Thu Nguyệt rơi vào hồi ức đau khổ của chính mình, lăn lộn trên mặt đất, đôi mắt nàng hằn lên màu huyết hồng, ôm đầu liên tiếp đánh vào đầu của mình.
Dương thị nhìn nàng, hai mắt cố nén nước mắt chực trào ra, nhưng lại cất tiếng cười to nói: "Ha ha ha, Thu Nguyệt, ta vẫn coi ngươi là tỷ muội của ta, thế nhưng ngươi lại hồi báo ta như vậy , quyến rũ trượng phu của ta, còn muốn hại chết ta, ha ha ha, tất cả đều là báo ứng cho ngươi, ngươi biết không?"
Dương thị ngồi xổm trên mặt đất hung hăng cầm lấy tay Thu Nguyệt, đem tay nàng từ trên đầu kéo xuống, ác độc hung hãn nói: "Thu Nguyệt, ngươi bây giờ thống khổ sao? Vì sao, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngươi nói xem!" Dương thị tê tâm liệt phế quát.
Trên mặt đất Thu Nguyệt quên mất giãy giụa, cứ nhìn Dương thị như vậy, khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia cười lạnh, đẩy tay Dương thị ra, sửa sang lại quần áo xốc xếch khi nãy cho mình một chút, ánh mắt giễu cợt, chế nhạo nhìn Dương thị nói: "Vì sao ư, ngươi còn có mặt mũi hỏi ta vì sao, ta cho ngươi biết, ngay từ lúc nhỏ ta đã rất ghét ngươi, hận ngươi, vì sao ông trời không công bằng như thế, ngươi là hòn ngọc quý của dương quốc công, từ nhỏ nhận hết sủng ái, cho dù ngươi phạm sai lầm gì, người bị trừng phạt chính là ta, ta không thể quên những lần bị roi quất trên mình, không thể quên."
Dương thị nhìn Thu Nguyệt gào thét nói: "Chẳng lẽ vì nguyên nhân này mà ngươi có thể phản bội ta sao? Ngươi đã quên là ai đem ngươi chuộc ra khỏi thanh lâu sao?"
Thu Nguyệt nhìn Dương thị cười lạnh nói: "Đúng vậy, chính là ngươi, phu nhân hiền lương thục đức, nếu không phải ngươi đưa ta ra khỏi nơi đó, hiện tại ta vẫn còn phải ở lại thanh lâu để tiếp đón khách làng chơi." Nàng vừa nói vừa cúi đầu cười nhạo một tiếng.
Dương thị nhìn nàng nói: "Vậy vì sao ngươi phải làm vậy với ta. Ta tự hỏi trong phủ Bàng quốc công ta đối xử với ngươi cũng không tệ."
"Đúng vậy, ngươi đối xử với ta không tệ, nhưng phải làm thế nào đây, ta vốn rất cảm kích ngươi , chỉ là quốc công gia đã yêu ta, mà ta cũng mê luyến hắn sâu sắc, nếu như không có ngươi, ta và hắn hẳn là rất tốt, rất đẹp đôi ."
Nhìn bộ dáng Thu Nguyệt điên cuồng triền miên, Dương thị chỉ cảm thấy buồn cười: "Dù cho không có ta, ngươi cũng không chiếm được tim của hắn."
Thu Nguyệt bắt được tay Dương thị nói: "Không, sẽ không, ta cảm nhận mỗi lần hắn nhìn ta, ánh mắt như có lửa, rất nồng cháy, ánh mắt đó không lừa gạt ta ."
"Đúng vậy, ánh mắt sẽ không lừa gạt ai bao giờ, nhưng lúc đó ta còn quá trẻ, luôn luôn do dự về tình cảm, nếu như ta chịu nghe lời mẫu thân ta, sớm đuổi ngươi ra khỏi phủ, thì giờ đây cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy ." Dương thị cảm thán nói
Thu Nguyệt nhìn Dương thị tùy ý đùa bỡn mái tóc dài của mình nói: "Ngươi đã có danh hiệu đại phu nhân, vì sao không cho lão gia thêm một danh nghạch thiếp thất chứ. Vì sao, nói cho cùng cũng chính do ngươi ích kỷ, không muốn cho lão gia nạp thiếp, hiện tại, lão gia không phải cũng có vài phòng thiếp thất đó sao, có thể thấy lão gia cũng không sủng ngươi lắm đâu."
