Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 139



"Muội muội, thức ăn trong yến hội không ngon sao mà lại ở đây ăn cháo trắng? Nếu tỷ tỷ biết muội muội không ăn được những món trong yến hội thì tỷ tỷ đã sai người làm cháo tổ yến cho muội muội, cũng còn tốt hơn là ở đây ăn cháo trắng thay cho bữa điểm tâm, dù sao muội muội cũng thuộc gia đình Bàng quốc công chúng ta."

Bàng Lạc Băng đứng lên hành lễ rồi nói "Đại tỷ tỷ "

Bàng Lạc Vũ ngồi trên ghế, đối diện Cúc Thanh nói "Ngươi hãy ra ngoài đóng cửa lại, bản tiểu thư có vài lời muốn giãi bày cùng tam muội muội, ngươi hãy đứng canh ngoài cửa, không cho phép ai quấy rầy chúng ta."

Cúc Thanh liếc mắt nhìn tam tiểu thư, thầm nghĩ lần này nhất định đại tiểu thư sẽ không bỏ qua cho nàng nên bất đắc dĩ phải đứng lên, ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại, nhắm mắt làm ngơ”Dạ, đại tiểu thư "

Bàng Lạc Băng liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc ngầm hiểu len lén đi ra ngoài từ cổng sau.

Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng nhếch khóe miệng lên không nói lời nào, Bàng Lạc Băng bị Bàng Lạc Vũ nhìn đến nỗi toàn thân tỏa ra mồ hôi lạnh.

Cuối cùng Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Vũ, giả vờ bình tĩnh nói "Không biết tỷ tỷ đêm khuya đến đây có gì dạy bảo?"

Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng cười ôn nhu rồi nói "Thế nào, nghe lời này của muội muội giống như không hoan nghênh tỷ tỷ đến."

"Muội muội không dám."

"Hừ! Bàng Lạc Băng, đừng nghĩ là tỷ không biết trong đầu muội đang nghĩ gì. Tỷ tỷ khuyên muội tốt nhất nên ngoan ngoãn, bằng không muội muội cũng đừng nên trách tỷ tỷ không nể mặt , muội nên biết nếu tỷ tỷ muốn thì cũng dễ dàng giết muội như giết một con kiến vậy." Bàng Lạc Vũ vừa nói vừa hung hăng đẩy Bàng Lạc Băng một cái.

Bàng Lạc Băng lảo đảo, đứng cố gắng giữ thăng bằng nhìn về phía Bàng Lạc Vũ. Bây giờ nàng chỉ có hy vọng vào Bàng Lạc Tuyết, hi vọng Tiểu Ngọc có thể dẫn Bàng Lạc Tuyết tới đây. Như vậy nàng mới có thể thoát khỏi cửa ải này."Tỷ tỷ nói lời này muội muội không hiểu lắm, muội muội không biết tỷ tỷ có ý gì?"

"Bàng Lạc Băng, bây giờ ở đây không có người ngoài, muội còn muốn làm bộ làm tịch cho ai nhìn đây. Hôm nay, nhìn biểu hiện lanh lợi động lòng người của muội ở bên cạnh Nghi quý phi, tỷ tỷ lại không nghĩ rằng muội muội muốn chiếm được nụ cười của quý phi nương nương. Tại sao muội muội giấu điều này không nói cho tỷ tỷ biết?" Bàng Lạc Vũ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Bàng Lạc Băng chậm rãi nói.

Mặt Bàng Lạc Băng bị móng tay của Bàng Lạc Vũ cấu xuống làm tay cô tê buốt, nhưng lại cố gắng đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng nói "Muội muội chỉ gặp may mà thôi. Muội trang điểm vừa khéo trúng ý của quý phi nương nương mà thôi nhưng chẳng phải hôm nay tỷ tỷ cũng rực rỡ, xinh đẹp đó sao."

Bàng Lạc Vũ sửa sang lại tóc của mình, nhìn Bàng Lạc Băng nói "Tỷ cho muội biết, Bàng Lạc Băng, muội phảinhớ kỹ, đừng tưởng rằng có Bàng Lạc Tuyết giúp muội thì muội có thể muốn làm gì thì làm. Nha đầu Tuyết nhi kia rất thiện lương, cho nên mới bị muội lợi dụng. Tỷ biết những trang sức muội đeo hôm nay đều là của nàng ấy. Chứ với thân phận của muội hiện tại thì làm thế nào lại sở hữu được đồ tốt như vậy chứ. Ngay cả chính muội cũng không biết bộ dáng của muội thật sự làm cho người khác cảm thấy buồn nôn."

