"Muội muội đã nói như vậy thì ta không giữ muội lại nữa, vậy để thuận tiện chúng ta cùng tiến cung." Bàng Lạc Vũ cầm gương đồng nhìn mặt mình, không sao cả khoát tay.
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười liếc mắt với Tử Quyên, chủ tớ hai người liền cáo từ.
Mới ra khỏi cửa, Tử Quyên liền bất mãn nói "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư như vậy, làm gì đưa cho nàng ta nhiều thứ tốt như vậy, thật không biết kiểm điểm, đáng đời bị lão gia vứt bỏ."
Bàng Lạc Tuyết cười nói "Đó cũng không phải là thuốc bình thường, đã trân quý như vậy, khẳng định có tác dụng, bất quá nhìn sắc mặt mẹ con nàng ta sợ là cũng không tha cho ta lâu đâu, chẳng qua là để cho ta suy nghĩ một chút thật tốt về con gái trưởng của tướng phủ được cưng chiều hết sức mà thôi."
"Hừ, dựa vào các nàng, nếu như tiểu thư nguyện ý, tìm cái lý do liền có thể đuổi cổ các nàng đi rồi, một đôi mẹ con rắn rết như vậy thật làm cho lòng người rét lạnh." Tử Quyên bất mãn nói, nhị phu nhân đối đãi với người ở tương đối khắt khe, đại tiểu thư thì nhìn nàng ta đối đãi với Cúc Thanh liền biết nàng ta là người như thế nào rồi."
"Đuổi các nàng là dễ, bất quá ta không muốn tiện nghi cho bọn họ. Được rồi, chuyện này ta tự có tính toán, vườn mẫu đơn bên kia ngươi quản lý cho tốt là được."
"Vâng, tiểu thư, tiểu thư yên tâm, đúng rồi, hôm nay Dự vương điện hạ đưa tới thức ăn mà tiểu thư thích đang đặt ở trong phòng của tiểu thư."
Bàng Lạc Tuyết nghĩ đến cái gì đó sắc mặt đỏ dần lên nói "Ừ, ta biết rồi, Băng nhi đang ở trong sân sao?"
"Đúng ạ, từ khi tam phu nhân bị phế, tam tiểu thư chịu khó nịnh nọt chúng ta, nhắc đến tam tiểu thư cũng thật đáng thương, thế nhưng lại làm cho người ta không thể ưa thích được." Tử Quyên lẩm bẩm nói.
"Không cần phải xen vào việc của nàng ta, nàng ta đến liền gọi là được." Bàng Lạc Tuyết tiện tay vân vê một đóa hoa nhài. Hướng về phía vườn của chính mình đi.
Thính Vũ hiên.
Bàng Lạc Vũ hài lòng nhìn mặt của mình, quả thật nửa điểm dấu vết cũng không có, thuốc của Bàng Lạc Tuyết quả thực không tệ. Nghĩ đến nàng ấy là đích nữ của Bàng quốc công, thân phận đương nhiên là có người người bợ đỡ, còn mình lại không có những đồ tốt như vậy, xem ra mẫu thân muốn sai người làm việc, muốn trong lúc thần không biết quỷ không hay giết chết nàng ta thực sự rất đơn giản. Hừ, dù Dự vương Tấn vương có yêu nàng ta đến mấy thì có ích lợi gì, sớm muộn cũng trở thành xác chết mà thôi.
"Nhị tiểu thư, đồ đã cầm về." Cúc Thanh cung kính nhìn phía sau liếc mắt vào một cái rương gỗ màu đỏ nói.
Bàng Lạc Vũ kinh hỉ đứng lên, nhìn cái rương "Mau đưa vào đi. Ta phải thử một chút."
"Vâng, đồ đưa vào liền."
Nha hoàn đem đồ vật tiến vào, Bàng Lạc Vũ bảo các nàng lui xuống. Cúc Thanh mở ra chỉ thấy bên trong là một bộ váy tuyệt mỹ.