"Đúng vậy, ngươi nói không sai, ta không đồng ý lão gia nạp ngươi làm thiếp, ngươi không phải chỉ là một thông phòng nha đầu thôi sao?" Dương thị nhìn Thu Nguyệt lạnh lùng nói
Thu Nguyệt nghe thấy giọng điệu Dương thị châm chọc mình cũng cười, ngồi trên chiếc xích đu nói: "Đúng vậy, khi ngươi nhìn lão gia xuất phủ, không phải ngươi hạ quyết tâm muốn giết ta sao? Đáng tiếc, trời cao cũng không đành lòng nhìn ta chết như vậy, lão phu nhân hết lần này đến lần khác dò xét ta, muốn đuổi ta đi, lúc đó mặc dù ngươi được lão gia sủng ái nhưng vẫn không có thai, vì thế ngươi đương nhiên không dám cùng lão phu nhân phản kháng lại."
Dương thị giống như bị chọc tới chỗ đau, hung hăng bước tới cho nàng một cái tát, khóe miệng Thu Nguyệt rướm máu, nhàn nhạt cười nói: "Phu nhân, trông kìa, nếu như làm đau tay, không biết lão gia có thấy đau lòng cho ngươi hay không?"
Dương thị nhíu mày nói: "Lão gia có đau lòng hay không, ta không quan tâm, bất quá chỉ làm bẩn tay ta." Nói xong, Tử Tước lấy khăn tay cho Dương thị lau tay.
Thu Nguyệt khinh thường nói: "Đúng vậy, nàng sinh ra đã là cành vàng lá ngọc, đến khi kết hôn cũng được sủng ái, đâu hiểu được mùi vị chúng tôi từ chỗ bần hàn, dơ bẩn muốn trèo lên vị trí cao, lão phu nhân nói không sai, nàng xem trọng ta là vì nàng chỉ là một đại tiểu thư ngang tàng, bướng bỉnh căn bản không biết làm thế nào để trở thành một người con dâu tốt. Lão phu nhân đem ta đi, lại để cho ma ma giáo dục ta thật tốt trong hai tháng, cũng vì trải qua hai tháng đó, ta mới hiểu được Bàng quốc công rốt cuộc thích gì, thích ăn cái gì, thích dùng cái gì, có thói quen gì, làm cho ta tiến thêm một bước nắm giữ tâm tư lão gia."
Dương thị cười nhạo, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo, mình thật có lỗi với lão phu nhân, lại luôn đối nghịch với bà, xem ra mình thật mềm yếu, ai cũng có thể tiêu diệt.
"Không phải lão phu nhân đã trao tặng cho ngươi một người sao?"
"Vậy thì sao chứ, các nàng có được sự sủng ái của lão gia sao? Cũng bị nhốt trong miếu, còn ta nhìn các nàng giống như mấy ni cô, ngày nào cũng phải làm việc nặng, dù cho ta bệnh, lão gia cũng phái người đến chăm sóc ta, từng cọng cây ngọn cỏ ở đây đều vì trị liệu cho ta nên lão gia mới làm, thế nào, phu nhân, không biết ngươi thấy được những thứ này có cảm giác thế nào?" Thu Nguyệt cười điên cuồng
Dương thị nhìn từng cọng cây ngọn cỏ, tình yêu đối với Bàng quốc công cũng chỉ là con số không, cũng hóa thành hư ảo, sự hiếu thuận đối với lão phu nhân cũng mất hết hy vọng, nàng nhìn Thu Nguyệt lạnh nhạt nói: "Dù cho quốc công gia thương yêu ngươi, lão phu nhân giúp đỡ ngươi thì sao, ngươi đã được định trước là phải chết ở chỗ này, lão gia bố trí thế này cũng được sự đồng ý của lão phu nhân rồi, chỉ là ngươi cũng biết, hiện giờ trong mắt ta ngươi chính là bất đắc sa tử, ngươi sống cũng không được trở về phủ Bàng quốc công, huống chi là ngươi chết."
