Sau khi Bàng Lạc Băng thay xong bộ y phục do Bàng Lạc Tuyết đưa, quả nhiên như người ta vẫn nói người đẹp vì lụa thật không sai.
Tử Tước tự mình đến giúp Bàng Lạc Băng trang điểm.
Bàng Lạc Tuyết đứng bên cạnh nhìn nàng nhưng cũng không nói lời nào.
"Được rồi, tam tiểu thư thực sự càng ngày càng xinh đẹp." Tử Tước nói.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng, khuôn mặt không góc cạnh nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn, nước da mịn màng, đôi mắt tròn to thâm thúy như chứa đựng cả dải ngân hà mênh mông. Bộ y phục màu xanh ngọc bích rất hợp với trâm Bạch Liên cài trên tóc, trông nàng vô cùng thanh nhã. Đôi môi hồng nhếch lên, mày liễu khẽ chớp. Thêm vào đó Tử Tước lại vẽ thêm cành hoa đào trên mi tâm của nàng khiến khuôn mặt nàng trông thật sống động.
"Băng Nhi quả thực càng ngày càng xinh đẹp." Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Lạc Băng nhìn trong gương đồng thấy hình dáng mình quả thực rất xinh đẹp như lời Bàng Lạc Tuyết nói. Thậm chí lúc này cô còn đẹp hơn Bàng Lạc Vũ vài phần.
Bàng Lạc Tuyết kéo Bàng Lạc Băng lại, đeo vào tay Bàng Lạc Băng một chiếc vòng tay san hô nói: "Vòng tay này được lấy từ san hô để khắc thành cánh hoa đẹp như thế này đấy."
"Tỷ tỷ Tuyết Nhi, vòng tay này quả thật rất đẹp." Bàng Lạc Băng vuốt chuỗi ngọc trong tay mình nói tiếp: "San hô có màu sắc đỏ tươi, thoạt nhìn đã nhận ra đây không phải vật bình thường."
"Đúng đấy, đây chính là quà Hoàng hậu nương nương ban tặng. Toàn bộ Đông Tần cũng chỉ có một chiếc, ta tặng cho muội muội làm nữ trang." Bàng Lạc Tuyết nói.
Tấn vương cau mày đứng nhìn lưu dân (nghĩa là dân lưu lạc tứ xứ) tập trung đông đúc ở bên ngoài thành.
"Tâu Vương gia, lưu dân bên ngoài tập trung càng ngày càng nhiều, Vương gia vẫn nên về phủ trước đi thôi."
"Không được, phụ hoàng phái ta đến đây chính là để xử lý tốt chuyện này. Lần này ta nhất định phải giải quyết ổn thoả." Tấn vương nói.
"Vương gia, người cũng cẩn thận một chút, những lưu dân này không phải đùa giỡn. Huống hồ lần này bệ hạ phái chúng ta đến đây cũng không cho nhiều lương thực, mà dân chúng cũng không phải hiền lành. Hạ thần chỉ sợ lương thực không đủ phân phát cho bọn họ.” Quản gia nói.
"Ngươi theo ta lâu như vậy, phải biết nên làm như thế nào chứ." Tấn vương lạnh lùng nói.
Quản gia rùng mình một cái: "Vâng, thưa Vương gia. Hạ thần biết nên làm như thế nào."
Trời xẩm tối
Trong phủ Bàng Quốc Công
Hiếm thấy mọi người tề tựu đông đủ tại phủ Bàng Quốc Công như thế này, mà lúc này Bàng Quốc Công đang ngồi ngay chính giữa bàn ăn.