Bàng Lạc Băng lạnh nhạt nhìn Bàng Lạc Vũ. Nếu nàng lợi dụng Bàng Lạc Tuyết thì tỷ tỷ không có sao? Hay là chính tỷ tỷ cũng không phân biệt ? Bây giờ tỷ còn quở trách muội muội là yêu tinh, thật là không biết phải trái " Lời của tỷ tỷ sai rồi. Muội muội làm sao dám lợi dụng nhị tỷ tỷ, chẳng qua là nhị tỷ tỷ nhìn muội muội đáng thương mà thôi. Bây giờ đã khuya, tỷ tỷ hãy nhanh chóng về phủ nghỉ ngơi đi. Muội không tiễn."

"Bốp" Bàng Lạc Vũ dùng hết sức lực tát vào mặt Bàng Lạc Băng.

Bàng Lạc Băng bụm mặt, nàng biết con tiên nhân Bàng Lạc Vũ này đâu có tốt lành gì mà tự nhiên đế đây thăm nàng. Nhưng hiên tại nàng chỉ có thể nhịn nhục mà thôi. Bàng Lạc Băng cắn môi, che giấu thái độ không phục trong mắt, im lặng không nói tiếng nào đứng yên tại chỗ.

Bàng Lạc Vũ nhìn hai tay mình ửng đỏ nói "Muội rất thông minh. Tỷ đánh như vậy, mà muội không phản kháng câu nào, quả nhiên là một con cẩu tốt."

"Tỷ tỷ đánh là vì muốn dạy dỗ Băng nhi, nhất định là Băng nhi đã làm sai chỗ nào. Sao Băng nhi có thể cùng tỷ tỷ cãi lại hay tranh luận đây?”

Bàng Lạc Vũ nhếch môi mỉm cười thâm độc, nói "Đúng vậy, muội muội đương nhiên là làm sai, tỷ tỷ mới động thủ đánh ngươi. Muội muội nên biết nếu không phải đồ vật của mình thì ngàn vạn lần đừng nên mơ ước, bằng không đến lúc đó tỷ tỷ cũng không thể bảo vệ muội muội."

"Muội muội không dám."

"Tốt nhất là không dám. Nhưng gần đây, muội muội thường muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai của tỷ tỷ, khiến cho tỷ tỷ khổ sở. Hay là thế này, tỷ tỷ cũng không muốn giảng đạo lý làm người đâu, tỷ tỷ có ý này, bây đâu." Bàng Lạc Vũ cười nói.

"Đại tiểu thư có nô tỳ." Ngoài cửa một nha hoàn bước đến.

"Hãy vả miệng nàng. Nếu ta không cho phép dừng, thì không được dừng. Muội muội của mình đương nhiên là mình phải dạy dỗ tốt chứ." Bàng Lạc Vũ tàn nhẫn nói.

Bàng Lạc Băng không tin nhìn Bàng Lạc Vũ. Không ngờ con tiện nhân này lại tàn nhẫn như vậy, nên nàng vội vàng quỳ xuống nói "Tỷ tỷ, muội muội sai rồi."

Bàng Lạc Vũ liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng, hối thúc nha hoàn nói "Thế nào? Lời của bản tiểu thư mà ngươi cũng dám không nghe sao? Hay là ngươi muốn chịu thay nàng?"

Nha hoàn bước lên nói một tiếng “đắc tội”, rồi vả tới tấpvào mặt Bàng Lạc Băng.

Bàng Lạc Vũ cau mày nói "Ngươi không được cho ăn cơm hả? Dùng sức đánh cho ta, đánh thật mạnh cho ta."

Nha hoàn không dám đành phải nhắm mắt lại đánh mạnh vào mặt Bàng Lạc Băng. Lúc đó, trong Phúc Thụy Uyển vang lên tiếng kêu thảm thiết của Bàng Lạc Băng.

Mà ở bên kia, Tiểu Ngọc nhìn thấy ám hiệu của Bàng Lạc Băng, chậm rãi chạy đến Lạc Tuyết các. Lần này nhất định là đại tiểu thư muốn ăn tươi nuốt sống tam tiểu thư rồi. Bây giờ người có thể cứu tam tiểu thư cũng chỉ có nhị tiểu thư . Hiện tại chỉ có thể cầu xin nhị tiểu thư bảo vệ tam tiểu thư thôi. Như vậy nàng mới có thể thoát.

