Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 104: Ngoan độc



Loại dược này tên là Phệ trùng, người uống nó, sẽ từ từ bị câm, loại câm này làm người cảm thấy toàn bộ yết hầu như bị đốt cháy, thống khổ, sau đó tứ chi bủn rủn đến cả sức lực đều không có, máu của nàng đã bị độc dược ngấm vào, máu này tản ra một loại hương khiến cho tất cả sâu trùng đều say mê, loại máu này chỉ cần bị nhiễm phải một chút, sâu trùng sẽ điên cuồng bắt đầu muốn uống thêm. Cho nên chỉ cần một sâu trùng cắn vào da của nàng, mùi hương của máu sẽ khiến cho rất nhiều sâu trùng điên cuồng.

Thu Nguyệt bị ni cô đẩy vào trong phòng, chỉ là bây giờ mắt nàng bị mù, lại mất giọng nói, cả người trở nên uể oải không thể chịu nổi.

Đường phân cách------ Đường phân cách hoa lệ---- ----

Dương thị được Tử Tước đỡ đến trong sương phòng của mình, cầm lấy một bản kinh thư, yên lặng xem, Tử Tước lẳng lặng đứng một bên.

Dương thị cầm kinh thư, nhưng không lật sang tờ khác, từng giọt từng giọt nước mắt to như hạt đậu nhuộm lên chữ viết trên kinh thư, từ từ trở nên mờ nhạt.

"Cốc cốc, cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.

"Người nào?" Tử Tước hỏi.

Ni cô ngoài cửa nói: "Phu nhân, đại công tử đến đây."

Tử Tước nhìn thoáng qua Dương thị nói: "Phu nhân, là công tử đến đây."

Dương thị xoa xoa mắt nói: "Ừ, để hắn vào đi."

Ni cô ngoài cửa đáp vâng một tiếng, liền lui ra.

Dương thị nhìn Tử Tước nói: "Không biết tại sao Sách nhi lại đến đây rồi."

"Có thể là công tử nhớ phu nhân đấy."

Dương thị cười từ ái.

Chỉ chốc lát sau ni cô đã dẫn Bàng Sách đi đến trước cửa phòng Dương thị.

Tử Tước nói: "Làm phiền sư thái rồi."

Ni cô cúi đầu chào cáo lui.

Bàng Sách quỳ xuống hành lễ nói: "Yết kiến mẫu thân."

Dương thị vội vàng hắn oán trách nói: "Mau đứng lên, trên đất lạnh, qua vài ngày nữa ta sẽ trở về, sao con lại đột nhiên đến đây?"

Bàng Sách nói: "Hài nhi không chờ được mẫu thân, nên đến đây."

Dương thị nói: "Bớt học những chuyện làm nũng khờ dại này từ muội muội Tuyết nhi của ngươi đi. Nói đi, có chuyện gì."

Bàng Sách đau đầu nói: "Cũng không có gì, muội muội cũng hi vọng có thể đón mẫu thân về sớm một chút."

" Tuyết Nhi? Nha đầu kia làm sao vậy? Hay là xảy ra chuyện gì rồi, Tử Tước mau thu thập đồ đạc rồi trở về." Dương thị vội vàng nói.

Trong nháy mắt Bàng Sách cảm thấy bị tổn thương nhẹ, dùng vẻ mặt đau thương nhìn Dương thị mà nói: "Mẫu thân, người có thể đừng bất công một cách rõ ràng như vậy được không? Người yên tâm, Tuyết nhi không có việc gì." Bàng Sách ê ẩm nói.

Dương thị mới thả lỏng tâm tình, nhéo tai Bàng Sách nói: "Xú tiểu tử nhà ngươi, sao không nói rõ ràng, làm hại ta lo lắng vô duyên vô cớ."

Bàng Sách nghiêng mình nói: "Vâng. Đúng, đúng, đều là con không phải, không nói rõ ràng. Làm hại mẫu thân lo lắng."

