Khuynh Thành Song Tuyệt

Chương 27: Uyên ương chia lìa





Bình sa ảm mạch, tháng ế ẩm sơ ảnh, tiểu lâu âm thiếu, thiên rộng rãi vân xa.

Đêm tĩnh lặng, chuyện phát sinh có thể tĩnh lặng như thế không.

Lưu Oanh mang theo Tư Đồ cảnh mãi cho đến kinh giao, đưa cho hắn một viên thuốc màu đen.

“Ăn nó.” Lưu Oanh chỉ vào viên thuốc.

Tư Đồ Cảnh đem viên thuốc nuốt trôi, cảm thấy khí lực toàn thân dần dần khôi phục. Lưu Oanh nhìn hắn, nỗi lòng phức tạp, cắn môi rời đi.

“Ngươi vì sao cứu ta?” Tư Đồ Cảnh hỏi.

“Ta chỉ là phụng mệnh làm việc.” Lưu Oanh trong mắt biểu lộ một chút bất đắc dĩ.

Tư Đồ Cảnh trong lòng có chút xúc động, hỏi:“Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?”

“Sư phụ ta.” Lưu Oanh mặt không biến sắc trả lời.

“Sư phụ ngươi là ai?” Tư Đồ Cảnh tiếp tục truy vấn.

“Vân Vô Ảnh. Nhiều vòng luẩn quẩn như vậy xuất hiện , kỳ thật ân nhân cứu mạng của ta, cho tới bây giờ đều chỉ có một, chính là nàng, Vân Vô Ảnh. Lý Tùy Phong an bài ta bên cạnh ngươi, trên thực tế, ta cũng là do sư phụ an bài bên cạnh hắn . Ngươi có thấy buồn cười không?” Lưu Oanh miễn cưỡng cười nhạt một tiếng, nhìn Tư Đồ Cảnh.

Vân Vô Ảnh. Phi Hồ môn Vân Vô Ảnh, đó chẳng phải sư phụ của Lý Tùy Phong sao.

Tư Đồ Cảnh loáng thoáng nhớ đến chuyện ngày đó tại tửu lâu, nữ tử kia, chắc là Vân Vô Ảnh. Nàng luôn là một người thần bí, vì sao lại chú ý đến hắn.

“Sư phụ ngươi hiện tại ở đâu?” Tư Đồ Cảnh hỏi.

Lưu Oanh nói:“Sư phụ người cũng như tên, vô ảnh vô tung, ai cũng không biết nàng ở đâu. Ta cũng nên đi, có một số việc, cũng phải làm.”

Dứt lời, lại quay về đường cũ.

Nàng trở về, chắc là đi tìm Lý Tùy Phong. Tư Đồ Cảnh nhìn bóng dáng nàng, có chút thương tiếc. Cô gái mới nếm thử tình, lại phải gặp phải nhân duyên nan giải, chỉ mong, nàng có được kết quả thật tốt, nhưng dường như đó là chuyện không thể.

Dọc theo con đường quen thuộc, đi chưa được mấy bước, phía trước đã có một nhóm người. Người đi đầu cầm đuốt kia , là người mà luôn muốn phải quên.

Mấy ngày không gặp, hắn tựa hồ gầy đi rồi, cho dù là trong bóng đêm cũng có thể cảm thấy hắn trở nên tiều tụy. Là vì cái gì chứ.

Tư Đồ Cảnh nghe tiếng bước chân, đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi đến gần mình, lòng tràn đầy bất an.

Huyền Minh Thần đi đến trước mặt hắn, nghĩ sẽ nói gì đó, lại trầm mặc vài giây, sau đó lại nói:“Theo ta trở về.”

“Vì sao.” Tư Đồ Cảnh ngữ khí bình tĩnh như nước trong.

“Cái gì vì sao.” Huyền Minh Thần kéo hắn đi, không dám quay đầu lại nhìn vào mắt hắn. Mà hắn cũng im lặng không nói gì nữa, chỉ im lặng đi theo sau.

Hắn có thể nói cái gì đây.