Đóa hoa mẫu đơn xanh biếc trên lụa mỏng Bích Hà, uốn lượn kéo theo váy thủy tiên hồng nhạt tán lá xanh, lụa mỏng tơ vàng xanh biếc. Trên váy đầu đủ các màu, nhị hoa khâu rất tinh thạch. Bên trong váy lót màu đỏ hồng mềm mại. Sờ lên tựa như da thịt của trẻ con, mặt trên dùng chỉ thêu kim tuyến thêu ra một chút hoa văn, ẩn hiện, nhìn qua càng làm chiếc váy thêm cao quý.
Bàng Lạc Vũ hài lòng gật đầu, mặc dù giá tiền cao, nhưng bộ y phục này quả nhiên là không tệ, rất hợp với ý của nàng ta, nghe nói Nghi quý phi cao quý trang nhã. Trang phục của nàng như vậy chắc chắn sẽ làm cho Nghi quý phi thích.
"Y phục không tệ, còn trang sức đâu?"
Cúc Thanh lấy ra một hộp tinh mỹ. Màu vàng sáng chói liền thoáng hiện ra, Bàng Lạc Vũ kinh ngạc, không ngờ tay nghề của Lâm Lang hiên so với hoàng cung cũng không kém bao nhiêu. Bàng Lạc Vũ lấy ra một trâm phượng hoàng, cái trâm này là của Bàng Lạc Tuyết lấy từ trong cung ra trước đó, bất quá nàng ta sai người thay đổi một chút, mặc dù chỉ có một đuôi, nhưng nhìn từ xa lại giống như có tám đuôi, lại hoa lệ lại quý phái, mặt trên có khảm hồng ngọc xung quanh, bên cạnh là hoa mẫu đơn hồng ngọc trông rất sống động.
"Bộ trang sức này phối cũng rất đẹp, chuyện này ngươi làm rất tốt, ta sẽ thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh." Bàng Lạc Vũ hài lòng khép hộp lại đối với Cúc Thanh nói.
"Đa tạ tiểu thư." Cúc Thanh khom lưng, bộ trang sức này thế nhưng là nhị tiểu thư phân phó có thể không dễ nhìn sao, nàng cũng không hiểu nhị tiểu thư muốn gì.
"Đi xem mẫu thân, cầm y phục, ta muốn để cho mẫu thân trang điểm cho ta."
"Vâng"
Nhị phu nhân ở trong viện Bàng quốc công mới vừa đi, nhị phu nhân muốn đi xem con gái mình, nhớ tới hôm nay hạ nặng tay như vậy, trong lòng càng thấy thêm hận mẹ con nhà Bàng Lạc Tuyết.
"Phu nhân, đại tiểu thư tới."
"A, mau để cho Vũ nhi tiến vào đi, chuẩn bị một tô hoa đào mà Vũ nhi thích ăn ra đây."
"Vâng"
"Mẫu thân, nữ nhi tới thăm người, người cảm thấy khá hơn một chút nào không?" Bàng Lạc Vũ mang theo Cúc Thanh đến trước giường của nhị phu nhân.
Nhị phu nhân vội vàng đứng dậy nhìn con gái mình, không ngờ Vũ nhi lại không gây náo loạn, đổi lại trước đây nàng ấy nhất định sẽ náo loạn một hồi.
"Vũ nhi, con thấy nơi nào không thoải mái?" Nhị phu nhân nghi ngờ hỏi
Bàng Lạc Vũ dịu dàng đỡ nhị phu nhân nói "Mẫu thân, nữ nhi rất tốt à, đều là do nữ nhi quá lỗ mãng mới để cho mẫu thân bị ủy khuất lớn như vậy."
Nhị phu nhân sờ lên mặt của Bàng Lạc Vũ "không có việc gì, trái lại mặt của con sao lại tốt như vậy?" Nhị phu nhân ngạc nhiên hỏi
Bàng Lạc Vũ vuốt mặt mình nói "Mẫu thân, không có việc gì, hôm nay con biết nếu không phải mẫu thân, sợ rằng phụ thân cũng sẽ không bỏ qua cho con, nữ nhi biết mẫu thân đều vì con mới phải chịu ủy khuất lớn như vậy, nếu không phải Bàng Lạc Tuyết đưa phụ thân tới, cũng sẽ không bị vũ nhục như ngày hôm nay."
Vừa nói Bàng Lạc Vũ lại bắt đầu rơi lệ, nói lên nỗi lòng ghi hận Bàng Lạc Tuyết, nàng ta cảm thấy những chuyện nàng ta gặp phải ngày hôm nay đều là do Bàng Lạc Tuyết ban tặng.