Y phục của Bàng Lạc Vũ có màu vàng chói thanh nhã ôm lấy chiếc eo thon, khuôn mặt trái xoan nhàn nhạt ý cười. Mày liễu được trang điểm với màu xanh nhạt, hơi thở mùi đàn hương cùng đôi mắt trong veo như nước hồ thu khiến nàng trông thật trang nhã và lịch sự. Đôi môi không tô son mà hồng nhuận, lông mi không vẽ mà xanh biếc, sắc mặt tươi sáng rạng rỡ, cặp mắt to, đen láy khiến khuôn mặt nàng bừng sáng. Đôi hàng lông mi uốn lượn tựa như đôi chim bên nhau bay tới chân trời nào đó, má lúm đồng tiền khắc sâu vào một bên má như dáng vẻ nũng nịu của thiếu nữ. Đáy mắt trong suốt, lung linh có lúc an tĩnh như mặt nước hồ thu, có lúc hơi động như liễu rủ trong gió. Tâm tình vui vẻ của nàng thể hiện lên khuôn mặt khiến người khác không nhận ra nàng thực chất đang mang bệnh.
Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng, khóe miệng nhếch lên: "Mới mấy ngày không gặp mà Băng Nhi muội muội dường như càng ngày càng xinh đẹp. Chắc đây là y phục của Tuyết Nhi rồi."
Bàng Lạc Băng nhìn thoáng qua Bàng Lạc Vũ cười nói: "Đúng là y phục của Tuyết Nhi tỷ tỷ, đều là mẫu thân thương yêu Băng nhi thôi."
Nhị phu nhân bĩu môi: "Phu nhân thật nhân từ."
Bàng Quốc Công nhìn đại phu nhân giống như phu nhân không quan tâm đến mọi chuyện chung quanh, chỉ lặng yên ăn phần cơm của mình.
Bàng Quốc Công nhìn thấy Bàng Lạc Băng cài cây trâm hoa sen trên đầu, cả người như bị sét đánh nên cứ ngồi ngẩn người như thế.
Cây trâm kia chính là vật hắn tặng cho đại phu nhân thưở nhỏ. Bấy lâu nay đại phu nhân cũng vẫn cài nó trên đầu. Thậm chí, đến ngày đại hôn (ý là lễ đám cưới), đại phu nhân cũng không tháo xuống. Vậy tại sao bây giờ lại ở trên đầu Băng Nhi đây?
"Phu nhân, cây trâm trên đầu Băng Nhi là......?" Bàng Quốc Công e dè hỏi.
Đại phu nhân liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng, nói: "À, lão gia nói cây trâm đó à? Hôm nay Băng Nhi đến thỉnh an thiếp, nhìn Băng Nhi ăn mặc và trang điểm quá bình thường. Với lại Băng Nhi cũng là nữ nhi của chúng ta, lâu lắm cũng chưa được gặp lại nàng, mà da dẻ Băng Nhi lại trắng mịn nên thiếp nghĩ nàng sẽ hợp với cây trâm Bạch Ngọc này. Vì vậy, thiếp đã tặng cho Băng Nhi."
Bàng Quốc Công nghe đại phu nhân nói như vậy, dù trong lòng có chút khó chịu nhưng đại phu nhân nói cũng đúng. Cây trâm là do hắn đã tặng cho Dương thị thì nàng có quyền tặng cho ai đều được. Nhưng vì cây trâm chính là tín vật tình yêu giữa hắn và nàng nên khi nhìn thấy nàng tặng cho Bàng Lạc Băng thì trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút mất mát.
"Phụ thân, mẫu thân thực rất bất công. Giá y (bộ váy) đó là do mẫu thân tự làm tặng con nhưng thoạt nhìn thì biết nó hoàn toàn vừa khớp với Băng nhi thôi.” Bàng Lạc Tuyết chen miệng nói.
Bàng Quốc Công nhìn Bàng Lạc Băng một chút, từ trước đến giờ hắn ít khi quan tâm đến nữ nhi này vì trong đại gia đình, thứ nữ chỉ là nhân vật làm nền lót đường mà thôi. Thế mà đại phu nhân lại không hề xem nhẹ thứ nữ này mà còn tặng đồ của Bàng Lạc Tuyết cho nàng, thậm chí nàng còn đối xử khéo léo không khiến Bàng Lạc Tuyết ghen tỵ.