Đêm ở kinh thành vẫn thế, rất tĩnh lặng, không thấy bất cứ chuyện gì xảy ra, xem ra, tất cả đã chuẩn bị xảy đến. Hắn loáng thoáng có thể thấy được cảnh tượng giết chóc huyết bay đầy trời, nhìn thấy đao thương đâm vào từng người từng người một, nhìn thấy chiến mã phi chưa bay…… Cứ như tất cả đều đang diễ ra trước mắt hắn. Trong lòng vẫn như cũ là bất an.

Bất tri bất giác đã đến tòa nhà lớn kia, độc lập ở ngoại ô yên tĩnh. Nhưng mà, đêm này, ngoại ô không hề im lặng. Bởi vì, nơi đây có không ít binh mã. Nếu không nhìn lầm, kia canh giữ chính là người trẻ tuổi ấy, từng cùng hắn đi đến Cẩm Châu Ký Mân Thiên. Hắn cư nhiên sẽ xuất hiện lúc này. Tư Đồ Cảnh cười khổ, chung quy cũng chỉ có một kết thúc.

Đến cửa, Huyền Minh Thần mới buông tay khỏi Tư Đồ Cảnh, nhìn hắn một cái, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói:“Cùng nhau vào thôi.”

Tư Đồ Cảnh không để ý đến hắn, tự cố tự đi vào, qua vài vòng, đi vào một đại điện. Mười mấy quan viên ngồi đằng kia, Tư Đồ Chấn Nam cùng Huyền Tế Bắc ngồi ghế trên.

Thấy Tư Đồ Cảnh trở về, Tư Đồ Chấn Nam hai mày cuối cùng cũng giãn,“Ngươi cuối cùng cũng trở về a –” Tư Đồ Chấn Nam hai tay đặt trên vao Tư Đồ Cảnh, nhìn từ trên xuống dưới.

“Đã trở lại.” Tư Đồ Cảnh cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

Tư Đồ Chấn Nam buông hắn ra, nhìn Huyền Minh Thần:“Tắm rửa trước đi, sau dẫn hắn đi nghỉ ngơi.” Ngữ khí có chút nhẹ nhàng, như là một mệnh lệnh bình thường.

Huyền Minh Thần tiến lên phía trước, nói:“ Ân.” Trừ bỏ đi vài phần khiêm tốn ngày xưa, tăng thêm vài phần cung kính.

Địa vị bất đồng, quả nhiên ngữ khí cũng bất đồng .

Quá trình tắm rửa, đều do Huyền Minh Thần thực hiện, hắn không đến gần, chỉ có thể đứng ở một bên đưa lưng về phía Tư Đồ Cảnh, đến khi cần thì Tư Đồ Cảnh gọi hắn.

Sương mù theo hơi nước nóng bốc lên, uốn lượn hòa với ánh đèn thấp thoáng. Vài phần ảm đạm, vài phần mê say.

“Ngươi không nói gì sao?” Tư Đồ Cảnh dựa vào dục dũng, nhìn thẳng người trước mắt

Huyền Minh Thần cũng không quay đầu lại nói:“Ngươi hy vọng ta nói cái gì?”

Tư Đồ Cảnh từ từ nhắm hai mắt, đầu cũng dựa hẳn vào dục dũng, miễn cưỡng kêu:“Nước lạnh .”

“Ta đi lấy nước ấm.” Huyền Minh Thần lại chạy ra ngoài.

Hắn nghĩ hắn sẽ nói: Nước lạnh cũng đến lúc tắm xong. Nhưng mà hắn nói là “Ta đi lấy nước ấm”. Tất cả đều thay đổi, ngay cả hắn cũng thay đổi.

Một bên đặt một bộ quần áo hoa lệ đến mê người, khiến hắn không dám nhìn thẳng.

Đợi khi Huyền Minh Thần mang nước ấm trở về, lại nhìn thấy Tư Đồ Cảnh đã thay xong quần áo đứng bên ngoài , hắn cũng muốn mắng vài câu, nhưng đang định mở miệng, lại thôi.

Tư Đồ Cảnh nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, hận không thể thay hắn nói ra, chính là, hắn nói ra thì sao chứ. Nếu không có ý nghĩa, cũng sẽ chỉ là trầm mặc.

“Ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi.” Huyền Minh Thần buông xô nước ấm trong tay, chậm rãi nhẹ nhàng, nước ấm có chút tràn ra, đổ lên tay, nước nóng thế, cũng phải bỏng.

Tư Đồ Cảnh vọt qua, kéo tay hắn,“Có bị bỏng không……”

Không chờ hắn nói xong, Huyền Minh Thần đã rút tay lại,“Không việc gì, ngươi sớm đi nghỉ ngơi, sợ chỉ còn có vài canh giờ thôi ……” Huyền Minh Thần ngón tay chỉ một bên, nói,“Bên này.”

Tư Đồ Cảnh đi theo hắn, nhìn tay phải của hắn đến xuất thần, nhưng lại bị ống tay áo thùng thình che mất

Đẩy cửa gian phòng, Huyền Minh Thần đi trước vào đốt sáng đèn trong phòng, căn phòng tối đen lập tức sáng lên , Tư Đồ Cảnh đi vào, đứng ở phía sau Huyền Minh Thần, rất gần.

Huyền Minh Thần xoay lại, hai người đối diện. Kia một khắc biểu tình, chỉ là xấu hổ

“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ở bên ngoài, có gì thì gọi.” Huyền Minh Thần cuống quít tránh ánh mắt của hắn.

“Ngươi giúp ta.” Tư Đồ Cảnh tay vịnh lấy thắt lưng Huyền Minh Thần

“Không thể.” Huyền Minh Thần kinh ngạc đẩy Tư Đồ Cảnh ra, tay hắn tăng thêm lực, đã đem hắn ôm lấy thật chặt, Tư Đồ Cảnh đầu đã đặt lên vai hắn.

“Ngươi nói đi, có gì không thể.” Tư Đồ Cảnh dùng sức đẩy hắn đến bên giường. Huyền Minh Thần cũng không có phản kháng, chính là nhỏ giọng nói:“Ngươi với ta như vậy, sẽ không đúng với lễ pháp……”

“Lễ pháp?” Tư Đồ Cảnh cười lạnh,“Lễ pháp là nam nhân phải cùng nữ nhân kết hợp sao ? Lễ pháp là hai người yêu nhau không thể bênnhau sao!”

Hai người vẫn chưa nói xong, ngã xuống giường, Huyền Minh Thần sắc mặt bắt đầu đỏ lên:“Ngươi –”

“Ta làm sao vậy, ta sai rồi sao?” Tư Đồ Cảnh ghé vào tai Huyền Minh Thần nói nhỏ.

Huyền Minh Thần quay đầu sang một bên, nói:“Ngươi đúng, là ta sai……”

“Không!” Tư Đồ Cảnh ngắt lời hắn, đưa tay xoay đầu hắn, để hắn nhìn thẳng vào mình,“Chúng ta đều không có sai, cho nên chúng ta không có gì phải sợ.”

Dứt lời, cuối người hôn môi Huyền Minh Thần, Huyền Minh Thần toàn bộ lời muốn nói ra đều bị hắn khóa lại trên khóe môi. Không có phản kháng, cũng không đáp lại, chỉ có thể tùy ý để hắn hôn , hai người đều rất vô lực.

Rất nhanh Tư Đồ Cảnh liền ngừng lại, buông hắn ra, xoay người nằm một bên. Huyền Minh Thần còn nằm ở đó không hề động đậy, đôi môi vừa bị hôn hồng sắc.

“Làm sao vậy, không muốn sao?” Tư Đồ Cảnh hơi thở có chút hỗn loạn.

Huyền Minh Thần vẫn dùng ngữ khí lạnh như băng kia, nói:“Ngươi muốn , ta tự nhiên sẽ cho ngươi.”

“Ngươi có ý tứ gì.” Tư Đồ Cảnh quay đầu nhìn hắn, trong lòng có chút tức giận.

“Toàn bộ thiên hạ đều sớm sẽ là của ngươi , ngươi muốn còn ai sẽ dám không cho.” Huyền Minh Thần vẫn như cũ bình tĩnh nằm ở nơi đó, không có liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không có ngồi dậy.

Tư Đồ Cảnh hít sâu một hơi, nói:“Ngươi từng nói là ngươi yêu ta.”