Dương thị ngồi nhìn nhi tử nói: "Nếu không có viêc gì, qua vài ngày nữa ta sẽ về cùng với tổ mẫu của con."

Bàng Sách lộ ra khuôn mặt u sầu. Dương thị nhìn biểu tình trên mặt nhi tử, lo lắng hỏi: "Sách nhi, lại làm sao vậy?" Nhi tử, cũng là miếng thịt của mình, huống chi lúc mang thai, mình đã chịu nhiều ủy khuất, nếu lúc ấy không phải có nhi tử, sợ là Bàng quốc công phủ đã không có một vị trí nhỏ nhoi cho mình rồi.

Bàng Sách quỳ xuống nói: "Hài nhi muốn thỉnh cầu mẫu thân giúp hài nhi đề thân với Trường Nhạc công chúa."

Vẻ mặt Bàng Sách kiên định. Dương thị nói "Lần trước Vinh Thân Vương cũng nói qua, vốn cũng nghĩ khi về sẽ nói chuyện này với phụ thân con. Trước sau gì ta cũng đều hài lòng với cô con dâu Trường Nhạc này."

Bàng Sách nói: "Mẫu thân, con cùng công chúa cũng là lưỡng tình tương duyệt, nhưng sợ là bây giờ Vinh Thân Vương lại có tâm tư gì khác, hoặc chính là do, hoàng thượng không cho phép con qua lại với Trường Nhạc."

Dương thị cau mày nói: "Đây là vì sao?"

Bàng Sách như đã hạ quyết tâm nói: "Cuộc săn bắn của tứ quốc sắp tới, bên người hoàng thượng chỉ có một cô công chúa chưa trưởng thành, công chúa có thể được sử dụng chỉ có một mình Trường Nhạc. Vì thế Tuyết Nhi cũng muốn mẫu thân sớm đến Vinh Thân Vương phủ cầu thân, nếu không sợ rằng đêm dài lắm mộng."

Dương thị gật đầu nói: "Tuyết Nhi nói có lý, chúng ta đi mời lão phu nhân trước đi."

"Vâng, con đa tạ mẫu thân." Bàng Sách nói.

Dương thị đứng dậy mang theo Bàng Sách đi đến mặt trước của sương phòng.

Sương phòng Dương thị ở là một gian phòng ở tận bên trong cùng, mà nơi lão phu nhân ở lại là một phòng lớn nhất ở phía trước, vì thế lúc hai người tiến vào, lão phu nhân chỉ vừa mới rời giường, Lý ma ma ở bên cạnh hầu hạ bà uống một chén tổ yến, Bàng Sách biết lúc ấy lão phu nhân đã cưỡng ép ức hiếp Dương thị như thế nào, cho nên đối với lão phu nhân này đáy lòng có oán khí. Thấy bà ta ở đất phật an tịnh mà vẫn ăn được tốt như vậy, đáy lòng không ngừng cười lạnh, thật sự là khẩu phật tâm xà.

Dương thị nói: "Yết kiến lão phu nhân."

"Yết kiến tổ mẫu." Bàng Sách nói.

Tuy lão phu nhân không phải rất thích cô con dâu ngày càng mạnh thế này. Nhưng Bàng Sách vẫn là con trai duy nhất trong nhà.

Lão phu nhân ngẩng đầu nói: "Đến đây!"

"Vâng." Dương thị nói.

Lão phu nhân ho khan hai tiếng, thấy hai người người nào cũng không quan tâm đến nàng, không khỏi giận dữ nói: "Có chuyện gì, không biết ta đang trong lễ phật sao?"

Dương thị nói: "Sợ là trong phủ có việc, cần người trở về quyết định."

Lão phu nhân thản nhiên nói: "Chuyện gì mà quan trọng như thế, quốc công gia lại làm sao vậy?"

Bàng Sách lạnh lùng nhìn lão phu nhân, trong lòng của bà ta chỉ có con trai bà là quan trọng nhất, những thứ khác đều chỉ làm nền mà thôi.

