Hoàng đế Đông Tần quốc nhìn đại hoàng tử Bắc Yên với ánh mắt khiêu khích, nhị hoàng tử cũng phụ họa (ý là nói thêm vào) nói "Hoàng huynh, có lẽ Đông Tần này không có kỹ nữ đàn hay đâu, cho nên mới không dám lên tiếng."
Hoàng hậu nhíu mày, sắc mặt hoàng đế Đông Tần cũng trở nên khó coi, nhìn nhị hoàng tử ngang bướng, kiêu ngạo với sắc mặt không vui "Nhị hoàng tử nói thế nào chứ, kỹ thuật đàn hát của tiểu thư Vô Song thực sự cao siêu, không hổ danh là tiểu thư nhà gia đình họ Mặc, tuy nhỏ tuổi nhưng thực sự là có tài."
Mặc Vô Song hất cằm lên, kiêu ngạo giống như Khổng Tước, nói "Bản tiểu thư đã học đàn mười mấy năm rồi." Sư phụ Liên cũng khen nàng là thiên tài Bắc Yên. Không ai có thể sánh với nàng .
Hoàng đế Đông Tần nhìn Trường Lạc nói "Trường Lạc, khanh có muốn thử một lần hay không? Trẫm sẽ trọng thưởng." Bây giờ hoàng đế chỉ có thể dựa vào Trường Lạc .
Trường Lạc cũng muốn thử, mặc dù chính bản thân nàng cũng chưa nắm chắc phần thắng trong tay.
"Bệ hạ, thần nữ nguyện ý thử một lần." Bàng Lạc Băng miễn cưỡng mở miệng, nàng nhất định phải khiến Tấn vương thay đổi cái nhìn đối với nàng.
Bệ hạ nhìn Bàng Lạc Băng. Trên bàn tiệc, Bàng quốc công vội vàng nói "Khởi tấu bệ hạ, đây là con gái thứ ba của hạ thần, Bàng Lạc Băng, năm nay nàng đã đủ tuổi, cũng đã từng học qua mấy năm đàn hát."
Hoàng đế Đông Tần liếc mắt nhìn người con gái tự đề cử mình, gật đầu nói "Đem lục cầm quý báu của trẫm mang tới cho tam tiểu thư."
"Dạ, thưa hoàng thượng" cung nữ hành lễ nói.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ đem tới, Bàng Lạc Băng thi lễ nói "Thần nữ xin được trổ tài."
Nói xong, ngồi trên ghế, bàn tay trắng nõn bắt đầu gảy đàn, thanh âm vang lên thật thanh thoát, chứng tỏ đây thực sự là một cây đàn quý báu.
Bàng Lạc Băng chơi bản nhạc Hách nhiên, chính là bản nhạc khi nãy Mặc Vô Song đánh đàn, khiến Bàng Lạc Tuyết rất đỗi kinh ngạc. Không ngờ nha đầu này còn có tài nghệ cao như vậy, chỉ nghe qua một lần mà đã nhớ. Hơn nữa, tài đánh đàn của nàng so với Mặc Vô Song còn hay hơn bội phần.
Sắc mặt của Mặc Vô Song tái nhợt, không còn tỏ vẻ kiêu căng như trước nữa. Sau khi tiếng đàn vừa dứt, Nghi quý phi vỗ tay, nói "Không ngờ kỹ thuật đàn của tam tiểu thư thật xuất sắc, bản cung rất thích ."
Hoàng đế Đông Tần cũng gật đầu tán thưởng, nói "Đúng vậy, tam tiểu thư đã từng học qua bản nhạc này sao?"
Bàng Lạc Vũ lắc đầu nói: "Thần nữ cũng là lần đầu tiên nghe."
Mọi người ồ lên, lần đầu tiên nghe, vậy mà có thể đánh đàn hay đến như vậy. Mọi người lập tức vỗ tay, nói "Tam tiểu thư thật sự rất xuất sắc, Bàng quốc công cũng thật giỏi. Nữ nhi của người thực sự làm người ta ngưỡng mộ."
Bàng quốc công cũng không ngờ tam nha đầu này lại lợi hại đến vậy, vội vàng đứng lên, nói "Bệ hạ quá khen, chẳng qua tiểu nữ chỉ bắt chước người khác, tập tành học đàn thôi."
Hoàng hậu nhìn Mặc Vô Song nói, "Bàng quốc công thật khiêm tốn. Học mấy ngày lại đàn hay hơn nhiều so với người học nhiều năm sao? Nha đầu này thực sự không tệ, nhìn dáng dấp cũng rất khác biệt, thanh thoát, xinh như đóa hoa sen trong hồ nước, thiên nhiên càng tô điểm thêm cho nét đẹp của nàng."