Tai dán xuống giường, có thể nghe thấy nhịn tim đập, nhưng không nghe thấy câu trả lời của hắn.

Đợi thật lâu, Huyền Minh Thần mới chậm rãi mở miệng,“Nếu cuối cùng không có kết quả, thì cần gì để ý yêu với không yêu chứ.”

Tiếng tim đập đột ngột như dừng lại, không biết là bản thân hay là hắn . Tư Đồ Cảnh hung hăng quay đầu nhắm mắt, nói:“Ngươi đi đi.”

Huyền Minh Thần lúc này mới đứng dậy, quay đầu nhìn hắn một lần, rồi nhẹ nhàng mở cửa bước ra.

Nếu cuối cùng không có kết quả, thì cần gì để ý yêu với không yêu chứ.

Rất nhiều năm sau, Tư Đồ Cảnh nhớ tới những lời này, mà mỉm cười.

Giờ phút này Tư Đồ cảnh chỉ cảm thấy mệt chết đi, rất nhanh chìm sâu vào giấc ngủ.

Thời điểm Huyền Minh Thần đến đánh thức, cảm giác dường như chưa ngủ được lâu lắm, mở mắt ra nhìn nhìn, trong phòng đèn vẫn sáng, quả nhiên chưa ngủ được bao lâu. Bất quá, tính thời gian, thì đại điển tế đàn đã sắp bắt đầu.

Sân lớn như vậy, động tĩnh bên ngoài hắn không nghe thấy, lúc này Huyền Minh Thần lại đánh thức hắn, xem ra, đã đến lúc bọn họ động thủ .

“Bọn họ, bắt đầu?” Chuẩn bị sơ qua, Tư Đồ Cảnh ngồi ở mép giường, hơi giật mình hỏi Huyền Minh Thần.

Huyền Minh Thần ở một bên dọn dẹp, nói:“Cũng được một lúc rồi .”

“Chúng ta phải làm gì?” Tư Đồ Cảnh hỏi tiếp.

“Chờ nhận được ám hiệu sẽ cùng Ký tướng quân đến đó.” Huyền Minh Thần đứng một bên, không biết nên làm thế nào cho phải.

Tư Đồ Cảnh thật sự có chút khó hiểu, vì sao ngay cả ký mân thiên cũng gia nhập bọn họ, bây giờ cũng hỏi cho kỹ càng.“Ký Mân Thiên…… Có lai lịch thế nào?”

“Đệ tử Phi Hồ Môn.”

“Ngươi là nói, Phi Hồ Môn theo phía chúng ta ? Kia Lý Tùy Phong……” Tư Đồ Cảnh lại khó hiểu, nếu Phi Hồ môn là giúp bọn hắn, kia Lý Tùy Phong lại vì sao phải bắt cóc mình, hắn chẳng phải đệ tử của Phi Hồ môn sao.

Huyền Minh Thần nói:“Lý Tùy Phong cùng đệ tử của Phi Hồ Môn hoàn toàn khác nhau, hắn thân là Tuân An Vương thái tử, Tuân An Vương cùng phụ thân của đương kim hoàng thượng Thánh An Vương Gia trước đây có giao tình, tất nhiên sẽ đến giúp đỡ cho đương kim hoàng thượng.”

“Tuân An Vương thế lực có thể so với một quốc gia, chúng ta sợ không thể chống lại bọn họ.” Tư Đồ Cảnh vẫn không muốn tin vào kết quả trước mắt. Tình nguyện là bi kịch, cũng không nguyện phải đi theo con đường kia.

Huyền Minh Thần thở dài:“Ngươi thật sự đã xem nhẹ Tư Đồ Tướng Quân .”

Vừa dứt lời, bên ngoài vẫn đang im lặng bỗng nhiên truyền đến thanh âm chấn động cả trời đấy, hai người vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn đến kinh thành bên kia được bao phủ bởi khói sương dày đặt , thanh âm chắc chắn do bên kia truyền đến.

Tiếng bước chân vang lên, Tư Đồ Cảnh theo tiếng nhìn lại, Ký Mân Thiên hướng về phía này đi tới.

Huyền Minh Thần nhìn Tư Đồ Cảnh, nói:“ Đến lúc phải đi rồi.”

__________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.