Thu Nguyệt mở to hai mắt nhìn Dương thị nói: "Nếu không phải do ngươi, ít nhất ta còn có danh vị thiếp thất, lão gia đã nói sớm muộn cũng sẽ đón nhận ta trở về, ta cho ngươi biết, lão gia mỗi tháng cũng đến thăm ta, ngươi đừng nghĩ đến việc mưu toan làm hại ta, nếu không lão gia nhất định không buông tha ngươi."
Dương thị cười nói: "Lão gia không buông tha ta? Đúng rồi quên nói cho ngươi biết, ta tìm một nhóm cô nương, ánh mắt các nàng có chút giống Thu nhi, à, đúng rồi, ta làm sao lại quên chuyện quan trọng như vậy, ngươi còn không biết Thu nhi là ai mà."
Thu Nguyệt lắc đầu, nhìn Dương thị không có ý tốt tươi cười nói: "Không, ta không muốn biết, không muốn biết.”
Ta không thích nghe."
Dương thị nhìn vẻ mặt của Thu Nguyệt rất hài lòng, gật gật đầu nói: "Nói chung, chúng ta là bằng hữu từ nhỏ đến lớn lên, may mắn là nha hoàn lại coi trọng trượng phu của ta, chúng ta lại cùng nhau phụng dưỡng phu quân, ngươi xem chúng ta cùng ở chung lâu như vậy. Ngươi được phu quân sủng ái, khiến ta một mình chịu thống khổ, mà ngươi lại dùng thủ đoạn với ta, chẳng lẽ ngươi đã quên, yên tâm, đây chỉ là bắt đầu, những gì cho ta, ta sẽ trả lại ngươi gấp bội." Hai mắt Dương thị đỏ bừng
Thu Nguyệt lẩm bẩm nói: "Không, không, ngươi không thể làm như vậy. Lão gia sẽ không cho ngươi làm như vậy ."
Dương thị nhìn móng tay sơn sắc hồng của mình thản nhiên nói: "Đúng vậy, ngươi nói nếu như mắt ngươi bị mù, lão gia còn có thể nguyện ý tới thăm ngươi không?"
"Vì sao, ngươi lại tàn nhẫn với ta như vậy. Ta không thù oán gì với ngươi mà .'" Thu Nguyệt hỏi
"Bởi vì ánh mắt của ngươi rất giống Thu nhi. Lão gia thú ta trước tỳ nữ, đúng rồi, nàng bị lão phu nhân hại chết , ngươi nói lão gia có thể hay không hoài nghi ngươi cũng bị lão phu nhân hại chết ?" Dương thị tới sát tai Thu Nguyệt tai.
Toàn thân Thu Nguyệt đang chiến tranh lạnh, nàng chưa bao giờ thấy một Dương thị như vậy, Dương thị luôn luôn đoan trang, hào phóng dù cho nàng có quyền lực thế nào nhưng không khi nào khi dễ ai, lúc nào nàng cũng có bộ dáng vân đạm phong khinh, mà giờ đây Dương thị làm cho nàng cảm thấy nàng đang ở trong địa ngục, giống như ác quỷ đến tìm nàng đòi mạng .
