Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 127



Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Vũ trang điểm cao quý như vậy, trong lòng đột nhiên oán giận Bàng Lạc Tuyết, mình so với Bàng Lạc Vũ chỉ như cây cỏ, không có nửa điểm khí chất cao quý, mà nàng lại như mẫu đơn cao quý , Bàng Lạc Vũ nhìn thấy vẻ mặt không vui của Bàng Lạc Băng, đắc ý nhếch khóe miệng lên, nhìn Bàng Lạc Băng "Muội muội, khuyên tai bảo thạch này nhìn thật độc đáo, thoạt nhìn giống như đồ vật nhị muội muội yêu mến."

"Trí nhớ tỷ tỷ thật là tốt, đó chính là đồ của nhị tỷ tỷ rất yêu mến, món đồ tốt như vậy quả nhiên là hiếm thấy." "

Bàng Lạc Băng thoáng cười, e là muốn đổi cũng không còn kịp rồi.

Bàng Lạc Vũ nhìn chung quanh nhìn hỏi "Tuyết nhi đâu, ngựa cũng đã chuẩn bị sẵn, tại sao đến giờ nàng vẫn chưa xuất hiện, giờ cũng đã muộn tại sao chưa thấy nàng?"

"Đại tỷ tỷ không cần gấp gáp, nhị tỷ tỷ chỉ đang chuẩn bị diện đồ do hoàng hậu nương nương cấp cho mà thôi." Bàng Lạc Băng hừ lạnh, dù cho nàng ta trang điểm thế nào thì cũng không xinh đẹp bằng Bàng Lạc Tuyết, phải biết dù cho Bàng Lạc Tuyết không trang điểm cũng vẫn kiều diễm hơn Bàng Lạc Vũ ba phần, huống chi hôm nay Bàng Lạc Tuyết làm cho nàng ta đố kị, giờ Bàng Lạc Băng đã học được cách nhẫn nhịn, nàng biết nàng như con chim bị thương phải dựa vào Bàng Lạc Tuyết mới có thể đạt được mục đích của mình, mà để đạt được mục đích, nàng không chút do dự đem mọi khuất nhục mà nàng phải chịu đựng hôm nay hướng vào Bàng Lạc Tuyết, nàng thực sự ghen tị với nhị tỷ tỷ của nàng.

Bàng Lạc Vũ không vui, nàng đã chờ đợi lâu như vậy, Bàng Lạc Tuyết ỷ vào mình là con gái ruột lại không biết quy củ như thế.

