kiếm kim tàm ti, tuy rằng kim tàm ti cùng thiên tàm ti khác nhau có một chữ, nhưng chênh lệch giữa hai bên cũng là một trời một vực. Phượng vũ chế tác hoa lệ xinh đẹp, cứng rắn nước lửa bất xâm, là bộ y phục độc nhất vô nhị trên đời !

Trần Tinh Như vô cùng thích Phượng Vũ, từng vô số lần hướng Hiên Viên Thương ám chỉ qua, chỉ là đều bị hắn xảu diệu lãng tránh. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Hiên Viên Thương lại đem phượng Vũ ban cho Dạ Mị, cái này làm nàng như thế nào không oán, như thế nào không hận?

Bỗng nhiên "Ba" một tiếng:

- Đồ tiện tỳ ngươi! Ánh mắt mù sao? Dám đem trà đổ lên người bản cung! Ngươi muốn phỏng chết bản cung à?

Mọi người theo thanh âm nhìn lại, lại phát hiện là Ngọc phi đánh Thúy Y một cái tát, còn đang chửi ầm lên. Thì ra là lúc Thúy Y rót trà cho nàng không cẩn thận đổ lên người nàng, vì thế nàng liền hung hăng đánh Thúy Y một cái!

Nhìn năm dấu tay trên mặt Thúy Y, Dạ Mị sắc mặt âm trầm xuống, trong mắt hàn quang lấp lánh. Người khác không thấy rõ, nhưng Dạ Mị lại thấy rất rõ ràng, kia rõ ràng chính là ngay lúc Ngọc phi tiếp nước trà thả lỏng tay xuống! Xem ra trong lòng nàng là không thoải mái, đem người bên cạnh bản thân ra trút giận đâu!

Trước mặt nhiều người như vậy đánh nha hoàn bên cạnh hoàng hậu, chẳng khác nào là đánh một cái tát trên mặt hoàng hậu thôi!

"Ba" "ba" lại là hai tiếng bàn tay vang, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, nguyên lai đúng là hoàng hậu nhìn như ôn nhu kia thưởng Ngọc phi hai cái tát.

- Ngươi! Ngươi dám đánh bản cung? - Liên Như Ngọc (Ngọc phi) vẻ mặt không dám tin nhìn Dạ Mị, không đợi được nàng trả lời lại bị hai cái tát tai.

- Không hỏi rõ chân tướng sự việc liền tùy ý xử phạt thị nữ của bản cung, ngươi có từng đem bản cung để vào mắt? Cho dù nàng thật sự phạm sai lầm kia cũng nên giao cho bản cung xử lý, ngươi một cái phi tử nho nhỏ cũng dám ở trước mặt bản cung tự cao tự đại! Nói chuyện với một quốc gia chi mẫu mà không dùng kính ngữ (giọng điệu tôn kính) lại còn dám tự xưng bản cung! Chẳng lẽ hậu cung này muốn lật trời sao? - Mỗi một tiếng chất vấn bén nhọn đem Liên Như Ngọc sợ tới hoa dung thất sắc (sắc mặt tái nhợt).

Chúng phi tần còn lại đều bị khí thế của Dạ Mị ép tới không dám thở mạnh, ai cũng đều không nghĩ tới một nữ tử nhu nhược như vậy cũng sẽ có khí thế làm cho người ta sợ hãi! Giờ phút này bên trong ánh mắt Dạ Mị toàn là sắc bén, khí tức tôn quý, giống như nữ thần trên trời, mỹ lệ, uy nghiêm, thần thánh không thể xâm phạm! Làm lòng mọi người bất giác khó hiểu, này vẫn là cái Thượng Quan Nhã Nhi không học vấn không nghề nghiệp, kiêu căng vô cùng trong truyền thuyết kia sao?

- Hoàng thượng giá lâm! - Một bóng dáng màu vàng từ xa đi vào trong điện, tuấn lãng khí phách, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu làm người ta không thể nào suy đoán tâm tình của hắn.

- Nô tì tham kiến hoàng thượng!

- Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!

Một đám nữ nhân vừa nghe hoàng thượng đã đến, liền vui vẻ không thôi, nhao nhao bày ra dáng vẻ đẹp nhất của mình chờ đợi vị đế vương tuổi trẻ anh tuấn này liếc xem chính mình một cái. Nhưng là phu quân các nàng bắt đầu từ ngoài cửa vào ánh mắt đã không rời bỏ qua Dạ Mị, kinh diễm trong mắt chợt lóe qua, lập tức cười hướng nàng đi đến.

- Bình thân! Đây là có chuyện gì xảy ra rồi? - Hiên Viên Thương liếc mắt một cái liền phát hiện không khí trong điện có chút không đúng, còn có dấu tay trên mặt hai người cũng rất khả nghi.

Vừa thấy Hiên Viên Thương tới, Liên Ngọc Nhi liền vui vẻ! Bổ nhào lên trên người Hiên Viên Thương, bộ ngực ngạo nhân tại cánh tay hắn cọ cọ, ủy khuất khóc kể nói:

- Hoàng thượng, ngải phải làm chủ cho thần thiếp a!

- Ái phi đây là làm sao vậy? - Hiên Viên Thương ôn nhu hỏi. Nhưng Dạ Mị lại chú ý tới trong đáy mắt hắn lóe qua lạnh lùng cùng chán ghét.

Xem ra nam nhân này cũng là diễn viên trời sinh a!

- Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương nàng....nàng đánh nô tì! - Liên Như Ngọc gặp Hiên Viên Thương đối nàng ôn nhu như thế, vì thế càng ra sức khóc, còn vụng trộm đem ánh mắt đắc ý hướng về Dạ Mị.

Dạ Mị cười lạnh trong lòng, thật bi ai thay nàng, một nữ nhân ngu xuẩn đến cực điểm!

- Nga? hoàng hậu, đây là thật sự? - Hiên Viên Thương vui vẻ nhìn Dạ Mị, rất chờ mong nàng trả lời như thế nào.

- Dạ!

Một chữ đơn giản làm tất cả mọi người ở đây kinh ngạc, Hiên Viên Thương cũng không ngoại lệ, ai biết rằng nàng thế nhưng thừa nhận hào phóng như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.