"Vũ nhi yên tâm, ta sẽ cho người đi chuẩn bị xong, chờ lúc bốn nước săn bắn ta sẽ cho nàng chết, con cứ yên tâm đi."
"Còn lâu như vậy sao, con sợ con chờ đến lúc đó, trái tim con liền bị đố kỵ gặm cắn sạch sẽ rồi." Bàng Lạc Vũ không cam lòng nói
"Tốt lắm, chờ chuyện của con xong xuôi, Vũ nhi của ta sẽlà vương phi."
"Mẫu thân, Vũ nhi nhất định sẽ hiếu thuận với người, chờ ta thành vương phi nhất định sẽ nói phụ thân để cho người làm đại phu nhân."
"Nữ nhi ngốc của ta, nếu như con làm vương phi, ta cũng an tâm, chỉ cần con tốt là được."
"Mau đem trang phục và trang sức của ta tới đây, mẫu thân, hôm nay người giúp con trang điểm đi, hôm nay con muốn xinh đẹp kiều diễm như hoa."
"Ừ. Vũ nhi của ta nhìn xinh đẹp như vậy sao có thể phụ lòng. Mau thay y phục đi, hôm nay mẫu thân sẽ trang điểm cho con. Phải cẩn thận khi gặp Nghi quý phi, dù sao bà ta cũng là mẹ chồng tương lai của con." Nhị phu nhân phân phó nói
"Mẫu thân cũng yên tâm, mẫu thân cho người hỏi thăm Nghi quý phi yêu thích gì đó không sai đâu, nào, mau chóng thay y phục vào, mẫu thân nhìn xem."
"Vâng, nữ nhi liền đi thay."
Bàng Lạc Vũ cầm y phục từ Cúc Thanh mặc vào, váy màu đỏ thẫm tươi đẹp làm cho Bàng Lạc Vũ như một đóa hoa kiều diễm, lúc đi bộ làn váy như đóa hoa, trên làn váy óng ánh rực rỡ, nhìn từ xa giống như đám mây ngũ sắc. Rất cao quý, Bàng Lạc Vũ hạ nhánh tóc xuống, màu đen cùng với màu đỏ so sánh với nhau lại làm cho Bàng Lạc Vũ trở nên càng cao quý xinh đẹp.
Nhị phu nhân hài lòng nhìn con gái của mình. Quả nhiên nếu như không có Bàng Lạc Tuyết ánh mắt của nam nhân sẽ chỉ nhìn về phía nữ nhi xinh đẹp cao quý của bà.
"Vũ nhi, bộ y phục này so với sự tưởng tưởng của ta còn xinh đẹp hơn, Nghi quý phi nhất định sẽ đối với con có ấn tượng tốt, người đâu. Đem bàn trang điểm của ta tiến vào đây. Ta muốn đích thân trang điểm cho đại tiểu thư."
"Vâng nhị phu nhân"
Chỉ trong chốc lát nha hoàn liền mang một bàn trang điểm hoa văn hoa hồng tiến vào.
Lúc Bàng Lạc Vũ dìu dắt đứng lên, nhị phu nhân để Bàng Lạc Vũ ngồi ở trên ghế, cầm lược chải tóc như tợ lụa của Bàng Lạc Vũ, vén khởi một búi tóc lên, đem trâm phượng cài lên chính giữa, miệng phượng hoàng ngậm một chuỗi minh châu Hồng Bảo Thạch vừa lúc ở chính giữa tâm, lại cầm hoa ngọc thạch áp trụ tóc. Cầm cây trâm hồi trước là của hồi môn của chính mình cài lên đầu cho Bàng Lạc Vũ, nhìn xung quanh. Hài lòng gật đầu.
Cúc Thanh nói "Tiểu thư, đây là Lâm Lang hiên cố ý điều chế son môi, so với loại bình thường ở trong phủ của chúng ta tốt hơn nhiều, tiểu thư không ngại dùng thử đi."