"Nhìn xem, nhị tỷ tỷ đã đến." Bàng Lạc Băng chỉ về phía trước nói

Mọi người ngẩng đầu nhìn một vị mỹ nhân có hai nha hoàn ở phía sau đi tới, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Bàng Lạc Tuyết mặc thúy yên sam màu lam. Váy dài đính tán hoa kèm theo hơi nước màu cỏ lục, trên người khoác yên sa mỏng màu lam nhạt, bờ vai mảnh dẻ, thắt lưng thon, từng thớ thịt nõn nà đang ẩn giấu trong áo choàng. Eo thon nhỏ nhắn bước nhẹ nhàng, cổ tay trắng nõn được che phủ bởi lụa mỏng. Con ngươi như có chứa nước hồ Thanh Ba, long lanh gợn sóng, cây trâm vàng trên đầu xuyên qua búi tóc tô điểm cho ngọc tím sáng loáng làm tôn lên vẻ đẹp mái tóc đen tuyền trên đầu nàng. Hương thơm tỏa ra từ kiều nữ, má lúm đồng tiền xinh đẹp kiều diễm, đôi môi nhuộm màu đỏ thắm của son, nụ cười làm động lòng người. Sắc mặt nõn nà kín đáo ẩn hiện mùa xuân, hoa nhài màu trắng như ẩn hiện trong từng sợi vải, chiếc váy trăm hoa mai đua nở ẩn hiện trong làn khói trắng, toàn thân dịu dàng, phấn trên mặt mềm mại, có mùi ướt át. Mái tóc dài đen tuyền chuyển động, một cỗ lưới bao quanh búi tóc, ngọc sai từng bước chuyển động khi nàng bước đi, châu ngọc lung linh rũ xuống. Tóc mai chập chờn, lông mày không tô mà có màu đậm tự nhiên, da trắng nõn nà như không cần thoa phấn, môi đỏ thẫm nhẹ nhếch lên. Một bên đeo vòng tay hồng ngọc ở cổ tay kết hợp với san hô leng keng, một bên là đeo Phi Hồng Châu lấp lánh, da trắng như tuyết, khiến mọi người kinh ngạc khi thấy vẻ kiều diễm, tươi đẹp của nàng, thân thể được bao bọc bởi một màu vàng sáng loáng. Dải lục màu xanh biếc thắt bên eo nàng, làm lộ rõ bóng dáng lả lướt, nhu mì,làm mọi người bồi hồi, như thấy trước mắt một bức tranh vô cùng sinh động. Trên người là chiếc váy dài màu trắng, vạt áo rộng lớn thêu hoa văn màu hồng nhạt, trên tay nàng cầm một dải lụa tơ màu tím dài chừng một trượng. Eo nhỏ thon gọn, mang đai lưng bằng gấm có nạm Phỉ Thúy màu tím. Mái tóc đen nhánh có đeo dải lụa màu tím nhạt, có vài sợi tóc bướng bỉnh rơi xuống hai vai, trong nháy mắt càng làm tôn thêm nước da trắng sáng trên người nàng. Khuôn mặt không trang điểm, hai tròng mắt trong veo như nước, tươi mátlại càng làm động lòng người, nói chuyện băng lãnh, giống như có thể nhìn thấu tất cả, mười ngón tay thon nhỏ, da mịn nõn nà, trắng như tuyết làm lộ ra lớp phấn hồng, tựa hồ có thể nổi trên mặt nước, đôi môi đỏ thắm, khi hé miệng cười thật xinh đẹp, mọi cử động tựa như đang múa, tóc dài thẳng tới mắt cá chân, nàng xõa tóc, tóc đen theo gió lay động, toát ra hương thơm ngát, vòng eo thon, tay chân thon dài, như có khí chất của tiên tử thoát tục, y phục màu trắng đính thêm hoa văn Hồ Điệp khiến tóc đen cùng hoa văn hồ điệp trên y phục bắt đầu chuyển động, viên Dạ minh châu khắc thành hồ điệp, ánh sáng nhàn nhạt tràn vào càng khiến khuôn mặt tuy không son phấn nhưng vẫn không che giấu được dung nhan tuyệt sắc, nàng đeo chiếc vòng cổ bằng thủy tinh làm lộ rõ xương quai xanh mát lạnh, vòng tay bạch ngọc càng làm tôn thêm nước da trắng như tuyết của nàng, chân nàng mang đôi lưu kim hài đính cùng với trang sức bảo thạch, đôi mắt đẹp lung linh, trong bóng tối có thể hấp dẫn Hồ Điệp, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như toát ra một luồng khí tiên tử, khóe miệng tươi cười hấp dẫn, giống như pháo hoa mờ ảo hư vô mà sáng chói, trên người khoác y phục mỏng, dài chấm đất , eo nhỏ được chiếc đai thắt chặt, càng làm thân thể nàng hài hòa, trên đầu nàng cài chiếc trâm san hô Thất Bảo, nét mặt tươi đẹp như đóa Phù Dung. Khuôn mặt diễm lệ vô cùng, đôi mắt phượng tự nhiên, nhưng thể hiện uy nghiêm, tóc đen sơ thành búi, cực kì ung dung, thư thái, ngón út đeo đại tiểu minh châu, óng ánh, sáng loáng như tuyết, lốm đốm phát ra ánh sáng thật đẹp.

Khóe miệng Bàng Lạc Vũ nhếch lên, nàng không ngờ hôm nay Bàng Lạc Tuyếttrang điểm xinh đẹp đến như vậy, làm cho nàng không thể an tâm được.

Ngay lúc đó Bàng Sách nói "Tuyết nhi, sao muội lại chậm như vậy?" Nhìn muội muội của mình đột nhiên có cảm giác vui mừng như một loại nhà có con gái mới lớn.