Môi Thu Nguyệt run rẩy nói: "Lão gia, lão gia sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươinói lúc trước hắn thương yêu tỳ nữ, ngươi không sợ sao "
"Sợ? Đúng vậy, ta sợ. Ta bị các ngươi bức đến nước này , ta còn sợ gì chứ? Trí nhớ muội muội thực sự không nhớ à, có thể thấy mấy năm nay sống an nhàn sung sướng đãquen , ta vừa mới cho ngươi biết , ta đã tìm rất nhiều cô nương, có mắt giống Thu nhi, có nàng giống miệng, lông mày, ngươi nói lão gia còn có thể nhớ ra ngươi là ai sao? Quan trọng nhất là, hôm nay ta sẽ làm cho ngươivĩnh viễn không thể mang thai." Dương thị nỉ non nói
Thu Nguyệt nhìn Dương thị, quỳ xuống níu y phục của nàng nói: "Phu nhân, ta biết sai rồi, ta không có ý nghĩ muốn tranh sủng với ngươi, là lão phu nhân sai khiến ta rằng ta nhất định phải nắm bắt được tâm của lão gia, chính là lão phu nhân bắt ta nhất định phải làm như vậy , chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta cũng không muốn làm vậy nhưng thực sự, phu nhân, ngươi tin ta đi, đó là sự thật." Thu Nguyệt không ngừng cầu xin
Dương thị nhìn Thu nguyệt quỳ trên mặt đất không có nửa phần thương hại, lúc trước nàng chịu khuất nhục đâu chỉ chừng này, nàng muốn đòi lại từng chút từng chút một, kéo tay Thu Nguyệt ra khỏi y phục mình, sau đó nhìn Tử Tước nháy mắt.
Tử Tước từ trong ngực lấy ra một chiếc bình sứ màu đỏ sậm, hướng về phía Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt nhìn Tử Tước tới gần, từng chút từng chút lui về phía sau, lẩm bẩm nói: "Không, không, không muốn, không được tới đây, lão gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi, lão phu nhân cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi . Lão phu nhân cũng sẽ không bỏ rơi ta."
"Ha hả, ngươi cứ yên tâm, các nàng cũng nhanh chóng đi theo ngươi." Dương thị thản nhiên nói
Thu Nguyệt kinh hoàng mở to mắt, Tử Tước nhanh tay nhanh mắt ấn cằm của nàng, đẩy cằm của nàng xuống.
Thu Nguyệt ho hai tiếng, ngón tay sắp tiến trong miệng, muốn đầy ra ngoài, nhưng thuốc này từ thực quản xuống tới bụng mình. Dù cho nôn khan thế nào cũng không được, hung hăng trừng Dương thị nói: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"
Dương thị vỗ vỗ tay nói: "Ngươi rất nhanh sẽ biết, ngươi yên tâm, ta sẽ từ từ hành hạ ngươi ." Nói xong nói với Tử Tước: "Chúng ta đi thôi."
Thu Nguyệt nhìn bóng lưng Dương thị nói: "Ta nhất định sẽ nói cho lão gia biết, ta nhất định sẽ nói."
Tử Tước nói: "Sao phu nhân không lặng lẽ kết thúc nàng ta để tránh đêm dài lắm mộng."
Dương thị cười cười nói: “Muốn tránh đêm dài lắm mộng cũng không cần sự kiện này đâu, để cho nàng ta chết như vậy thật quá dễ dàng với ả."
Thu Nguyệt vuốt cổ họng của mình, chỉ cảm thấy như đang bị rót chì vào miệng, không thể phát ra được thanh âm nào, Dương thị vốn là muốn làm nàng câm đây mà, phẫn hận nhìn bóng lưng Dương thị, đột nhiên nàng cảm giác thân thể mình bắt đầu vô lực, xụi lơ trên mặt đất, khí lực để bò dậy cũng không có, nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, mùi bùn đất lan tỏa khắp nơi, có một loài côn trùng bò xung quanh trên mặt của nàng, muốn đưa tay tiêu diệt nó nhưng căn bản là không có "die%nda$nLq&D" khí lực, loài côn trùng đang chậm rãi cắn mặt nàng, làn da đầy máu tươi càng hấp dẫn nhiều hơn sâu. Đàn côn trùng tranh nhau hút máu của nàng, cả khuôn mặt dần dần hiện đầy sâu.
Thời điểm hạ nhân phát hiện ra Thu Nguyệt, mặt của nàng đã bị côn trùng gặm cắn thiên sang bách khổng (ý là bị lủng lổ chỗ; hư hỏng; ung mọt), làn da không còn chỗ nào đẹp, đôi mắt trong sang cũng mất đi ánh sáng.