Tiểu Ngọc nhìn thấy cửa chính ở Lạc Tuyết các đóng chặt, bèn bước lên gõ cửa, nói "Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, nô tỳ có chuyện quan trọng muốn cầu kiến nhị tiểu thư."

Nha hoàn Lạc Tuyết các nghe thấy tiếng đập cửa, xoa xoa mắt buồn ngủ nói "Đừng gõ cửa, nhị tiểu thư đã ngủ, có việc gì gấp thì ngày mai trở lại."

Tiểu Ngọc như là kiến bò trên chảo nóng (ý là vội vàng, gấp gáp), lại đập cửa mạnh hơn, vội vàng nói "Tỷ tỷ, ta là nha hoàn của tam tiểu thư, ngươi mau mở cửa đi, tam tiểu thư có việc muốn tìm nhị tiểu thư."

Nha hoàn cảm thấy rất phiền phức, lại sợ nàng vẫn gõ cửa, đánh thức nhị tiểu thư, đến lúc đó không biết ăn nói sao với nhị tiểu thư, đứng dậy nói lầm bầm "Bọn bây, mở cửa cho ta."

Tiểu Ngọc ở ngoài cửa lo lắng chờ, nàng biết hiện tại tam tiểu thư một mình đối mặt đại tiểu thư này, chắc chắn sẽ không có cái gì hảo.

Chỉ nghe "Két" một tiếng nha hoàn từ bên trong mở cửa, bất mãn nói "Có chuyện gì không thể đợi được đến ngày mai rồi nói sao?"

Tiểu Ngọc không dám đắc tội. Với thân phận của nàng bây giờ, bất cứ một nha hoàn nào cũng có thể lên mặt với nàng. Biết mình vốn không phải là nha hoàn được yêu thích nên Tiểu Ngọc mỉm cười lấy lòng nói "Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của muội, tam tiểu thư có việc gấp tìm nhị tiểu thư, nên sai nô tỳ đến tìm, trễ như thế này mà còn quấy rầy tỷ tỷ, xin tỷ tỷ thứ tội."

"Muội ở đây chờ một chút, để ta đi xem nhị tiểu thư ngủ chưa? Nếu như nhị tiểu thư đã ngủ, ta cũng không dám đánh thức ." Nha hoàn lầm bầm nói.

Tiểu Ngọc nhíu mày, lúc này chắc chắn nhị tiểu thư đã ngủ. Nếu như không đánh thức nàng, chỉ sợ tam tiểu thư dữ nhiều lành ít vội vàng cầu khẩn nói "Tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ, nhất định phải đánh thức nhị tiểu thư, vì tam tiểu thư có chuyện quan trọng tìm nàng."

"Ừm" nha hoàn xoay người đi vào, để Tiểu Ngọc một mình ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi.

Nha hoàn đi qua hoa viên đi tới phòng ngủ chính thấy Bạch Chỉ Bạch Đinh đang gác đêm nên hành lễ nói "Nhị vị tỷ tỷ, tam tiểu thư sai nha hoàn đến nói là tam tiểu thư có chuyện quan trọng muốn tìm nhị tiểu thư, không biết nhị tiểu thư đã ngủ chưa?"

Bạch Đinh lạnh lùng nói "Nhị tiểu thư đã ngủ từ sớm rồi, tiểu thư có căn dặn, bất cứ ai cũng không được quấy rầy nàng, ngươi hãy ra ngoài nói nha hoàn trở về đi."

"Thế nhưng nàng ấy nói nhất định phải bẩm báo với nhị tiểu thư ." Nha hoàn nói.

"Ngươi thật to gan. Rốt cuộc ngươi là nha hoàn của ai đây? Khi nãy ta đã để hương an thần được bào chế từ là sen và củ sen, chỉ sợ tiểu thư sẽ ngủ tới hừng sáng. Ngươi mau nhanh đuổi nha hoàn đi, nếu đánh thức nhị tiểu thư, ngươi cũng sẽ không có gì tốt đâu."

Nha hoàn bị dọa nên giật mình, tự nhiên cũng hết buồn ngủ, nói "Nô tỳ sẽ nhanh chóng đuổi nàng ta đi ngay."

Nói xong vội vàng chạy đi ra ngoài, mở cửa đối diện với Tiểu Ngọc nói "Nhị tiểu thư đã ngủ, tiểu thư có căn dặn bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rầy nàng, ngày mai ngươi hãy đến đi."