Bàng Lạc Tuyết nhìn mọi người nhìn chằm chằm vào mình, cho là mình đã muộn nhân tiện nói "Các vị thứ lỗi, ta chậm trễ"

Bàng Lạc Băng giống như chim sơn ca bình thường hướng về phía Bàng Lạc Tuyết nghịch ngợm nói "Nhị tỷ tỷ hôm nay thực sự là rất đẹp, tỷ xem mọi người đều nhìn tỷ đến nỗi không còn thấy gì nữa cả ." Nàng cố ý khiêu khích nhìn về phía Bàng Lạc Vũ

Bàng Lạc Vũ nhếch khóe miệng "Đúng vậy, muội muội hôm nay thực sự là đẹp, trắng trong thuần khiết lại trang nhã."

"Không phải, chẳng qua là ta không thích trang phục diễm lệ, lại cảm thấy mình không hợp với trang phục nhiều màu sắc, còn đại tỷ mặc y phục nhiều màu sắc đẹp, ta cũng chỉ muốn phụ trợ tỷ tỷ cao quý."

"Muội thật mồm mép." Bàng Lạc Vũ cầm quạt tròn che miệng cười khẽ

Nhị phu nhân dàn xếp, "Tam tỷ muội các ngươi nhìn cũng có mấy phần giống nhau, mặc kệ như thế nào cũng đều đẹp cả . Mau đi đi, đừng có chậm trễ ."

"Vậy chúng con đi, Bạch Chỉ, Bạch Đinh, qua đây dìu ta." Bàng Lạc Vũ nhìn hai nha đầu phía sau.

Nhị phu nhân nhìn lạ mắt, lại không nói gì thêm, chẳng qua chỉ là hai nha hoàn mà thôi.

"Nhị tỷ tỷ, muội có thể đi cùng với tỷ sao?" Bàng Lạc Băng nháy mắt ngây thơ hỏi

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ bất mãn ngồi ở phía sau trên xe ngựa, kéo tay nàng nói "Đương nhiên có thể, qua đây đi."

"Dạ, cảm ơn nhị tỷ tỷ." Bàng Lạc Băng vui vẻ ngồi lên xe.

Dọc theo đường đi Bàng Lạc Băng cũng đang mượn cớ nói bóng nói gió hỏi chuyện Tấn vương gia, Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng như cười như không nói "Chẳng lẽ Băng nhi cũng để ý Tấn vương điện hạ? Hôm nay sao lại hỏi về hắn nhiều như vậy?"

Bàng Lạc Băng xấu hổ đỏ mặt, lại ôm cánh tay Bàng Lạc Tuyết làm nũng nói "Băng nhi cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi "

Bàng Lạc Tuyết nhàn nhạt thở dài" Đáng tiếc, nếu không phải đại tỷ tỷ gả cho Tấn vương điện hạ, có lẽ tỷ có thể giúp Băng nhi."

Trong lòng Bàng Lạc Băng thất vọng, nàng làm sao không biết, thế nhưng suy cho cùng nếu chưa kết hôn, chuyện này từ nay về sau ai có thể nói trước đâu.

Bàng Lạc Băng ngọt ngào cười "Nhị tỷ tỷ cứ nói đùa với muội, nếu vậy nữa Băng nhi sẽ không để ý tới tỷ. Trâm lưu ly bát bảo trên đầu tỷ tỷ thật đẹp, Băng nhi rất thích."

Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt Bàng Lạc Băng, lấy cây trâm ở trên đầu xuống, nghĩ nghĩ đeo trên đầu Bàng Lạc Băng"Quả nhiên, Băng nhi cài trâm này thật đẹp."

Bàng Lạc Băng lấy tay sờ sờ cây trâm cài tóc trên đầu "Phải không? Vậy tỷ tỷ đeo cái gì?"

Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút nói "Không cógì, đợi lát nữa nói, dù sao cũng đang trên đường đi, chung quy sẽ không vì thế mà giải tán."

Bàng Lạc Băng yên tâm nói "Đa tạ nhị tỷ tỷ."

Bàng Lạc Tuyết cười cười, không nói thêm gì, vốn nàng nghĩ muốn đeo huyết ngọc trâm kia, thế nhưng nghĩ kỷ lại, nếu như Bàng Lạc Băng coi trọng, tại sao mình không tặng nàng ta.

