Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 55: Nhẫn tâm lừa gạt



Dạ Mị mờ mịt, một lòng có thể đồng thời chứa đựng vài người sao? Trước có Thương, sau đó có Trần cùng Hàn, hiện tại lại muốn thêm Tử Thần sao?

Dạ Mị tự nhận mình không phải loại người lạm tình, nhưng mà không có cách nào giải thích loại tình huống hiện tại này a, bất đắc dĩ cúi đầu cười khổ một tiếng, có vẻ như nàng cũng chưa từng hiểu biết chính mình qua đâu…

– Lạnh…lạnh…

Bên tai chợt truyền đến tiếng kêu nhỏ như muỗi vậy, Dạ Mị cuống quít quay đầu lại, đã thấy Tử Thần đang cuộn thân mình lại run run. Ánh mắt Dạ Mị chợt ngưng, lập tức đội đấu lạp đi ra cửa.

Một lát sau, Dạ Mị ôm mấy cái chăn đi đến, bao Tử Thần lại kín mít, một chút khe hở cũng không lộ.

Chỉ là, tựa hồ thêm mấy cái chăn nữa cũng không có chút tác dụng nào, hắn vẫn cuộn tròn thân mình run rẩy như trước, trên trán cũng dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.

Thấy vậy, Dạ Mị không khỏi có chút nôn nóng, nàng chưa từng chăm sóc người qua, lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút bối rối. Sau khi trầm tư một lát, Dạ Mị hít sâu một hơi, chậm rãi cởi y phục của mình. Y phục từng cái từng cái rơi xuống, mặt Dạ Mị cũng tuỳ theo bắt đầu hồng nhuận, lúc cởi đến chỉ còn một cái yếm, hai gò má đã muốn đỏ rực như lửa đốt.

Khẽ cắn môi, kéo ra chăn liền chui vào, tay vừa chạm đến thân mình trống trơn của Tử Thần lập tức giống như bị điện giật vậy rụt lại.

Song, Tử Thần giống như có cảm ứng nhiệt độ cơ thể đến từ Dạ Mị vậy, xoay người một cái liền ôm Dạ Mị đang rối rắm vào trong lòng, thân thể ấm áp mềm mại, cảm xúc nhẵn nhụi làm Tử Thần đang trong mê man không khỏi thoải mái mà ưm một tiếng. Giống như người rơi xuống nước bắt được một cây cỏ cứu mang vậy, chết cũng không chịu buông tay.

Mà lúc này Dạ Mị đã muốn hoàn toàn cứng ngắc tại trong lòng Tử Thần, cự li tiếp xúc gần như thế, hơi thở của Tử Thần đều phun tại bên tai Dạ Mị. Nồng đậm khí tức nam tính kích thích đến cảm quan của Dạ Mị, làm tâm nàng không khỏi loạn nhảy dựng “Bang bang” lên, muốn chạy trốn, nhưng là cánh tay ôm nàng lại không chịu thả lòng chút nào.

Rơi vào đường cùng Dạ Mị chỉ phải tiếp tục cứng ngắc nằm tại trong lòng hắn, bất quá cũng tốt là thân thể của Tử Thần đã không run rẩy nhiều như trước nữa, này coi như là một chút an ủi đi.

Cũng may cũng may, tất cả trên tivi cũng không phải đều là gạt người gì đó…

Ngoài phòng, mưa to vẫn điên cuồng đập vào cửa sổ, nóc nhà như trước, làm trong lòng mọi người không khỏi phiền chán. Chỉ là giờ phút này, hai người trong phòng giống như đã ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy, trong thế giới của bọn họ chỉ có tiếng tim đập lẫn nhau, còn có hơi thở giao triền cùng một chỗ với nhau, tất cả đều là ấm áp tốt đẹp như vậy.

Lẳng lặng dán tại trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, ngửi mùi thơm đặc hữu của hắn, khóe miệng Dạ Mị không khỏi giơ lên một độ cong duyên dáng.

Hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy.

Cánh tay ngọc chậm rãi vòng qua eo thon nhỏ khít khao rắn chắc của hắn, gắt gao ôm lấy nam nhân làm nàng động tâm này, chậm rãi đóng lại đôi mắt sáng ngời lộng lẫy ngọt ngào ngủ.

Sáng sớm, Tử Thần mê man một đêm rốt cục cũng chậm rãi mở đôi mắt màu tím chói sáng như thạch anh kia, lọt vào trong mắt là đầu đầy mái tóc tuyết trắng.

Nháy mắt, Tử Thần giống như bị sấm sét đánh vậy, trống rỗng.

Đầu đầy tóc bạc, trừ bỏ thiên hạ làm hắn yêu say đắm kia còn có ai?

Cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng mình, trái tim Tử Thận chợt mạnh mẽ đập nhanh lên, mặt cũng hồng giống như muốn nhỏ ra máu.

Lẳng lặng đưa mắt nhìn lại, vẫn là dung nhan tuyệt sắc quen thuộc như trước, chỉ là giờ phút này nàng thiếu một tia thanh lãnh ngày xưa, hơn một phần mềm mại đáng yêu của nữ nhi, khoé miệng còn lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào da thịt hoàn mỹ không tì vết của nàng, giống như một tầng ánh sáng vậy, long lanh làm người không dời mắt được. giờ phút này nàng giống như một tinh linh lỡ nhập phàm trần, đẹp chói mắt như thế, thậm chí chỉ nhìn một cái cũng sẽ làm cho người ta nhịn không được động tâm, muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay che chở thật tốt.

Ánh mắt Tử Thần dần dần say mê, ngây ngốc nhìn thiên hạ trong lòng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không dám nháy một cái. Hắn sợ tất cả chỉ là mơ, hắn sợ nháy mắt giấc mộng sẽ biến mất…

Tất cả này đều là khát vọng nhưng không dám xa cầu của hắn, nếu thật là ông trời đáng thương hắn, cho hắn giấc mộng đẹp này, kia hắn tình nguyện cả đời đều không cần tỉnh lại. Để cho hắn lẳng lặng ôm nàng cả đời như vậy cũng tốt, dung nhan làm hắn quyến luyến si mê kia, cho dù xem cả đời cũng không không xem đủ như trước…

Không biết khi nào thì, thiên hạ trong lòng dần dần mở ra đôi mắt đen bóng, nàng vừa mới tỉnh ngủ mang theo một tia lười biếng quyến rũ, giống như con mèo nhỏ vậy tại trong lòng hắn cọ cọ hai cái.

Nháy mắt, thân thể Tử Thần càng cứng ngắc, gương mặt đỏ hồng cũng không khỏi ngượng ngùng, xấu hổ đến muốn đào một cái hố chui vào, bởi vì thân thể của hắn thế nhưng có phản ứng!

Lúc này Tử Thần quả thật là kêu khổ không ngừng, thân thể nam nhân vốn là mẫn cảm nhất vào buổi sáng, hơn nữa ôm ấp thân thể mềm mại của nữ nhân mình âu yếm, có thể khống chế được cũng đã là rất tốt. Nhưng vừa vặn Dạ Mị lại cọ một cái như vậy, kia nếu không cọ ra súng lửa mà nói vậy hắn không phải là nam nhân!

Dạ Mị vừa mới thanh tỉnh làm như cũng cảm nhận được thân thể cứng ngắc của Tử Thần, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc nhìn đến gương mặt đỏ hồng của Tử Thần, thế này mới nhớ tới nàng đang ở nơi nào.

Ngượng ngùng sờ mũi nói:

– Tối hôm qua chàng nhiễm phong hàn, cho nên ta liền… cứ như vậy giúp chàng… sưởi ấm.

Nghe vây, sắc mặt Tử Thần thoáng chốc trắng bệch.