Bàng Quốc Công kéo tay đại phu nhân nói: "Phu nhân thật có lòng, dù sao gia đình này vẫn cần nàng chăm lo vì Tuyết Nhi vẫn còn rất nhỏ."
Tuy ngoài mặt Bàng Lạc Vũ không phản đối nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ. Vị trí của Đại phu nhân càng ổn định thì sẽ càng nguy hiểm đối với mẫu thân của nàng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Quốc Công cứ nhìn chằm chằm vào Bàng Lạc Băng thì tò mò hỏi: "Phụ thân, người đã nhìn tam muội muội lâu lắm rồi."
Bàng Quốc Công lúng túng, không ngờ nhi nữ của mình lại để ý đến thế.
Bàng Lạc Băng mặc bộ trang phục này rất giống hình dáng của một người nữ nhân mà hắn từng thích lúc còn trẻ. Nàng ấy chính là nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, mặc dù là nha hoàn nhưng trang phục của nàng không thua gì những tiểu thư con nhà đại gia. Nàng rất yêu thích gấm lụa Yên La, yêu thích những trang sức khắc hình hoa sen có nạm Bạch ngọc, thích tranh vẽ hoa đào cũng giống như tranh vẽ trên y phục của Bàng Lạc Băng bây giờ vậy. Điểm đặc biệt nhất của nàng khiến hắn thích nhất chính là ánh mắt sáng, trong veo của nàng như chứa đựng bao nhiêu điều thần bí.
"Khục khục..." Bàng Quốc Công lúng túng, nói: "Phụ thân chỉ là lâu lắm không gặp tam nữ nhi nên nhìn vài lần thôi." Bàng Quốc Công đổi chủ đề.
Bàng Lạc Tuyết cười nhạt, cũng không nói lời nào. Rốt cuộc nàng cũng nhận ra sở dĩ hôm nay Tử Tước trang điểm cho Bàng Lạc Băng như vậy nhất định là có nguyên nhân. Có lẽ đây chính là chủ ý của mẫu thân mình, mà khi nhìn thấy dáng vẻ của Bàng Quốc Công như vậy, đại phu nhân cũng chỉ lẳng lặng theo dõi mà thôi.
Đại phu nhân khẽ nhếch khóe miệng: "Lão gia, hôm nay mọi người đều có mặt đông đủ, thiếp thân có một việc muốn tuyên bố."
Bàng Quốc Công cười nói: "Gia đình này đều nghe lời nàng, nàng nói đi."
Đại phu nhân tự nhiên đỏ mặt, trừng Bàng Quốc Công một cái, nói: "Lão gia cũng đừng mỉa mai thiếp. Chuyện mà thiếp sắp nói cũng có liên quan đến lão gia. Thời gian qua, thiếp ở bên ngoài nghỉ ngơi dưỡng bệnh, cũng suy nghĩ thông suốt rồi. Trước đây cũng do thiếp quá chấp nhất, nghĩ lại cũng cảm thấy rất buồn cười."
"Giờ phu nhân nói chuyện này, ta cũng cảm thấy rất hổ thẹn. Nhiều năm qua, phu nhân vẫn luôn khổ cực vất vả, mà phận làm phu quân lại không thể giúp đỡ nàng, đành để phu nhân oan ức."
"Lão gia nói gì vậy? Nhưng chuyện hôm nay thiếp muốn nói rất quan trọng. Mọi người cũng nên nghe kỹ."
"Đại phu nhân, vậy rốt cuộc là chuyện gì?" Nhị phu nhân nhìn sắc mặt Đại phu nhân nghiêm túc nên mở miệng hỏi.
"Ầm!" Dương thị đập một quyền mạnh lên mặt bàn khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.