Nói xong muốn đóng cửa lại, Tiểu Ngọc vội vàng tiến lên chặn cửa nói "Tỷ tỷ, làm phiền tỷ bẩm báo với nhị tiểu thư một chút, Quả thật tam tiểu thư có việc gấp tìm nhị tiểu thư."

Nha hoàn nóng nảy. Nếu như đánh thức nhị tiểu thư, nàng không có trái cây ăn, không đáng để hy sinh vì một tam tiểu thư không được sủng mà đắc tội với nhị tiểu thư như vậy,vội vàng nói "Nhị tiểu thư đã ngủ, ngươi có việc gì ngày mai đến" nói xong, dùng lực đóng cửa.

Tiểu Ngọc lúc này cũng bất chấp, hô lớn "Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, nô tỳ có chuyện quan trọng tìm ngài, nhị tiểu thư "

Nha hoàn nóng nảy, nếu như đánh thức nhị tiểu thư, sợ là ngày mai nàng sẽ bị đuổi đi, nên vội vàng lôi nàng ta nói "Sao ngươi lại làm thế? Ta đã nói tiểu thư nhà ta đã ngủ."

Tiểu Ngọc lại hung hăng đẩy nàng ra, chạy vào, một đường chạy đến trong viện kêu to "Nhị tiểu thư, van cầu ngươi đi cứu tam tiểu thư, van cầu ngươi đi cứu tam tiểu thư."

Bạch Chỉ tiến lên ngăn cản Tiểu Ngọc nói "Ngươi là ai, dám ở trong viện nhị tiểu thư la lớn."

Tiểu Ngọc bị nàng ngăn lại, đứng bất động, lo lắng nhìn vào phòng ngủ của nhị tiểu thư nói"Tỷ tỷ, phiền ngươi nói cho nhị tiểu thư, tam tiểu thư có chuyện tìm nàng."

Bạch Chỉ lạnh lùng nói "Nhị tiểu thư đã ngủ, nếu ngươi làm loạn ở đây, ta sẽ đem ngươi quăng ra kia."

Tiểu Ngọc hoảng sợ, nàng cảm giác được nha hoàn khí lực cực đại (ý là khỏe mạnh, có sức khỏe), nhưng đây là nha đầu ở bên cạnh nhị tiểu thư, đành phải dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng.

"Làm loạn cái gì ở đây" Tử Quyên khoác nhất kiện y sam* (ý là y phục) không vui nói.

Tiểu Ngọc vừa nhìn là biết ngay nàng chính là nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư, bất chấp tất cả vội vàng nói "Tử Quyên tỷ tỷ, van cầu tỷ thông báo cho nhị tiểu thư một tiếng, nói tam tiểu thư có chuyện gấp cần tìm nàng."

Tử Quyên lạnh lùng nhìn Bạch Chỉ Bạch Đinh nói "Không phải nhị tiểu thư đã căn dặn các ngươi, không cho kẻ nào tới gần làm ầm ĩ sao? Lớn tiếng như thế, nếu như đánh thức tiểu thư, các ngươi có gánh được không?."

"Dạ, Tử Quyên tỷ tỷ." Bạch Chỉ vội vàng nói.

Tử Quyên nhìn Tiểu Ngọc nói "Tiểu thư nhà ta đã ngủ, ngươi ở đây làm loạn cũng vô dụng. Ta khuyên ngươi hãy nhanh chóng trở về chăm sóc tam tiểu thư. Nếu ngươi ở đây tiếp tục ầm ĩ, ta sẽ sai người quăng ngươi vào vựa củi ."

"Tử Quyên, ngươi không sợ bỏ lở chuyện các tiểu thư sao? Đến lúc đó, nếu nhị tiểu thư trách tội, ta xem ngươi làm sao bây giờ?" Tiểu Ngọc ác độc, hung hãn nói.

Tử Quyên liếc mắt nhìn sắc trời nói "Làm sao bây giờ, ta tự có biện pháp của ta, nhị tiểu thư đã căn dặn, ai tới cũng không tiếp, Bạch Đinh tống nàng ra."

"Dạ" Bạch Đinh tiến lên bắt được cánh tay Tiểu Ngọc, liền kéo nàng ta về phía trước.

Tiểu Ngọc chưa từ bỏ ý định, vừa định gọi, Bạch Chỉ tiến lên châm vào á huyệt (huyệt này làm cho câm, không nói được) của nàng, đem nàng ném ra ngoài cửa. Sau đó mới mới giúp nàng giải huyệt.

Tiểu Ngọc không có cách nào, đành phải quay trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.