Nguyên lai, tất cả này đều không phải là mộng…

– Ta đã muốn rời khỏi Hoa Thanh phái, nàng còn đi theo ta làm cái gì?

Nghe được giọng điệu hết sức băng lãnh của hắn, Dạ Mị không dám tin ngồi dậy nhìn về phía Tử Thần, đã thấy đôi mắt tím xinh đẹp kia đã muốn khôi phục trống rỗng như lúc đầu.

– Chàng đây là có ý gì? Chẳng lẽ chàng thật sự muốn rời khỏi Hoa Thanh phái, rời khỏi …. ta như vậy sao?

– Đúng… cho nên, xin nàng buông tha ta. – Nói xong, Tử Thần thống khổ nhắm hai mắt lại.

Nhắm hai mắt lại mới có thể không tiết lộ cảm xúc của chính mình, có thể lừa gạt nàng.

Song, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế trong lòng kia cũng là rõ ràng như thế, hắn, nên lừa gạt chính mình nói không đau như thế nào đâu?

Nghe vậy, trái tim Dạ Mị chợt nhảy chậm một nhịp, sắc mặt cũng có chút khó coi:

– Chàng nói yêu ta, có phải thật sự hay không?

Yêu sao? Bé ngốc, tâm của ta đã sớm tại một khắc lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền đã luân hãm, tình yêu đối với nàng, đến chết cũng không ngừng…

Hít sâu một hơi, Tử Thần khó khăn mở miệng nói:

– Đã từng yêu qua.

– Ha ha… Đã từng? Hay cho một câu đã từng yêu qua! Nguyên lai tình yêu của chàng đúng là nông cạn như thế, một khi đã như vậy, ta đây không cần cũng thế. – Dạ Mị giống như bị điên vậy cười to ra, sau đó liền nhanh chóng đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề liền rời khỏi khách sạn cũng không quay đầu lại.

Tại sau khi Dạ Mị rời khỏi, rốt cục Tử Thần cũng mở hai tròng mắt ra, chỉ là giờ phút này, đôi mắt tím lộng lẫy kia đã sớm bị nước mắt làm ướt, nước mắt vẫn cố nén giờ phút này lại càng bừng lên…

Hai tay để tại trong ổ chăn từ lâu nắm lại thành nấm đấm, bởi vì quá mức dùng sức, gân xanh trên tay cũng đã hiện ra, mỗi giọt máu tươi nóng bỏng nhỏ giọt ở trên giường…

Sau khi bóng dáng cô đơn thê lương của Tử Thần đi ra khỏi khách sạn, bên một góc sáng sủa bỗng nhiên xuất hiện một người đầu đội đấu lạp, nhìn đến bóng dáng đơn bạc kia thở dài một hơi, lập tức đi theo sau từ vị trí không xa không gần.

Thật sự là đứa ngốc, về điểm kĩ năng diễn kịch này liền muốn gạt người sao? Chẳng lẽ chàng không biết lúc muốn nói dối phải nhìn thẳng ánh mắt của đối phương sao? Nếu không phải hôm qua ngoài ý muốn nghe được đoạn nói mơ kia, có lẽ ta thật sự sẽ nhất thời tức giận xoay người rời khỏi đi…

Nhẹ nhàng vỗ về ngực của mình, nơi đó vẫn ẩn ẩn cảm giác đau như trước, cho dù biết lời hắn nói tất cả đều là nói dối, nhưng lúc nàng nghe được câu “Đã từng yêu qua” kia, trong lòng vẫn không đè nén được đau đớn.

Từ sau khi nghe được những lời tối hôm qua kia, Dạ Mị liền đoán được hắn sẽ đối với nàng tới gần có điều bắn ngược, chỉ là không nghĩ tới, hắn lại dùng một chiêu này. Không thể không nói, thật sự đủ ác độc. Đối với người khác ác độc, đối với chính mình lại càng ác độc hơn, liền ngay cả Dạ Mị cũng không thể không bội phục hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.