Bàng Lạc Vũ nhận lấy, quả nhiên màu sắc thêm mềm mại, nhị phu nhân liền gật đầu, Lâm Lang hiên gì đó thực sự là không tệ, nói xong cầm son môi hòa tan với nước, dùng bột trứng vịt bôi lên mặt của Bàng Lạc Vũ một lớp mỏng, cầm bút lên vẽ một đóa hoa đào nở rộ lên chính giữa. Lại thoa trên hai má một lớp son, thoạt nhìn kiều diễm vô cùng.
"Như vậy cũng rất tốt, Vũ nhi quả thật là tuyệt mỹ."
Bàng Lạc Vũ nhìn dung mạo mỹ miều của mình trong gương đồng, nàng ta có tự tin, Nghi quý phi nhất định sẽ thích nàng, Tấn vương cũng sẽ nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư nói xe ngựa phải lên đường liền, các nàng đang ở trên xe đợi." Nha hoàn ở bên ngoài cung kính nói.
Nhị phu nhân nhìn sắc trời còn sớm không hiểu hỏi "Sao lại nhanh như vậy, vẫn chưa tới lúc mà?"
"Hồi bẩm nhị phu nhân, hình như là hoàng hậu trong cung truyền ý chỉ muốn nhị tiểu thư tiến cung, cho nên mới sớm, đại tiểu thư muốn đi Nghi quý phi thỉnh an, không bằng liền đi sớm một chút đi."
Bàng Lạc Vũ nhíu mày, trong lòng bắt đầu khẩn trương.
"Nhị tiểu thư nói có lý, Vũ nhi yên tâm, Vũ nhi của ta xinh đẹp như vậy, Nghi quý phi nhất định sẽ thích."
"Nhưng, mẫu thân, ta sợ" Bàng Lạc Vũ giống như tiểu hài tử khẩn trương nhìn nhị phu nhân.
"Nha đầu ngốc, mau đi đi, mẫu thân chờ con trở về." Xoay người nói với Cúc Thanh "Xem trọng đại tiểu thư, nếu như đại tiểu thư có gì không hay ta sẽ không bỏ qua cho tiểu tiện nhân nhà các ngươi."
"Vâng nhị phu nhân yên tâm." Cúc Thanh vội vàng nói
"Đi thôi, xe ngựa chắc hẳn là đã chờ ở bên ngoài." Nhị phu nhân kéo Bàng Lạc Vũ đi ra. Dọc đường đi dặn dò nàng ta cần phải chú ý những gì.
Bàng Lạc Vũ chăm chú lắng nghe.
Ra khỏi cửa quả nhiên đã thấy Bàng Sách ở đó, nhìn Bàng Lạc Vũ khoan thai tới chậm cũng không có nửa phần bất mãn, chỉ là lờ đi.
Nhị phu nhân nhíu mày mặc dù bà ta chỉ là thiếp, thế nhưng đại công tử luôn không để bà ta vào mắt, thật làm cho người ta sinh khí.
Bàng Lạc Băng đứng một bên, hôm nay Bàng Lạc Băng cũng trang điểm thật đẹp, tỉ mỉ hỏi Tấn vương yêu thích trang điểm như thế nào, vì trang điểm cho nàng ta mà Bàng Lạc Tuyết tốn không ít công phu.
Một thân xiêm y, màu sắc chiếc váy như màu quả lựu, ngoài là một màu xanh, trên vai có khoác một chiếc áo khoác màu vàng nhạt tơ lụa, phối hợp với chiếc váy thật là tuyệt, phía trên chiếc váy được thêu bách hợp màu trắng, lại xen chút điểm hồng, tựa như khuôn mặt trắng nõn hồng hào, phần trên tóc vén thành hình tròn cắm mấy cây trâm ngọc lục bảo, phần dưới buông xõa trên vai, khuyên tai gắn ngọc lục bảo, cổ ngọc trắng ngần, vòng ngọc trân châu với ngọc lục bảo lại tôn lên cổ trắng nõn, hơn nữa khuôn mặt phấn nộn trắng nõn thêm một chút son môi trông đáng yêu xinh đẹp, làm cho khuôn mặt trắng nõn tăng thêm không ít vẻ thướt tha. Lần đầu tiên nhị phu nhân nhìn thẳng Bàng Lạc Băng như vậy, thì ra bất tri bất giác tiểu nha đầu này đã dễ nhìn như vậy rồi...