"Đa tạ hoàng hậu nương nương khen ngợi." Bàng quốc công nói.
Hoàng đế nói "Mặc gia chủ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Mặc gia chủ nhìn tiểu nữ nhi của mình, thản nhiên nói "Ta biết Đông Tần là nơi có một ngọa hổ tàng long (ý là người tài giỏi). Không ngờ tam tiểu thư chỉ nghe qua một lần không quên, còn đánh đàn hay như vậy."
"Hừ! Đánh đàn hay thì sao?" Mặc Vô Song nói chen vào.
"Vô song, không được vô lễ." Mặc gia chủ trừng mắt, không vui nhìn Vô Song, nói.
Mặc Vô Song lại không quan tâm, nói "Bệ hạ Đông Tần, bệ hạ nên biết rằng mới vừa rồi ta đánh đàn, còn tỷ tỷ Ngọc Yên khiêu vũ. Mặc dù kỹ thuật đàn của Tam tiểu thư rất giỏi, nhưng không biết còn khiêu vũ như thế nào?"
Bàng Lạc Băng thật sự khó khăn, nàng thật sự không biết chút gì về vũ đạo cả, đành đứng ở đó, cảm thấy rất lúng túng.
Hoàng đế Đông Tần nhìn Bàng Lạc Băng, hỏi "Tam tiểu thư, khanh có biết vũ đạo không?"
Bàng Lạc Băng liếc mắt nhìn hoàng đế Đông Tần, lập tứcnhớ ra điều gì, nói "Kỹ thuật đàn của thần cũng đều do nhị tỷ tỷ dạy. Nhưng nhị tỷ tỷ cũng chưa kịp dạy thần về vũ đạo, chi bằng nhị tỷ tỷ sẽ thay thần biểu diễn." Bàng Lạc Băng không còn cách nào khác, nàng cũng đã có được danh tiếng, hiện giờ đại tỷ lại không có ở đây, nhị tỷ tỷ đứng bên cạnh hoàng hậu nương nương thực sự khiến nàng cảm thấy rất chướng mắt.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng, nha đầu này cứ muốn tận mắt chứng kiến cảnh mình bị mất mặt sao? Thật là một đứa em gái ngoan của mình.
Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết, nói "Tuyết nhi còn ít tuổi, hãy tìm người khác biểu diễn vũ đạo đi."
Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu yêu thương mình, không chút do dự giúp nàng. Trong lòng nàng thật sự cảm động.
"Vậy chẳng lẽ nhị tiểu thư sợ, xem ra vũ đạo Đông Tần cũng không thể qua được Bắc Yên chúng ta." Nhị hoàng tử nói.
"Nhị tiểu thư, khanh biểu diễn một màn vũ đạo được không?" Hoàng đế Đông Tần mở miệng nói.
"Tâu Hoàng thượng" hoàng hậu vừa mới mở miệng, Bàng Lạc Tuyết dâng chén nước trà lên mời hoàng hậu nương nương.
"Tâu Bệ hạ, xin cho phép thần chuẩn bị vài thứ." Bàng Lạc Tuyết hành lễ nói.
"Trẫm chuẩn tấu!"
Hoàng hậu kéo tay Bàng Lạc Tuyết, nói "Tuyết nhi hãy biết lượng sức.”
"Tuân lệnh mẫu hậu." Bàng Lạc Tuyết an ủi nói.
“Được nhị tiểu thư biểu diễn, chúng ta thật may mắn khi được thưởng thức tài nghệ của nàng." Mặc Vô Song nói.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Mặc Vô Song, thản nhiên nói "Vậy thì mong tiểu thư Vô Song vui lòng chỉ giáo ."
Cầm kỳ thi họa (mình giải thích ngoài lề một chút xíu ở đây nhé : Cầm kỳ thi họa là bốn chữ để diễn tả một cô gái có đầy đủ yếu tố của một người phụ nữ. Cầm nghĩa là giỏi đánh đàn. Kì là đánh cờ giỏi. Thi là biết làm thơ. Họa là vẽ giỏi.) cũng cần phải bồi dưỡng từ nhỏ. Những thiên kim, tiểu thư khuê các đang ngồi ở đây cũng đều là cao thủ. Cho nên nàng không thể lộ mặt ngay được, nàng phải dùng mưu, Bàng Lạc Tuyết mỉm cười.