Bàng Sách nói: ""Là tôn nhi, muốn nhờ mẫu thân cầu thân giúp tôn nhi cầu thân."

Lão phu nhân nhíu mày: "Chuyện lớn như vậy sao lại không nói cho ta biết một tiếng, hai mẹ con các ngươi có để ta vào mắt hay không?"

Bàng Sách nói: "Tôn nhi không dám, chỉ là tổ mẫu đã từng nói, chuyện tổ mẫu dâng hương lễ phật là đại sự, sao tôn nhi có thể làm chậm trễ tổ mẫu."

Lão phu nhân khó thở, ho khan mấy lần, đứa cháu này cư nhiên lại dám lấy mình nói ngược lại mình. Lão phu nhân như là nhớ tới cái gì đó nói: "Cũng đúng, chuyện lớn nhỏ trong phủ có mẫu thân ngươi lo liệu, tổ mẫu ta cũng yên tâm, chỉ là nơi này có một người, trước khi đi lão gia đã bào ta phải quan tâm cho tốt, nói đã nhiều năm như vậy rồi, nàng cũng tốt hơn rồi, qua vài ngày nữa ta sẽ đưa nàng trở về." Nói xong nhìn Dương thị có vẻ đăm chiêu.

Giọng nói của Dương thị nghẹn lại: "Mẫu thân nói đúng, được lão phu nhân quan tâm là phúc khí của nàng, chì là lão gia đã nói qua, không cho phép nàng hồi phủ."

Lão phu nhân đập mạnh lên bàn, tiếng chén sứ đụng vào nhau khiến cho không khí trong phòng trở nên nghiêm trọng.

Lão phu nhân nhìn Dương thị nói: "Chẳng lẽ ngay cả một nha đầu ta cũng không làm chủ được sao?"

Dương thị nói: "Mẫu thân đã nói, ta không dám không nghe theo, nếu tâm ý mẫu thân đã quyết, vậy thì toàn bộ liền nghe theo sự sắp xếp của mẫu thân đi, ta mang theo Sách nhi về trước." Nói xong mang theo Bàng Sách rời đi.

Dương thị mới vừa đi, lão phu nhân lại đập mạnh lên bàn. Lý ma ma khẩn trương đến đỡ rồi an ủi: "Lão phu nhân, người không nên tức giận ạ, thái y đã nói qua, thân thể của người hiện tại không được kích động."

Lão phu nhân thở dốc một hơi nói: "Ngươi xem nàng đi, hiện tại còn chưa chết, lại càng ngày càng không đặt ta vào trong mắt, chuyện thành thân của Bàng Sách lớn như vậy còn không thông qua ta. Nàng cho là ta đã chết sao? Ngay cả ta muốn mang một nha hoàn trở về cũng không được!"

Lý ma ma khẩn trương nhuận khí cho lão phu nhân nói: "Phu nhân nói vậy cũng không phải cố ý, người ngẫm lại xem lúc ấy phu nhân mang thai đại công tử, Thu Nguyệt cô nương lại nhận được nhiều sự sủng ái của lão gia, sao đại phu nhân có thể không oán hận a, huống chi Thu Nguyệt lại là nha hoàn bên người của nàng."

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng nói: "Vậy thì như thế nào, nếu không phải nha đầu Thu Nguyệt kia nhìn rất giống Thu Nhi, ta cũng sẽ không giúp nàng. Nhìn Chấn nhi liền nghĩ đến Lão Quốc công gia, hai người thật sự rất giống nhau a."

Lý ma ma nói: "Đó là tất nhiên rồi. Bộ dáng của Quốc công gia cùng Lão quốc công đúng là rất giống nhau a."