Xe ngựa chậm rãi ngừng bên ngoài truyền đến giọng Bạch Chỉ "Tiểu thư, đã đến cửa cung , mời nàng xuống xe ngựa ."

"Ừm, Băng nhi, chúng ta xuống đi." Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng còn đang chìm trong suy nghĩ.

"Ừm được." Bàng Lạc Băng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, theo Bàng Lạc Tuyết xuống xe ngựa.

Đã đến cửa cung các gia tiểu thư, Bàng Sách cũng ở phía trước, nhìn thấy tóc Bàng Lạc Tuyết cau mày nói "Tuyết nhi tóc của muội?"

"Không có gì, để muội sửa lại tóc là được." Bàng Lạc Tuyết nói

Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Băng đeo cây trâm, hiểu rõ, xem ra Tuyết nhi đưa cho nàng ta.

Bàng Lạc Vũ lúc này thướt tha đi tới, nhìn bộ dáng Bàng Lạc Tuyết không vui nói "Muội muội, muội như vậy khiến người khác dị nghị, rằng làm vậy là không tôn trọng hoàng gia ."

Bàng Lạc Băng hoảng sợ "Đại tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ đem cây trâm đưa cho muội, cho nên "

Bàng Lạc Vũ nhìn trâm cài tóc trên đầu Bàng Lạc Băng không vui nói "Cây trâm quý như vậy, sao Tuyết nhi lại không đeo?"

Những lời này của nàng làm Bàng Lạc Băng cũng mất hứng, mặc dù mẹ nàng có xuất thân không tốt, kém xa so với Bàng Lạc Vũ, thế nhưng chưa chắc nàng không có vật gì tốt để đeo.

"Tỷ tỷ, chẳng qua chỉ là một cây trâm mà thôi, nếu như tỷ tỷ thích, ta quay trở về tặng tỷ tỷ một cây." Bàng Lạc Tuyết không muốn tính toán vói các nàng.

"Đồ của muội muội, tỷ làm sao dám đeo, tỷ đây không thiếu thứ gì." Bàng Lạc Vũ liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng.

Bàng Lạc Băng cúi đầu cắn răng, nàng âm thầm thề sớm muộn có một ngày nàng sẽ đích thân giết chết tiện nhân này.

"Đúng vậy, tỷ tỷ chính là Tấn vương phi , tự nhiên không thiếu mấy thứ này, cũng may Tấn vương thương yêu tỷ tỷ, trước sau đều không thiếu thứ gì, huống chi Tấn vương điện hạ quyền thế như vậy, làm muội nhớ lại chiếc áo choàng bảo thạch của tam muội muội."

Bàng Lạc Băng cười tươi như hoa nói "Tấn vương điện hạ thật là rộng lượng."

Truyện chỉ được đăng tại Die nd da nl e q uu ydo n

"Hừ! Chẳng qua chỉ là chiếc áo choàng mà thôi, ta nghĩ vương gia nhất định sẽ tặng rất nhiều thứ cho ta." Bàng Lạc Vũ bất mãn

"Tỷ!" Bàng Lạc Băng chán nản

"Các ngươi đang nói chuyện gì?" Bàng Sách cầm mấy cái hoa chạy tới

Bàng Lạc Tuyết nhìn hoa trong tay Bàng Sách cảm động, vốn là ca ca muốn đi tìm cây trâm cho nàng.

"Không có gì? Ca ca, cái đó "

Bàng Sách nói "Không biết muội muội cảm thấy hoa có thích hợp không? Ca ca cũng hái một cành." Nói xong, đưa hoa cho Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết nhìn hoa trên tay, cầm hoa thay trâm ngọc đính trên đầu, Bạch Chỉ nói "Tiểu thư, nô tỳ nuôi cây trâm hoa này rồi, như vậy mấy canh giờ sau cũng sẽ không héo rũ ."

Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc, lấy hoa đưa Bạch Chỉ. Bạch Chỉ giơ tay lên dùng nội công lấy tinh hoa, rồi trao cho Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết nhận lấy hoa chi doanh nhuận gài lên tóc, nụ hoa lặng yên nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

"Người bên cạnh muội muội tài ba thực sự là không ít, nha hoàn nhìn thật lạ mắt." Bàng Lạc Vũ hỏi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.