Đông Tần hoàng đế nhìn Bàng Lạc Tuyết, cảm thấy ánh mắt của người thiếu nữ này không giống những người khác, ánh mắt trong sáng như ánh trăng rọi xuống giếng nước, trong suốt mà sâu sắc, đáy mắt tựa như có mảng băng lạnh lẽo, vắt ngang qua nơi đó, làm cho người ta không tìm thấy gì.
"Thần nữ còn muốn mượn bệ hạ hai thứ, thỉnh bệ hạ nhận lời." Giọng nói Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng nhưng cũng rất trang trọng, mang bộ dáng chững chạc, trang nghiêm.
Hoàng đế Đông Tần nói: "Được, trẫm chuẩn tấu"
Nữ quan (người bên cạnh vua, phụ giúp nhà vua) nghe công chúa phân phó, liền đi theo Bàng Lạc Tuyết chuẩn bị. Đi qua hành lang gấp khúc, thẳng đến nơi không ai nhìn thấy , Bàng Lạc Tuyết mới khẽ cười nói: "Phiền cô giúp ta chuẩn bị mấy thứ này."
Nữ quan nghe xong lời nàng, trên mặt lộ ra biểu hiện nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng phân phó người thi hành.
Tại yến hội.
Mặc Vô Song cười lạnh một tiếng: "Hừ, cố làm ra vẻ huyền bí, chẳng qua cũng chỉ là khiêu vũ mà thôi, để xem nàng ta lại làm trò gì."
Hiện tại Bàng Lạc Băng hận không thể xé nát Bàng Lạc Tuyết. Nàng cố gắng kìm lòng cho đến khi thấy Bàng Lạc Tuyết bị mất mặt.
Sở Mộc Dương giơ ly rượu lên, nói: "Mộc Nguyệt, đến đây, huynh mời đệ một chén." Trong lòng không ngừng nói thầm, không biết rốt cuộc nha đầu này đang muốn giở trò gì?
Sở Mộc Nguyệt ngẩng đầu lên nói: "Đa tạ hoàng huynh."
Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Băng bên cạnh, nha đầu này thật bản lĩnh. Nhưng dù sao cũng đa tạ nàng, hôm nay Bàng Lạc Tuyết chắc khó thoát. Nàng muốn kiêu căng, lên mặt, nhưng chính mình lại quá đáng thương. Bàng Lạc Tuyết, hiện tại ta không thể chờ đợi được phút giây ngươi tử đâu.
Lúc này, trước mặt mọi người, bọn hạ nhân giăng màn che bằng lụa màu trắng khắp bốn phía. Nhị hoàng tử Bắc Yên cười nói: "Cái này chính là làm cho người ta mê hoặc. Không phải nói sẽ biểu diễn vũ đạo sao? Hay là muốn vẽ tranh trước mặt mọi người?"
Trong ánh mắt của Liên hoàng hậu thoáng qua một tia hiếu kỳ.
Mọi người cũng bàn tán sôi nổi.
Bàng Lạc Tuyết làm như không có nghe thấy gì. Nàng nhìn thấy trong cung đã chuẩn bị sẵn y phục vũ đạo trắng tinh, nàng liền bước vào trong màn che. Màn che quá cao to, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng một người biểu diễn vũ đạo yểu điệu, mảnh khảnh, mà lại hoàn toàn nhìn không thấy hết khuôn mặt của người vũ đạo, bọn họ càng thêm hiếu kỳ.
Yến hội hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh lặng giống như không có ai tồn tại.
Tiếng nhạc vang lên,Bàng Lạc Tuyết bắt đầu xé tay áo lụa và ném lên không trung. Nàng nhảy theo tiết tấu chậm rãi, không chút ngần ngại. Sau đó, hai tay nàng nắm vạt áo, chậm rãi vung lên, toàn thân xoay vòng. Ống tay áo rộng lớn, bay lên múa lượn như muốn cùng hòa với làn mây biểu diễn vũ điệu vui tươi này. Vòng khuyên trân châu lơ lửng trên đầu, lắc lư theo điệu nhạc nghe lanh canh, vang vọng khắp yến hội. Một cơn gió thổi qua làm cho vô số cánh hoa bay lả tả, đính vào tóc mai của nàng, rơi trên tay áo của nàng. Giai điệu cùng tiết tấu của tiếng nhạc như nối kết hương thơm với biển mây vô tận. Trên không trung, eo nàng mềm mại như tơ liễu, mặt nàng đang ngửa lên dần cúi xuống, váy tung bay trong gió, mái tóc bồng bềnh tung bay. Sau đó, nàng nhảy điêu luyện, cho đến khi cây trâm bính trên tóc phát ra âm thanh lanh canh. Không lâu sau, người nàng hướng lên không trung, ống tay áo rộng mở, hai chân xoay tròn ngày càng nhanh, vạt váy hoa tựa như tỏa ra tia sáng hào quang chói lọi, ngọc bội tung bay như nước. Lúc này ánh sáng tràn ngập khắp yến hội. Trên mặt đất, từng cánh hoa đua nhau khoe sắc. Gió nhẹ thổi tới, làm cho hoa nhẹ nhàng bay bổng, lan tỏa hương thơm, trông thật sinh động. Mọi người không có cách nào để nhìn thấy dung nhan của nàng, chỉ thấy bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh kia, giống như ráng chiều bị mất hút, rơi xuống đất, bị tấm màn che kia chụp lại.