Lão phu nhân vui mừng cười nói: "Tất nhiên, Chấn nhi từ trước đến nay đều rất nổi bật. Chỉ là nữ nhân Dương thị kia quá không hiểu quy củ rồi. Nam nhân cưới vợ nạp thiếp là bình thường, nếu không phải do tình huống lúc ấy, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện nàng một năm vẫn không sinh được con mà vẫn ở tại trong phủ rồi. Chấn nhi vừa ý nha hoàn của nàng là phúc khí của nàng, hừ, chỉ là nữ nhân kia lại không biết sống chết nghĩ đến việc một mình đoạt lấy sự sủng ái của phu quân, ta không có được, người khác cũng đừng hòng đạt được." Lão phu nhân đột nhiên nảy sinh ác độc nói.

Không thể không nói lòng của lão phu nhân thật sự rất bất thường, bản thân mình không chiếm được, người khác cũng đừng hòng có được, nhìn thấy con trai của mình cùng con dâuân ái, trong tâm của mình hận không thể cho nàng một cái tát, huống chi bộ dáng con trai cùng trượng phu của mình giống nhau đến vậy, mỗi lần thấy hắn ôm Dương thị lại nghĩ đến trượng phu của mình ôm người khác, khiến lòng nàng ghen tị đến phát cuồng, con trai của mình chỉ có thể nghe mình, không thể bị nữ nhân khác thao túng.

Lão phu nhân nhìn Lý ma ma nói: "Thu Nguyệt còn tốt không? Bệnh của nàng xem ra đã tốt hơn nhiều rồi. Không thể tưởng tượng được Thu Nguyêt lại có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể để cho con ta dụng tâm đợi nàng ta như vậy, nói đến cùng là do ánh mắt của nàng kia cực kỳ giống Thu nhi, lần đầu tiên lúc ta thấy nàng cũng thật khiến ta hoảng sợ. Cũng may nàng còn có chút tác dụng, cuối cùng cũng không phụ một chút tâm ý của ta."

Lý ma ma nói: "Nha đầu Thu Nguyệt kia theo lời của lão phu nhân mà nói, mấy năm nay lão gia đều phái người đến trị liệu cho nàng ta, có thể thấy được lão gia vẫn không muốn vứt bỏ nàng ta, chiếu cố nàng rất tốt, nàng vẫn là một quân cờ rất hữu hiệu."

"Đúng rồi lão phu nhân, vẫn còn một việc nữa, đợi lát nữa, Đại công tử sẽ theo phu nhân trở về, chuyện hứa hôn của Đại công tử cũng là chuyện đại sự, lão phu nhân không về sao?" Lý ma ma cẩn thận nhìn sắc mặt âm trầm của lão phu nhân.

"Hừ, chuyện vui của bọn hắn kia, sao có thể nguyện ý cho bà lão này tham dự a, bất quá ta cũng sẽ không để cho Dương thị được dễ chịu." Lão phu nhân thâm độc nói.

Sinh mệnh bất tức tức, ngoan độc bất chỉ (câu này editor cũng không hiểu lắm), đây mới là tính cách con người của lão phu nhân, từ lúc trượng phu của bà không chung thủy với bà, từ lúc con trai của bà bắt đầu không còn nghe theo lời của bà kia, bà ta biết chỉ có nắm chặt quyền lực trong tay, bà mới có được thứ mình muốn.

Dương thị thu thập đồ đạc mang theo Bàng Sách vội vàng trở về Bàng quốc công phủ, chỉ là chuyện Dương thị không nghĩ tới lại còn rất nhiều, ví dụ như Bàng Lạc Tuyết cùng nhị phu nhân...

Bàng Quốc Công Phủ.

Bàng Lạc Tuyết nhìn nhị phu nhân bưng nước trà hời hợt uống, đi đến dùng lễ với trưởng bối nói: "Không biết hôm nay cơn gió nào thổi đến, Nhị di nương vậy mà nhớ tới Tuyết nhi rồi."

Nhị phu nhân nhìn khuôn mặt trổ mã xinh đẹp của Bàng Lạc Tuyết, trong lòng bỗng chốc như bị kim đâm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.