Mọi người thưởng thức màn vũ đạo kia đến độ sửng sốt. Bọn họ chưa từng xem qua loại phương thức khiêu vũ như thế này. Lúc đầu họ thấy cũng bình thường , ngược lại là không có gì đặc sắc. Nhưng khi bóng dáng mỹ nhân chiếu vào bốn bức màn, phảng phất bóng dáng xinh đẹp, yêu kiều, khiến cho tâm hồn họ trở nên miên man, bất định.
Hoàng hậu cười: "Đúng là một tiểu công chúa thông minh."
Đúng lúc này, Bát công chúa đột nhiên nhảy lên. Đôi mắt to tròn của nàng mở lớn, hét lên: "Hãy nhìn kìa."
Mọi ngườilại chăm chú nhìn, thấy tận mắt phía trên màn trắng đột nhiên có một chấm nhỏ. Sau đó, xòe ra như bông hoa nở. Tiếp theo đó, từng bản nhạc đệm vang lên, cùng với nhiều đóa hoa nhỏ li ti khiến người khác say sưa ngắm nhìn. Điều khiến người khác ngạc nhiên chính là cổ tay Bàng Lạc Tuyết chuyển động, vẽ ra nụ hoa, tựa như đang lúc say ngủ chợt tỉnh giấc, từ từ mở rộng, mở lớn hơn, mở xung quanh.... Như vậy mọi người như có thể thưởng thức kỹ càng quá trình của hoa nở là như thế nào.
Mây trên trời dường như đang uốn lượn, sương mai dường như ngưng tụ, đọng lại giống như giọt nước mắt của thiếu nữ.
Dường như chim cũng bay ra từ cây rừng cao to, thỏ đang thoát thân từ chuồng, cũi kiên cố.
Điệu nhảy của Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng linh hoạt, nàng chuyển động nhẹ nhàng, mềm mại, đánh thức mọi loài hoa từ hoa to, hoa nhỏ, hoa đơn cánh, hoa nhiều cánh, hoa cánh kép, .... Mọi loài hoa như đang tỏa ra trên bức màn kia. Trong bụi hoa, sau tấm màn, dường như còn có thấp thoáng bóng người còn đang nhanh nhẹn nhảy theo nhịp điệu. Nhạc khúc càng nhanh hơn, tấm bình phong mở ra càng nhiều loài hoa, càng ngày càng nồng cháy, càng thêm rực rỡ, càng thêm nhiệt tình, càng thêm dồi dào.
Bát công chúa chậm rãi đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của cô đỏ hồng, vỗ tay thật mạnh nói: "Hay quá! Quả thật rất hay, rất đẹp. Ơ kìa, màn này so với màn trước càng đẹp hơn nhiều."
Mọi người đều thán phục không ngớt. Màn múa kỳ tích này làm mọi người nói không nên lời. Vũ đạo cũng không phải là tuyệt thế vô song (ý là có một không hai ấy), kỹ thuật vẽ tranh cũng chưa chắc tài giỏi, nhưng để vừa khiêu vũ vừa vẽ tranh thì thật khó. Mà điều khó nhất chính cả hai phải phối hợp rất ăn ý, mỗi một bước nhảy phải được hòa hợp với đóa hoa thủy mặc (hoa thủy mặc là hoa bằng tranh vẽ trên bức màn) đang nở rộ, mỗi một điệu nhạc cũng phải kết hợp với thiên nhiên, hòa hợp cùng với từng đóa hoa tươi nở rộ, cùng múa lên với từng khóm hoa. Bàng Lạc Tuyết thật sự khéo léo, tinh tế mới cho ra đời được một màn múa tuyệt vời này để mọi người thưởng thức.